Sân bay rất sạch sẽ cũng rất náo nhiệt, người ở đây ra vào tấp nập nên lúc nào cũng đông đúc.
Trong đám đông, một người đàn ông anh tuấn nghiêng người dựa vào hàng rào, dáng người thon dài, ung dung chờ đợi. Hắn có khí chất xuất chúng, nhưng lộ ra một vẻ lạnh lùng đáng sợ, cho nên không cô gái nào can đảm dám đến gần.
Mãi đến khi có thông báo chuyến bay mới đáp trong sân bay thì lúc này tư thế của hắn mới thay đổi, hắn đảo mắt nhìn phía cổng xuất cảnh mà ánh mắt sâu xa.
Hai bóng dáng đi đến, một cao một thấp đều đầy nữ tính và xinh đẹp, nhưng một trong số họ chỉ là một cô bé.
Cô gái nhỏ bé chưa hoàn toàn bước ra khỏi lối đi mà giọng nói phấn khích đã truyền đến từ xa xa:
"Chú nhỏ..."
Nghe giọng nói này đã biết cô bé vui vẻ đến nhường nào.
Cô rời khỏi mẹ rồi một đường chạy thẳng vào vòng tay của người đàn ông, hắn mỉm cười thuận thế bế cô lên, giống như nhiều năm trước, khi cô mới bốn năm tuổi, nhưng bây giờ cô đã mười ba tuổi đã là một cô gái nhỏ rồi.
Có trời mới biết hắn hạnh phúc biết bao.
Cô gái nhỏ của hắn đã trở lại.
Khi hắn bế cô lên thì lúc này mẹ của cô gái nhỏ đã chạy đến. Giọng điệu bà trách móc con gái: "Vi Vi, sao lại thế này, quá không lễ phép rồi, mau đi xuống …”
Cho dù là giọng trách móc nhưng âm điệu của người phụ nữ xinh đẹp này hết sức dễ nghe, sau này Du Yến Bắc biết rằng Tiểu Bạch Vi thừa hưởng điều này một cách hoàn hảo.
“Không sao đâu.” Du Yến Bắc mỉm cười, “Em là chú của con bé…” Hắn bao dung nói.
Tuy chú nhỏ đã nói như vậy, nhưng Bạch Vi vẫn thè lưỡi ra hiệu cho chú nhỏ thả mình xuống, Du Yến Bắc đặt cô xuống và thu hồi bàn tay khỏi eo của cô, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Sau đó ba người cũng chậm rãi đi ra ngoài, đến bãi đậu xe, hai mẹ con lên xe cùng Du Yến Bắc. Hắn ngồi ghế lái, Bạch Vi ngồi sau còn mẹ ngồi ở ghế lái phụ.
"Yến Bắc, không ngờ em tự mình đến đón, công việc của công ty bận rộn như vậy mà ..." Bà nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng thấy có lỗi.
“Không sao, đều là người một nhà mà.” Du Yến Bắc nói rồi nở một nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bàn tay mảnh khảnh di chuyển vô lăng. Hắn biết cô gái nhỏ của hắn đang yên lặng ngồi ở ghế sau, nhưng hắn không thể quay đầu nhìn cô, điều đó quá rõ ràng.
“Lần này chuyện của Vi Vi, phải làm phiền em rồi.” Bà thở dài một hơi.
Đây là điều bọn họ đã nói từ sớm.
Sau khi Vi Vi chuyển ra nước ngoài cùng gia đình thì con bé không thể hòa nhập với môi trường mới, phần lớn thời gian, cô đều ngẩn người, chán nản không vui mà cũng không kết bạn mới.
Hai vợ chồng đôi khi thấy Vi Vi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ mà cảm thấy rất khó chịu, sau khi bàn bạc họ quyết định để Vi Vi trở về nước.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là Bạch Vi và cha mẹ của cô sẽ phải xa nhau một thời gian, nhưng may mắn thay, quan hệ của Du Yến Bắc và Vi Vi rất thân thiết, có Yến Bắc chăm sóc Vi Vi thì hai vợ chồng cũng yên tâm, dù sao cũng là người quen.
"Vi Vi luôn chỉ thân với em ..." Nghĩ đến đây, bà đột nhiên nói ra, trong tiếng thở dài còn lộ ra sự ghen tị.
"Em là chú nhỏ của con bé mà thôi ..." Hắn lại mỉm cười.
“Sẽ thật tuyệt nếu em là em ruột của chị.” Bà thở dài. Có một người chú không tiếc công sức chăm sóc Vi Vi cũng là một điều tốt cho con gái bà, nhưng bà luôn cảm thấy mình nợ Du Yến Bắc rất nhiều.
Em trai ruột? Khóe miệng của Du Yến Bắc đông cứng.