24.
Chuyện đánh nhau tạm thời lắng xuống, tôi xin phép cho cậu chủ nhỏ nghỉ học hai ngày, đợi vết thương ở khóe miệng cậu ấy đỡ hơn một chút mới đưa cậu ấy trở lại trường.
Sau chuyện tâm sự lần đó, mối quan hệ của chúng tôi thân thiết hơn nhiều, cậu ấy không còn tỏ ra khó chịu khi tôi đến gần nữa, dù việc gọi cậu ấy dậy mỗi sáng vẫn là một cuộc chiến trường kỳ, nhưng ít nhất cậu ấy cũng không nổi cáu nữa.
Thật đáng mừng.
Tuy nhiên, thái độ của cậu ấy thay đổi rồi, còn tôi lại gặp vấn đề.
Bởi vì tôi phát hiện ra, tôi dường như, hình như, có lẽ, đã nảy sinh một loại tình cảm khác thường đối với cậu chủ nhỏ.
Nói cụ thể hơn là, mỗi ngày tôi đều rất mong chờ được gặp cậu ấy, cứ động một chút là lại muốn ôm cậu ấy, muốn trêu cậu ấy nói chuyện, muốn nhìn cậu ấy cười, thậm chí trêu quá mức khiến cậu ấy mắng tôi, tôi vẫn thấy cậu nhóc này thật sự rất đáng yêu.
Mỗi sáng gọi cậu ấy dậy, cậu ấy mơ màng ngồi dậy, với tay lấy quần áo mặc vào, biểu cảm y hệt như một chú mèo lười biếng, khiến người ta không nhịn được muốn v.uốt ve.
Không chỉ muốn v.uốt ve, tôi còn muốn bế cậu ấy lên xoay vài vòng.
Khi cậu ấy chơi bóng, tôi ngồi bên cạnh xem, cái kiểu làm ra vẻ ta đây lúc gặp mặt lần đầu đã bị tôi vứt bỏ cách cả vạn dặm, tôi không hề muốn ra sân tranh giành với cậu ấy xem ai giỏi hơn, chỉ muốn ngồi đây cổ vũ cho cậu ấy.
Cậu chủ nhỏ giỏi nhất! Cậu chủ nhỏ đẹp trai nhất! Cậu chủ nhỏ siêu dễ thương!
Tiếng cổ vũ đầy khí thế làm cho các cô gái nhỏ ngồi cạnh sợ hãi, tránh xa tôi – tên fan cuồng mất trí này, sợ rằng giây tiếp theo luồng năng lượng ngốc nghếch này sẽ theo tiếng hét của tôi mà lây lan sang họ.
Phải nói rằng, từ hồi cấp hai tôi chưa bao giờ làm những việc ngu ngốc như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy đi về phía tôi sau khi chơi bóng xong, khóe miệng nở nụ cười, ánh nắng chiếu vào, đôi cánh như thiên thần vậy, đến gần hơn, tôi còn có thể nhìn rõ khuôn mặt ửng hồng, những giọt mồ hôi trên trán, cả người cậu ấy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, cảnh tượng đó hiện ra trước mắt tôi, tôi lập tức cảm thấy dù có ngu ngốc đến mấy cũng đáng.
Một cảm xúc khó tả tràn ngập tâm trí tôi, khiến tôi không thể tự chủ được mà muốn chạy đến bên cậu ấy, một luồng máu nóng sôi sục, thúc giục tôi đến gần cậu ấy, ôm cậu ấy, ôm chặt cậu ấy vào trong tim mình.
Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ tôi đã trúng tiếng sét ái tình rồi.
Tôi nhận ra một kết quả không biết là tốt hay xấu – có lẽ, tôi đã thích cậu ấy rồi.
Dấu hiệu rung động này có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhớ lại tâm trạng lúc đó, đến giờ tôi vẫn không nhịn được cười. Rồi bị cậu chủ nhỏ không hiểu chuyện nhìn với ánh mắt nghi ngờ: “Người này chắc có bệnh”.
Nói cho công bằng, nếu lần gặp đầu tiên đó là với bất kỳ ai khác, thái độ của tôi chắc chắn sẽ không tốt như vậy. Hồi còn trong quân đội, tính khí nóng nảy của tôi, những tân binh từng được tôi huấn luyện chắc chắn đều rất ám ảnh.
Cậu ấy là trường hợp ngoại lệ duy nhất.
Lần đầu tiên trong đời tôi không thể nổi giận với một người, bất kể cậu ấy làm gì tôi cũng thấy thật đáng yêu.
Ngay cả việc cậu ấy ngủ nướng tôi cũng thấy là một thói quen tốt.
Trước đây, tôi luôn nghiêm khắc và không bao giờ thiên vị, giờ đây để có thể tranh thủ thêm cho cậu ấy dù chỉ một phút ngủ, tôi còn chuẩn bị sẵn nước đánh răng rửa mặt.
Rồi quay về phòng ngủ lặng lẽ nhìn cậu ấy ngủ.
Dễ thương, muốn hôn.
Tôi nghĩ mình có lẽ bị bệnh.
Nhưng tôi không muốn khỏi bệnh cho lắm.