Phía sau tấm bia mộ, Yến Tuyền phát hiện ra một người giấy cỡ lòng bàn tay, gương mặt đỏ bừng, môi cong cong, chế tạo cũng không tinh xảo lắm, dưới ánh trăng nhìn có hơi quỷ dị.
Đỗ Nhược Sinh giật mình nhìn người giấy nhỏ kia: "Quần áo trên người con búp bê này giống hệt quần áo cô nương vừa nãy mặc."
Tay Yến Tuyền run lên, lúc này mới nhận ra trước ngực và giữa hai chân người giấy có vệt nước, ánh sáng không tốt nên nàng nhất thời không phát hiện ra.
Nàng khẽ ngửi, thứ này có mùi giống thứ Tống Thanh Dương đã bắn ra trên người nàng.
Yến Tuyền hơi giật mình: "Vừa rồi ngươi đã làm chuyện phu thê với người giấy à?"
Hỏi rồi, ánh mắt Yến Tuyền hết nhìn người giấy trong tay lại nhìn bia mộ.
"Chẳng lẽ tiểu nương tử này ở dưới cửu tuyền cô đơn quá? Cho nên nhập vào người giấy này, hóa thành mỹ nhân quyến rũ ngươi? Vậy tại sao trượng phu đã chết của nàng ta lại có thể nhìn các ngươi phóng đãng với nhau đây?"
Yến Tuyền liên tiếp hỏi mấy câu khiến tất cả mọi người đều bối rối, Tống Thanh Dương vừa rồi còn tin chắc không có ma quỷ lúc này cũng mơ mơ hồ hồ, Yến Tuyền đi tiểu là chuyện xảy ra ngẫu nhiên, hắn kêu dừng xe ngựa lại đi với Yến Tuyền vào trong rừng đi dạo cũng là chuyện xảy ra ngẫu nhiên.
Không ai có thể đoán trước được bọn họ sẽ dừng xe ở đây nên đương nhiên cũng không thể chuẩn bị trước người giấy, chuẩn bị một ngôi mộ cổ giả thần giả quỷ.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có quỷ?
Mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Tiếng gió ồn ào thổi qua mang theo một luồng khí lạnh, Hoa Dung không nhịn được run rẩy nói: "Đáng sợ quá, có nên hủy người giấy này đi không?"
Yến Tuyền lắc đầu: "Trước khi mọi chuyện sáng tỏ chúng ta cứ tạm thời giữ nó lại. Không phải Đỗ Nhược Sinh còn hẹn nàng ta ngày mai lại tới sao? Chúng ta lấy người giấy đi, xem ngày mai nàng ta còn có thể xuất hiện hay không, nếu như xuất hiện thì là chúng ta hiểu lầm, nếu không xuất hiện thì chứng minh thật sự có quỷ."
Yến Tuyền nói vậy nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tống Thanh Dương, nàng nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này nói cho Tống Thanh Dương biết khả năng nhìn thấy quỷ của mình.
Hơn nữa trong tay nàng còn có một người giấy, có lẽ nàng có thể học được cách sử dụng chính xác của người giấy từ nữ quỷ này.
Yến Tuyền tính toán, mấy người lại trở về xe ngựa.
Đỗ Nhược Sinh tiếp tục đánh xe đi về phía trước, người giấy trong tay Yến Tuyền bị Tống Thanh Dương lấy đi, hắn nhìn chằm chằm cả đường đi cũng không nhìn ra có gì không đúng.
Cơn buồn ngủ của mọi người đều bay biến sạch, chỉ có Yến Tuyền là còn có thể yên bình chìm vào giấc ngủ. Nàng biết có Tống Thanh Dương ở đây, ma quỷ không thể nào tới gần, không cần quá lo lắng, vẫn nên chuẩn bị tinh thần chờ ngày mai đối phó với nữ quỷ thì hơn.
Ngủ một giấc đến khi trời sáng, đợi đến khi nàng được Tống Thanh Dương gọi dậy thì bọn họ đã về đến nhà.
Tống Thanh Dương thay quần áo xong phải vào triều, người giấy để lại trong tay Yến Tuyền.
Tinh dịch bên trên đã khô, Yến Tuyền đem về phòng, lúc nàng đang dặn dò nha hoàn chuẩn bị nước tắm, một cơn gió lạnh ùa tới, một nữ quỷ mặc bộ đồ thọ* màu đỏ, mặt mũi tím tái xuất hiện trước mặt nàng.
*Đồ thọ: là quần áo mà người chết mặc, tham khảo đồ thọ của người Hoa.
"Ta không có ý làm tổn thương phu xe nhà ngươi, chỉ muốn thoải mái với hắn ta chút thôi, ngươi mau trả người giấy lại cho ta."
Yến Tuyền liếc nàng ta, không để ý đến nàng ta, ung dung thong thả sai bảo đám nha hoàn, lúc này mới ra hiệu cho nàng ta đi theo nàng vào phòng trong.
"Tại sao ngươi có thể nhập vào người giấy, huyễn hóa thành người?" Vừa vào trong phòng, Yến Tuyền đã hỏi ngược lại nàng ta: "Tại sao ngươi có thể khiến người ta bị mê hoặc, nghe theo sự sắp đặt của ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ trả người giấy lại cho ngươi, nếu không ta sẽ dùng chuông Tam Thanh thu phục ngươi."
Không biết từ lúc nào Yến Tuyền đã đặt chuông Tam Thanh bên cạnh cây sáo quỷ, nàng khẽ lắc khiến nữ quỷ phải bịt tai lại vì đau đớn.
"Ngươi yên tâm, ta không có ác ý, ta chỉ tò mò thôi. Chỉ cần ngươi thành thật nói cho ta biết, ta không chỉ trả lại người giấy cho ngươi, còn cho ngươi một người giấy tốt hơn."
Trong lúc nói chuyện, Yến Tuyền lôi người giấy nàng lấy được từ chỗ Đạo Viên Tử ra để chứng minh những gì mình vừa nói là sự thật.