Chú Nhỏ

Chương 19: [Ngoại Truyện 2] Không có cách nào - 3 năm trước



Ba ngày sau, trước cửa nhà.

Người mẹ sờ đầu cô con gái nhỏ nói: "Vi Vi à, sau này con không cần tự một mình gánh vác, cứ để chú Trần lái xe đưa con đi tìm chú nhỏ, biết không?"

“Dạ.” Vi vi gật đầu.

Cô vẫn luôn đòi quay về nhưng sau khi trở về thì mẹ phải rời khỏi rồi.

“Vậy mẹ phải đi rồi?” Bà ngồi xổm xuống hôn một cái lên sườn mặt của Vi Vi sau đó đứng dậy rời khỏi.

Thật ra, bà muốn bên cạnh Vi Vi nhiều hơn, nhưng mà bà nhớ tới chồng mình đã yêu cầu sau khi đưa con gái về phải quay về trước buổi tối, sau đó quấn lấy bà cả đêm. Bà không dám tưởng tượng nổi người đàn ông cường tráng kia sẽ trừng phạt bà như thế nào nếu bà không quay về đúng hạn.

Bà sẽ nhớ Vi Vi và sẽ đến thăm cô thường xuyên.

May mắn thay, em trai kết nghĩa của bà đã chăm sóc cô nên bà cũng yên tâm.

"Tạm biệt mẹ ..." Vi Vi nhìn mẹ rời đi. Vì sợ chia tay buồn bã nên mẹ không cho cô ra sân bay đưa tiễn.

——————————

Ban đêm, Vi Vi ngồi trên giường một mình ngơ ngác ôm chăn, điện thoại di động bị cô ném sang một bên.

Cuối cùng, có tiếng gõ cửa ở dưới lầu, sau đó cửa được mở ra. Trước khi cô đi, mẹ đã đưa cho Du Yến Bắc một chiếc chìa khóa dự phòng, sợ rằng Vi Vi có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.

Nghe thấy âm thanh, Vi Vi bật dậy khỏi giường rồi ném chăn và chạy ra ngoài, dựa vào hành lang liền nhìn thấy một người đàn ông ở tầng dưới đang từ từ đi vào. Bây giờ hắn đang chậm rãi cởi áo khoác của mình rồi treo trên giá áo.

"Chú nhỏ ..." Cô vui vẻ hét lên, sau đó giẫm lên đôi dép chạy xuống cầu thang.

Người đàn ông hơi cúi thấp người, mở rộng vòng tay với cô gái nhỏ bé chạy đến. Hắn ôm cô gái nhỏ càng chặt hơn rồi nói: "Sao ăn mặc mỏng manh như vậy? ..."

Cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng thuần khiết, lúc này đã rơi dép lê xuống đất, bàn chân trần trắng nõn được hắn ôm vào trong ngực.

“Gọi chú nói con không thoải mái, chỗ nào không khỏe?” Hắn cúi đầu nhìn cô.

Tiểu Bạch Vi ngẩng đầu, cố gắng rướn cổ hôn lên cằm của hắn nói: "Nhớ chú thôi..."

Hắn khẽ cười, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.

Thời tiết dần dần rét lạnh, sợ cô bị cảm lạnh nên hắn ôm cô lên lầu, thân hình hắn cao lớn, bóng dáng nhỏ xinh của Vi Vi rúc thành một khối trong vòng tay hắn, trông hòa hợp đến bất ngờ.

Vào phòng ngủ, hắn đặt cô xuống giường, giúp cô đắp chăn.

“Nhớ mẹ à?” Hắn hỏi. Cô vẫn còn nhỏ mà hắn lo lắng cô không vui.

"Không hẳn ạ, dù sao mẹ cũng có cha rồi…” Cô nằm trên giường, giữ chặt ống tay áo hắn chuẩn bị thu lại rồi nhìn hắn với đôi mắt ngập nước mà nói.

"Nhưng cháu sợ, một mình cháu ..." Nhiều phòng trống như vậy nhưng mà trống trải.

Giọng cô thật thấp, có mang theo một ý cầu xin, trong ánh mắt phản chiếu bóng dáng của hắn.

"Chú ở lại cùng con có được không? ..." Cô cầu xin hắn, kéo tay áo của hắn.

Du Yến Bắc im lặng. Hắn có những cảm xúc thầm kín không thể nói với cô, thật không ngờ cô lại phụ thuộc vào hắn như vậy, hắn phải làm sao mới tốt đây?

Cô lại đong đưa tay áo của hắn, nước trong mắt như muốn trào ra.

“Được.” Hắn chỉ có thể đồng ý với cô, đối với cô, hắn vẫn luôn không có cách khác.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.