[Cao H] Nghiện Yêu

Chương 9: Chương 9



Tiếng nước róc ra róc rách vang lên, mặt Trần Trừng đỏ ửng. Ôi chúa ơi, hoá ra việc đáng xấu hổ nhất cũng chỉ đến thế này là cùng!
Cô đang đi tiểu, đã vậy anh rể còn ở bên cạnh đỡ cô, thậm chí anh rể còn nghe thấy tiếng nước tiểu chảy xuống bồn câu, cô xấu hổ muốn chết đi cho rồi!!!!
Trần Trừng gần như tắt thở vì ngượng, nhưng sau đó chuyện đáng xấu hổ hơn đã xảy ra. Cái đó của anh rể, cứng lên kìa!!!!!!!!!
Thời tiết nắng nóng, lớp vải quần áo trên người rất mỏng. Mà dưới tấm áo blouse trắng kia chỉ có một chiếc sơ mi đơn giản phối cùng quần tây, vậy nên khi vật to lớn dưới háng anh có xu hướng ngóc đầu lên, Trần Trừng – người đang dựa vào người anh tất nhiên sẽ rất dễ nhận ra.Vì Trần Trừng nhịn đi tiểu một lúc lâu nên lượng nước tiểu rất nhiều, cô ngồi mãi vẫn chưa xong. Sau cùng, Trần Trừng vừa ngồi tiểu vừa cảm nhận dương vật của anh rể đang dần cương cứng lên, dường như cô có thể cảm nhận được sức nóng của nó xuyên qua lớp vải.Nghe tiếng hít thở của anh rể dần trở nên nặng̝ nề, Trần Trừng ngượng ngùng di chuyển cơ thể để kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng cô vừa động đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh rể: “Đừng nhúc nhích.”
Tay anh vẫn giữ hai cánh tay cô, anh không động đậy, chỉ có điều anh siết chặt hơn chút. Điều này khiến Trần Trừng không thể không ép sát người vào phần thân dưới của anh, cô không nhịn được mà cúi đầu liếc thử, trong phút chốc, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Lúc được đỡ vào WC, chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình trên người Trần Trừng đã bị kéo nhăn nhúm nhó, hai cái cúc cài trước ngực bị bung ra để lộ bộ ngực trắng nõn, thậm chí đầu vú màu hồng nhạt cũng thò ra ngoài. Nhìn dáng vẻ cô lúc này vừa dâm đãng vừa quyến rũ, mà hay cái là, bộ ngực lộ liễu ấy ép sát ngay háng anh rể, biến nơi đó thành cái lều trại dựng đứng.
Nhìn từ trên xuống dưới, Trần Trừng có thể thấy đũng quần hơi nhô lên của anh rể đang ấn vào giữa khe ngực của cô, nếu tháo bỏ lớp vải kia, đó sẽ là tư thế làm tình bằng vú chính hiệu.
.Trần Trừng xấu hổ vội quay mặt đi, không dám nhìn lại nữa. Kể từ sau chuyện ngủ nhầm người xảy ra vào tối hôm đó, dường như mọi thứ càng ngày càng phát triển một cách mất kiểm soát. Bản thân Trần Trừng biết phải giữ khoảng cách với anh rể, nhưng cảm giác khi “cô bé” của mình cọ xát vật nam tính của anh rể vẫn còn đọng lại trong đầu cô, làm trái tim cô rộn ràng.
Trần Trừng càng nghĩ càng ngượng, nơi sâu nhất phía dưới lại không tự chủ được mà co rút mấy hồi, một cảm giác tê dại từ giữa hai chân truyền đến, hơi thở của Trần Trừng dần trở nên dồn dập. Khi lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, nửa núm ѵú lộ bên ngoài vô tình cọ vào đũng quần anh rể.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh rể thấp giọng gọi tên mình: Trần Trừng.
Từ giọng nói thô nặng̝ của người đàn ông toát lên vẻ quyến rũ khó miêu tả được thành lời. Nghe vậy, trái tim Trần Trừng run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh rể cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.
Anh rể????

“Xong chưa?” Giản Mục Xuyên nói: “Xong rồi thì anh đỡ em ra ngoài.”

“À, em xong rồi.” Thật ra Giản Mục Xuyên biết rõ cô đi tiểu xong hay chưa.
Thấy Trần Trừng không ngây người nữa, Giản Mục Xuyên duỗi tay rút hai tờ khăn giấy từ chiếc hộp bên cạnh ra đưa cho cô. Trần Trừng ngơ ngác cầm khăn giấy, mãi sau cô mớᎥ hiểu Giản Mục Xuyên đưa khăn giấy này để cô lau phần thân dưới.
Khoảnh khắc ấy, hai tờ giấy trắng biến thành hai quả bom, mà cô cầm cũng không được, ném đi cũng chẳng xong. Cuối cùng Trần Trừng khẽ cắn môi, cầm khăn giấy lau bừa mấy cái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.