Cái miệng mềm mại và đôi môi thơm mềm của nhi tức khiến môi răng Trần lão đầu vô thức quấn quýt, tân nương tử nhận ra có gì đấy không đúng, nhưng lại không thể cưỡng lại được nụ hôn dồn dập của công công, vì uống say nên đầu óc càng choáng váng hơn, lúc này bà mối đến kéo hai người ra cũng đã muộn, vỗ đùi hét lên: “Trời ơi!”
Bà ta còn chưa kịp hét hết câu, tiểu nha hoàn bên kia đã kêu cứu mạng, bà mối mới phát hiện có mấy tên háo sắc to gan lớn mật đã lợi dụng lúc hỗn loạn kéo nha hoàn sang bên cạnh giở trò từ bao giờ.
Lại nhìn về phía bà bà, rượu trong miệng bị một thanh niên trai tráng to gan nuốt mất, lúc này bà ta cũng đang bị choáng váng vì nụ hôn của tên kia, còn tưởng đấy là trượng phu của mình, mơ màng nắm lấy dương vật đã cứng ngắc của tên kia, vuốt lên vuốt xuống cho hắn ta.
Tân lang quan còn đang choáng váng ngồi cạnh mép giường, hoàn toàn mất trí nhìn tân tức phụ bị phụ thân cởi xiêm y, nhìn mẫu thân bị người khác động tay động chân, còn hắn ta thì đang cười một cách ngu ngốc.
“Loạn hết rồi, loạn hết cả rồi!” Bà mối tự biết mình không ngăn cản được, nhanh chóng đẩy mọi người ra, nhanh chân chạy ra ngoài.
Yến Tuyền nhìn thấy tình cảnh này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nàng muốn kéo người ra mà không được, muốn gọi người đến cũng không gọi được, sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc.
Khóc lóc cũng vô ích, Yến Tuyền chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này, từ phẫn nộ cho đến tức giận, rồi đến bật lực và tuyệt vọng, nhưng vẫn không tìm được cách nào để cứu bọn họ, mãi cho đến khi bà mối dẫn theo người của Trương gia đến, mấy người làm xằng làm bậy kia mới bị ngăn cản.
Người của Trương gia mang tất cả những người đấy đến nha môn, bọn họ chỉ nghĩ chắc chắn sẽ đòi được công bằng, nhưng bọn họ không ngờ Trần gia là người bị hại không chỉ không giúp đỡ bọn họ, mà còn đứng ra nói đỡ cho mấy tên lưu manh khốn nạn làm xằng làm bậy kia.
Nói cái gì mà ba ngày tân hôn không muốn so đo, chẳng qua chỉ là uống say nên loạn tính, đấy là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Con mẹ nó chuyện ngoài ý muốn! Yến Tuyền đứng bên cạnh nghe mà tức không chịu nổi, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, sao người của Trần gia có thể truy cứu chuyện này được, nếu thật sự truy cứu thì Trần lão đầu chính là người đầu tiên hôn tân nương tử, cởi xiêm y của tân nương tử, chưa nói đến chuyện tất cả những người trêu chọc tân nương tân lang đều là thân hữu của Trần gia. Lúc trước Trần Sơ Nghiêu náo động phòng của bọn họ cũng đã gây ra rất nhiều chuyện láo lếu, nếu muốn giải quyết thì phải bắt tay vào xử lý từ đầu đến cuối.
Chuyện này của Trần gia không thể nào giải quyết rõ ràng được, nếu vì chuyện này mà Trần Sơ Nghiêu đắc tội tất cả mọi người trong tộc thì chi này của bọn họ sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.
Để sau này không còn truy cứu chuyện này nữa, không ngờ bọn họ không chỉ nói đỡ cho mấy tên lưu manh kia mà còn cắn ngược lại nói Trương Thư Nhan lẳng lơ, trách nàng ấy không từ chối lúc bị người khác trêu chọc, cho bọn họ có cơ hội đùa giỡn, mới khiến bọn họ tưởng có thể làm nhục nàng ấy thế nào cũng được.
Yến Tuyền tức giận đến run rẩy, người của Trương gia với Trương Thư Nhan cũng không khá hơn là mấy, bọn họ cũng không ngờ người của Trần gia lại vô liêm sỉ đến thế.
Dù người của Trương gia có tức giận đến mức nào thì Trương Thư Nhan với Trần Sơ Nghiêu cũng đã thành thân, đã là nhi tức của Trần gia, nữ nhi đã xuất giá tựa như bát nước đổ đi, người của Trương gia không quản được, chính vì người của Trần gia không muốn truy cứu nên bản án này cứ thế bị bỏ qua.
Nghe thấy phán quyết này của đại nhân, đại ca của Trương gia thật sự không nhịn được nữa, giành lấy bội đao của một nha sai chém về phía đám người Trần gia.
Đám người Trần gia hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi cửa, Trương Thư Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía ca ca. Nàng ấy đặt cần cổ mảnh khảnh dưới đại đao của ca ca, ca ca đang tức giận nên không hề đề phòng, đại đao chém xuống, đầu của Trương Thư Nhan rơi ra khỏi cổ, lăn lông lốc ra xa.
Máu tươi bắn tung toé, máu nóng chảy ra, thấm đẫm bộ giá y màu đỏ thẫm của Trương Thư Nhan, tất cả mọi người xung quanh đều bị dính máu tươi đang trào ra của nàng ấy, mọi người đều sợ hãi la hét ầm ĩ, Yến Tuyền cũng vậy, bỗng nhiên nàng nhớ đến nữ quỷ bị chặt đầu kia, nàng hiểu ra đây là những chuyện oán quỷ kia đã trải qua.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đột nhiên mắt Yến Tuyền tối sầm, lúc mở mắt ra lần nữa nàng đã trở về phòng của mình, nằm trên giường của mình, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Trời đã tối, trong phòng không đốt đèn, chỉ có chút ánh sáng le lói ngoài hành lang, nữ quỷ lơ lửng giữa không trung, hai tay ôm đầu của mình, đang cẩn thận chải lại lông mày cho đầu của mình.
“Ngươi muốn ta làm gì giúp ngươi?” Yến Tuyền hỏi nàng ấy.
“Đào phần mộ tổ tiên của bọn họ.”
“Hả?” Yến Tuyền cứ tưởng Trương Thư Nhan sẽ bảo nàng giết người hộ nàng ấy, không ngờ lại là đào phần mộ tổ tiên.
“Trần gia là một gia tộc lớn, tổ tiên có rất nhiều người đức độ, công đức của bọn họ bảo vệ con cháu, ta không giết được bọn họ.”
“Ngươi có thể trực tiếp giết người à?”
“Ta chỉ giết kẻ thù.”