Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 20



25.
Nhận ra điều đó, tôi đưa cậu chủ nhỏ đến trường, rồi đi tìm bạn cũ, muốn hỏi anh ấy xem tình huống này phải làm sao.
Tôi thích một đứa trẻ, vừa trưởng thành, tính tình không tốt, nhưng lại rất ngoan ngoãn, đáng yêu nhất thế giới, mọi từ ngữ đẹp đẽ đều có thể dùng để miêu tả cậu ấy.
Đặc biệt đẹp trai, năng động, mạnh mẽ, chơi bóng rổ chưa bao giờ thua, lần đầu gặp nhau tôi đã dùng hết sức lực mới thắng được cậu ấy vài quả bóng, kết quả còn bị cậu ấy giẫm một phát, cậu ấy thè lưỡi như con cáo nhỏ đi ngang qua tôi, và ngay lập tức đâm thẳng vào tim tôi.
Tính tình thực sự không tốt, buổi sáng dậy rất cáu kỉnh, cầm cái gì ném cái đó, các bạn có tin không, trên giường của cậu ấy bày đầy thú nhồi bông, mềm mại, lông xù, ôm rất thích. Tất nhiên, ôm cậu ấy còn thoải mái hơn.
Nhưng cậu ấy không thích bị tôi ôm, mỗi lần đều giãy giụa muốn tôi đặt cậu ấy xuống.
Tôi làm vậy là để gọi cậu ấy dậy, sợ cậu ấy đi học muộn.
Hàng ngày đấu trí với cậu ấy, tôi cảm thấy mình trẻ ra nhiều rồi.
Chênh nhau gần mười tuổi.
……
Bạn tôi nghe tôi kể xong, im lặng một lúc, vỗ vai tôi: “Tôi nghĩ anh nên tự lo liệu đi, người ta còn là trẻ con, anh cũng xuống tay được à? Trâu già gặm cỏ non, khụ.”
Tôi: “……”
Thực sự không xuống tay được.
Ủa nhưng mà, thằng nào là trâu già hả???
Đúng vậy, tôi thực sự có ý đồ với cậu ấy.
Điều này tôi phải thừa nhận, dù sao thì sự rung động được phát hiện sau bao lâu cũng không phải giả dối, tôi tự hỏi lương tâm mình, những năm trước đó, chưa từng có ai khiến tôi có cảm giác này.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến tôi phản ứng chậm chạp.
Đến khi nhận ra thì lửa nhỏ đã thành cháy lớn, nước nhỏ giọt từ mái nhà đã khoét thủng cả tảng đá.
Nhưng tôi, một thợ săn không có đạo đức nghề nghiệp, lại đang yêu đương và sát phạt với con mồi, sống chung một nhà nửa năm trời mới phản ứng lại.
Mấu chốt là cậu ấy không có khả năng là của tôi.
Thật là tức giận.
Tôi uống sạch một ly rượu, đặt ly “cạch” xuống bàn, ngả người dựa vào lưng ghế sofa.
Bạn tôi đá tôi một cái: “Dùng sức làm gì? Đây là ly chứ không phải búa.”
“Nếu đây là búa, anh nghĩ bây giờ anh còn mở miệng nói chuyện được không?” Tôi cười lạnh lẽo.
Bạn tôi khinh thường trợn trắng mắt.
Người lớn thường hay suy nghĩ nhiều hơn, trong lúc nhiệt huyết dâng trào, tôi cũng bình tĩnh lại để suy nghĩ. 
Một số điều rất thực tế hiện ra trước mắt tôi, chẳng hạn như cậu ấy không thích tôi, chẳng hạn như gia thế, chẳng hạn như tuổi tác.
Điều cuối cùng tôi không thể thay đổi, chỉ có thể sau này tự mình cố gắng chăm chút tốt bản thân, ít nhất cũng không được quá xấu xí. Bởi vì theo quan sát của tôi, cậu chủ nhỏ khá coi trọng ngoại hình. Quá xấu xí thì ngay cả cơ hội cũng không có.
Còn về điều thứ hai…
Tôi phải chuẩn bị điều kiện tiên quyết, xứng đáng với cậu ấy, mới có thể đi cầu xin cậu ấy thích mình.
Hai người ngồi đối diện nhau uống rượu cả buổi chiều, tôi cúi đầu tính toán lại tổng tài sản hiện tại của mình, cuối cùng buồn bã phát hiện ra mình còn cách xa việc có thể nuôi nổi cậu chủ nhỏ một quãng đường dài.
Buồn đến mức muốn khóc.
Tôi đá đá chân anh bạn, nằm dài trên ghế sofa như cá chết, hỏi: “Chuyện vườn trái cây hồi trước, anh đàm phán thế nào rồi?”
“Đàm phán xong rồi." Anh ấy ợ một hơi rượu: "Tuần sau ký hợp đồng, dự kiến thu nhập hàng năm đạt được con số này.”
Anh ấy ra hiệu, tôi tính nhẩm một chút, thấy thu nhập này cũng tạm được.
Được rồi.
Tôi đứng dậy, khoác áo khoác lên tay, bước đi y như lúc đến, bạn tôi nằm vật ra ghế sofa cố gắng ngồi dậy, ba lần, cuối cùng thất bại.
“Không cần tiễn." Tôi ân cần giúp anh ấy đổi tư thế, dựa lưng vào ghế sofa: "Tôi phải đi đón bạn nhỏ.”
“Đi đi! Trâu già!” Anh ấy cosplay mỹ thiếu nữ chỉ vào tôi.
Tôi gắng sức kìm nén cơn muốn b.óp ch.ết thằng bạn, đá mạnh vào ghế sofa:
“Cút đi.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.