Trần Trừng đứng dậy uống một hơi hết nửa cốc nước xong lại nằm xuống giường bệnh, sau đó cô ngơ ngác nhìn trần nhà. Trần Trừng nhớ lại những hành động thân mật với anh rể trước đó, sau lại nghĩ tới việc để lộ “cô bé” của mình trước mặt anh rể, mặt Trần Trừng đỏ ửng. Trần Trừng nằm một lúc lại mơ màng ngủ thiếp đi, bản thân cô cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, nhưng tóm lại là bị cảm giác mắc tiểu đánh thức cô dậy. Bầu không khí yên lặng bao trùm khắp phòng bệnh đơn, dì bảo mẫu vẫn chưa quay lại. Trần Trừng muốn đi WC nên đành phải xuống giường rồi nhảy lò cò qua đó. Thật ra Trần Trừng có thể bấm chuông gọi y tá, nhưng cô không muốn làm phiền người khác quá nhiều. Trần Trừng buồn đi vệ sinh cực kỳ, cô chỉ muốn nhanh chóng vào nhà WC để đi tiểu, ai ngờ cô vừa mới nhảy được vài bước đã cảm thấy cơn đau co rút từ sau eo truyền đến, cơn đau làm cô nhe răng trợn mắt, suýt ứa nước mắt. Trần Trừng chống tay lên tường, giờ cô tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành đứng im một chỗ đợi cơn đau qua đi. Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Trần Trừng mừng thầm trong lòng, cô vốn tưởng dì bảo mẫu đã quay lại nên xoay đầu nhìn, ai ngờ lại thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy đi từ bên ngoài vào. Trần Trừng há miệng thở dốc, gọi một tiếng: “Anh rể”“Hử, em đang làm gì vậy?” Giản Mục Xuyên thấy Trần Trừng đứng nép người vào tường, trông bộ dạng có vẻ đau đớn nên tiến lên trước hai bước hỏi thăm tình hình. Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Trừng nhăn nhó, cô nói với Giản Mục Xuyên: “Đau eo.” Giản Mục Xuyên bước tới gần cô, duỗi tay đỡ cô, nói: “Eo đau thì về giường nằm đi.” .Trần Trừng lắc đầu, cô đỏ mặt né tránh tay anh, lúng túng: “Em muốn đi WC.” Bấy giờ Giản Mục Xuyên mới hiểu, anh hỏi: “Bảo mẫu của em đâu?” “Dì ấy xin nghỉ hai tiếng.” Trần Trừng đáp. Giản Mục Xuyên khẽ cau mày, sau đó anh nói: “Để anh đi tìm y tá tới giúp em.” Mà Trần Trừng mắc tiểu lắm rồi, có lẽ cô cũng không đợi được đến lúc anh tìm y tá tới, bèn nói: “Anh rể, anh có thể đỡ em vào được không?” Nói xong câu này, mặt Trần Trừng đỏ như quả cà chua. Giản Mục Xuyên không nói gì nữa, anh đưa tay đỡ người Trần Trừng, dìu cô đi về WC. Eo Trần Trừng đau không thể tả, dường như cơ thể cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào người anh rể. Mùi hương trên người anh rể rất dễ ngửi, mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng và mùi nước sát trùng hoà quyện vào nhau tạo thành mùi hương đặc trưng của riêng anh. Vào tới phòng t͛ắm, cả hai đều giữ im lặng, lúc lâu sau Giản Mục Xuyên mới hỏi cô: “Em tự làm được chứ?” “Có lẽ được ạ.” Trần Trừng nói. Nhưng thật không may, Giản Mục Xuyên chỉ vừa chuẩn bị buông tay, eo Trần Trừng mềm nhũn, thậm chí là cô suýt ngã ngồi trên đất. Biết làm sao chứ, eo cô vẫn còn đau lắm, mà bản thân cô lại là người sợ đau, thật sự nhịn không nổi. Cuối cùng Giản Mục Xuyên vẫn phải lên tiếng: “Anh đỡ em, em tiểu đi.” Trần Trừng ngại đến nỗi không dám nhìn anh, nhưng giờ phút này cô lại có suy nghĩ sẽ bất chấp tất cả. Dù sao cả hai cũng từng quan hệ và cũng nhìn thấy việc quan hệ rồi, còn có gì xấu hổ hơn nữa đây? Bầu không khí yên tĩnh bủa vây WC, nửa thân trên của Trần Trừng dựa vào cái bụng nhỏ của anh rể, để anh rể đỡ, còn mình thì nghiến răng nghiến lợi cởi quần ngồi xuống bồn cầu.