Yến Tuyền không biết mình xen vào chuyện gia đình người khác vì mục đích riêng của bản thân là đúng hay sai. Có lẽ ngay từ đầu nàng không cần phải đến thôn Đạo Hoa, nàng chỉ cần tìm một hoặc hai người đáng tin đến thôn Đạo Hoa tung tin đồn rằng có một kho tàng châu báu quý hiếm chôn cùng mộ tổ Trần gia, ắt sẽ có những kẻ to gan tham lam lén đào mộ của Trần gia.
Nhìn bóng lưng Trần Qua Tử dần rời đi, Yến Tuyền bỗng chốc nghi ngờ quyết định của mình. Lúc này mặt trời đã lặn về đằng tây, gió càng lúc càng lớn, gió núi thổi đến khiến vạt áo Yến Tuyền bay bay, tóc đen bồng bềnh như sắp cuốn trôi theo làn gió. Tống Thanh Dương nghiêng người đứng bên cạnh nàng, cản một phần gió giúp nàng rồi hỏi: “Muội nghĩ gì thế?”
“Ta không biết mình bày mưu tính kế giúp họ là đúng hay sai. Vì ta, mọi chuyện thay đổi theo chiều hướng tốt thì may, lỡ như chuyển biến xấu thì lại thành ra sai lầm của ta.”
“Ừm… Ai biết tương lai như thế nào. Nếu muội đã ra tay giúp đỡ người khác thì đừng lo lắng mai sau. Giờ chúng ta đi thả diều nữa không?”
“Thả.”
Yến Tuyền gật đầu đáp lời, nhận lấy con diều hình chim én (yến) trong tay hắn.
Tống Thanh Dương cố ý mua cho nàng, tại sao mua diều hình chim én thì chắc Yến Tuyền tự hiểu.
Yến Tuyền chạy dưới đất, diều chim én bay lượn trên bầu trời cao, gió càng lúc càng lớn khiến Yến Tuyền trông như sắp bay lên. Nếu ai đó nhìn phớt qua thì sẽ không phân biệt được Yến Tuyền đang thả diều hay diều đang thả Yến Tuyền, hoặc cũng có thể cơn gió lớn đang thả cả hai.
Tống Thanh Dương trông thấy thì sợ nàng bị cơn gió cuốn mất, sợ nàng sẽ bay theo con diều chim én trên trời bèn duỗi tay ra, một tay kéo dây diều giúp nàng, tay còn lại ôm chặt eo nàng.
“Biểu muội phải ăn nhiều một chút, muội gầy quá, gầy đến nỗi ta không đành lòng nhìn muội chạy trong gió.”
Yến Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: “Hay là biểu ca nhích bàn tay đang ôm eo ta lên trên một tí đi, xem xem ta còn gầy nữa không?”
Trên eo là cái gì? Tống Thanh Dương bất giác cúi xuống nhìn ngực của Yến Tuyền. Nàng vừa chạy được một quãng nên nhịp thở dồn dập, bộ ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở, đôi gò bồng tròn trịa bên trong như muốn phá vỡ vạt áo và nhảy bật ra bên ngoài.
Cảnh tượng Tống Thanh Dương xoa nắn, liếm mút ngực Yến Tuyền lập tức hiện ra trong đầu. Nhớ đến hai chú thỏ ngọc trắng nõn nà, mềm mịn và trần trụi của nàng, Tống Thanh Dương chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lòng bàn tay ngứa ngáy. Hắn muốn cởi xiêm y trên người Yến Tuyền ra, thả hai chú thỏ trắng ngần mũm mĩm bị nhốt dưới vạt áo, sau đó tóm lấy chúng, hôn hôn mút mút một trận cho đã.
“A… Biểu ca, huynh lại đâm vào ta rồi.”
Lợi dụng tiếng gió lớn thổi ù ù và Hoa Dung ở cách họ rất xa, Yến Tuyền bèn nói huỵt toẹt, cố ý ưỡn ngực của mình: “Biểu ca có muốn ta giơ tay áo lên che lại để biểu ca sờ không?”
Tống Thanh Dương không dám táy máy tay chân trước mặt người khác, đành nghiến răng nghiến lợi bảo: “Khi nào về ta sẽ cắn nát hai bé thỏ trắng nõn nà của muội, khiến dấu răng của ta in đầy trên đó.”
Tuy Tống Thanh Dương nói năng hùng hồn là vậy nhưng vẫn buông eo Yến Tuyền ra, nếu tiếp tục ôm nàng, hắn sợ mình không nhịn nổi nữa mất.
Yến Tuyền bật cười thành tiếng, thoáng nhìn vào đũng quần của hắn, gió từ đối diện thổi đến khiến y phục bám sát vào người, phác họa rõ ràng hình dáng của gậy thịt. Nàng thấy vậy bèn đưa dây diều cho hắn: “Trời không còn sớm nữa, chúng ta thu dây về đi. Chú én này là phân thân của ta, cho biểu ca che háng đấy.”
Tống Thanh Dương cúi đầu nhìn theo tầm mắt của nàng thì phát hiện tiểu huynh đệ giữa hai chân đã đội lên cao. Hắn vội nghiêng người, kéo dây diều về rồi dùng diều chim én che háng lại như lời nàng nói, nhờ đó hắn mới giấu giếm tai mắt mọi người bước lên xe ngựa.
Đường quay về hơi xa, hai người vẫn ngồi đối diện nhau như trước, chuyến về không cần Hoa Dung chỉ đường nữa nên bà ấy cũng vào ngồi trong xe ngựa với hai người.
Có Hoa Dung ở đây, Yến Tuyền không dám lại gần Tống Thanh Dương, Tống Thanh Dương cũng vậy, hai người trò chuyện câu có câu không. Cơn gió bất chợt thổi đến, xe ngựa lắc la lắc lư khiến Yến Tuyền buồn ngủ díp cả mắt, nàng ngáp dài rồi ôm lấy Hoa Dung chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ dài thì sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, xe ngựa của Yến Tuyền đang chậm rãi chạy trên đường núi quanh co, tối đen như mực.
Ban đầu Yến Tuyền dựa vào Hoa Dung để ngủ, không hiểu sao bây giờ lại biến thành Tống Thanh Dương. Nàng dụi mắt rồi hỏi: “Giờ là giờ nào rồi? Tại sao chúng ta còn ở ngoài, cửa thành đã đóng chưa?”