Đỗ Nhược Sinh nói xong ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi khó tin, đây là lần đầu tiên hắn ta mắc phải sai lầm như vậy, lúc đó ngoài cô nương trước mặt ra thì dường như trong đầu hắn ta không còn gì khác, chỉ muốn chiếm lấy nàng ta làm của riêng.
"Nghe ngươi nói vậy ta cũng muốn xem cô nương kia xinh đẹp đến mức nào mà có thể khiến ngươi mê muội như bị quỷ ám như vậy." Tống Thanh Dương ra hiệu cho hắn ta dẫn đường.
"Chuyện này e rằng không thỏa đáng lắm, cô nương đó vừa nghe thấy tiếng la của ngài đã tức giận đuổi ta đi, còn dặn ta tối mai chỉ được đi một mình, có lẽ nàng không muốn gặp người khác."
"Ngươi nghĩ cho nàng ta quá nhỉ, ngay cả lời ta nói cũng không nghe nữa."
"Quốc công gia thứ tội."
Yến Tuyền ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe không nói gì, nghe đến đây đột nhiên khẽ cười: "Cô nương này kỳ lạ thật đấy, nói nàng ta sợ người lạ, nửa đêm ra ngoài đi lang thang, nhìn thấy một nam nhân xa lạ không biết là tốt hay xấu, nàng ta chẳng những không tránh xa mà ngược lại còn tiến lên đáp lời. Mới nói được vài ba câu đã muốn trao thân cho ngươi, dẫn ngươi về nhà làm chuyện tằng tịu bất chính. Nói nàng ta to gan thì ngoài ngươi ra, nàng ta lại không muốn gặp người khác."
"Có lẽ nàng cũng bị ma quỷ ám như ta, bị tiếng hét của Quốc công gia làm giật mình mới tỉnh lại."
"Ngươi nghĩ cho nàng ta như vậy chắc hẳn rất thích nàng ta. Hôm nay các ngươi đã gần gũi da thịt, cũng đừng chờ đến ngày mai mới lén lút gặp riêng, hôm nay cứ để biểu ca này đến nhà thăm hỏi phụ mẫu nàng ta, cầu hôn giúp ngươi."
"Như vậy có nhanh quá không?" Đỗ Nhược Sinh hơi chần chừ.
"Nếu ngươi không muốn nhanh thì cũng đừng vượt quá giới hạn với nàng ta nhanh như vậy chứ. Giờ làm cũng đã làm rồi, càng kéo dài, e rằng nàng ta có con luôn, ngươi không muốn châu thai ám kết rồi phụng tử thành hôn* với nàng ta sao?"
*Châu thai ám kết, phụng tử thành hôn: đại ý là có bầu trước rồi mới cưới.
Đỗ Nhược Sinh nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng dẫn bọn họ đến nhà của cô nương kia.
Đi vào trong rừng, xuyên qua cánh rừng vẫn không thấy xung quanh có nhà cửa gì, Đỗ Nhược Sinh gãi đầu nói: "Kỳ lạ, ta nhớ rõ ràng là ở đây, sao lại không thấy nữa rồi?"
Đỗ Nhược Sinh không tin vào chuyện ma quỷ, vận công bay vòng quanh khu rừng một lần nhưng không sao tìm được, cũng không nhìn thấy ngôi nhà nào, mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của hắn ta.
"Không phải là ngươi gặp quỷ rồi đấy chứ?" Hoa Dung đột nhiên nói xen vào.
Chữ "quỷ" vừa nói ra khiến bóng đêm vô biên này lại càng thêm phần lạnh lẽo, Đỗ Nhược Sinh toát mồ hôi lạnh, Yến Tuyền lại không sợ, nàng biết rằng có Tống Thanh Dương ở đây, không có ma quỷ nào có thể đến gần, nếu không nữ quỷ kia cũng sẽ không thả Đỗ Nhược Sinh ra ngay khi vừa nghe thấy giọng của Tống Thanh Dương.
"Không phải người ta hay nói giữa tháng bảy quỷ môn sẽ mở ra sao? Mười ngày nữa là tết Trung Nguyên rồi." Hoa Dung lại nói.
"Không thể nào... Vừa rồi ta đã làm chuyện kia với quỷ?" Đỗ Nhược Sinh không dám tin.
"Đừng tự hù dọa chính mình, trên đời làm gì có quỷ." Tống Thanh Dương ngắt lời bọn họ, hắn không tin vào cách nói ma quỷ gì đó: "Nếu trên đời này thật sự có ma quỷ, vậy thì hàng triệu linh hồn quân địch đã chết, người đầu tiên bọn chúng muốn giết chính là ta."
Yến Tuyền ở trong bóng tối lặng lẽ cong môi, bọn họ cũng muốn giết huynh đấy nhưng khổ nỗi ai bảo toàn thân huynh đầy sát khí, bọn họ có muốn đến gần huynh cũng không thể.
Lúc này trong lòng Yến Tuyền đã rõ, từ tình huống hiện tại xem ra Đỗ Nhược Sinh chắc chắn đã gặp quỷ, cho nên lúc đó Hoa Dung mới cảm thấy lạnh, Đỗ Nhược Sinh mới có thể bị ma quỷ mê hoặc đi theo nữ tử kia, hồ đồ giao hợp với nàng ta, nếu không phải Tống Thanh Dương kịp thời hét lên, có lẽ bây giờ hắn ta đã bị nữ quỷ lôi đi thải dương bổ âm rồi.
Đang suy nghĩ, Hoa Dung chợt nhìn thấy thứ gì đó, chỉ vào một bụi cỏ cao nói: "Đó là bia mộ phải không?"
Mọi người nghe tiếng nhìn theo, Đỗ Nhược Sinh tiến lên tách đám cỏ dại ra, quả thật là một bia mộ nhưng nhìn dòng chữ bên trên thì đó là mộ phần của một cặp phu thê được chôn cùng nhau chứ không phải mộ phần của một cô nương.
Yến Tuyền đánh bạo bước tới, nhìn quanh ngôi mộ một vòng, ngôi mộ bằng phẳng chỉ có một tấm bia mộ, nhìn có vẻ đã lâu không có người tới sửa sang lại.