Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 29



Tối hôm đó gió lớn, Trần Chuẩn không xác định được Hứa Tuế có nghe rõ không, tạm thời cậu cũng mất đi can đảm để nói lại lần nữa.

Phía trước là ngã tư, Tam Hữu lại dừng không chịu đi.

Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hứa Tuế, vò đầu mình.

Hai người một trước một sau dừng ở chỗ để xe.

Hứa Tuế lấy đồ ở cốp sau ra, đưa cho Trầm Chuẩn: “Cậu đi gì đến đây? Có cần tôi đưa về không?”

“Tôi chạy xe đến đây.”

Hứa Tuế gật gật đầu, lấy dây xích trong tay cậu: “Vậy tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt.”

Hứa Tuế mở cửa xe phía sau, để cho Tam Hữu nhảy vào trước, rồi mới đi ra ghế lái khởi động xe.

Trần Chuẩn còn chưa đi, cậu khom lưng gõ cửa sổ.

Hứa Tuế hạ cửa sổ: “Làm sao thế?”

Trần Chuẩn chống tay lên nóc xe: “Chuyện của Collie là lỡ việc, hôm trước nói đi thăm Đoan Ngọ, gần đây chị rảnh không?”

Nhất thời Hứa Tuế không nghĩ ra lí do từ chối cậu, nói: “Phải tuần sau nữa.”

“Không sao, nhắn tin báo tôi trước là được.”

Hứa Tuế ngẩng đầu, nhìn cậu trong không gian lập lòe sáng tối, ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu.

Cho dù là trước đây hay là hiện tại, đại khái cô không cách nào nhẫn tâm nhìn cậu thất vọng hết.

Có được đáp án khiến mình vừa ý, Trần Chuẩn nhếch môi cười cười, gõ lên nóc xe: “Lái xe cần thận nhé.”

Sau khi tạm biệt Hứa Tuế, Trần Chuẩn chạy xe sang tập trung với Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu.

Đã hẹn trước sau khi live stream sẽ đi ăn với nhau, vẫn ở tiệm mì lần trước.

Hai người đã tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đợi cậu.

Trần Chuẩn vào quán như một cơn gió, còn cách một khoảng xa mà cậu đã quăng chìa khóa lên bàn, không thèm kéo ghế ra, mà bước dài chân, ngồi vắt qua đó.

“Gọi mì chưa?” Mặt mũi cậu tươi rói, nhìn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Lâm Hiểu Hiểu vừa chạm mặt Trần Chuẩn là lại thấy tức, khi nảy cậu trách mắng người ta đâu có biểu cảm dễ chịu như vậy.

Cô cố ý người người đi chỗ khác, lạnh lùng hừ một tiếng.

Trần Chuẩn nghe vậy thì ngẩng đầu, không nhịn được lại muốn cằn nhằn cô: “Khi nảy live stream nhiều người như vậy, cậu cãi vả với mấy người thích kiếm chuyện đó làm gì…”

Tôn Thời cười cắt lời: “Được rồi được rồi, ăn đi kìa.”

Lâm Hiểu Hiểu ấm ức: “Cái tên đó cứ bình luận bậy bạ, phải mặc kệ hay sao? Có biết bao nhiêu người đang xem live stream, chẳng lẽ người ta không hiểu lầm.”

Trần Chuẩn nói: “Lần sau cứ chặn luôn, đừng có khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy.”

“Cậu…” Lâm Hiểu Hiểu tức lắm, chỉ vào cậu nói: “Trần Chuẩn cứ nói chuyện thấy ghét thiệt đó, đáng đời cậu còn độc thân, chị Hứa Tuế không thèm để ý đến cậu coi như là đúng rồi đó, tớ mà là chị ấy thì cho dù có thất tình tám trăm lần cũng không thèm quen cậu đâu.”

Lần này cô đâm trúng chỗ đau của Trần Chuẩn rồi, cậu nhìn cô, ủ rủ như quả cà tím phơi sương, bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa.

Dưới bàn Tôn Thời đá chân Lâm Hiểu Hiểu.

 Thật ra lúc Lâm Hiểu Hiểu nói câu đó đã ý thức được mình hơi nặng lời rồi.

Có lúc cô cảm thấy rất cảm thông với Trần Chuẩn, dù sao cũng đã quen biết nhiều năm rồi, cô cũng mong cậu đạt được ước nguyện.

Lâm Hiểu Hiểu nâng cằm, cô bạn là người tốt bụng, quyết định sẽ không thèm chấp nhất với cậu.

Sau khi gọi món xong, mì nhanh chóng được bưng lên.

Mạnh ai nấy ăn một lúc, Lâm Hiểu Hiểu gõ bàn chỗ Trần Chuẩn, nói: “Chuyên gia tình yêu đang ở đây này, tư vấn miễn phí, cậu có muốn không?”

Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cô: “Cậu?”

“Ít nhất tớ là con gái, con gái thì hiểu con gái.” Cô nhướn mày nhìn câu: “Thấy sao?”

Trần Chuẩn lắc đầu.

“Dẹp đi.” Lâm Hiểu Hiểu hừ một tiếng: “Con trai thẳng thắn như cậu, cả đời này không có theo đuổi được chị Hứa Tuế đâu.”

Cô nói xong thì không them quan tâm đến cậu nữa, quay sang trò chuyện với Tôn Thời.

Một lúc sau, “Cậu cứ nói thử cũng được.” Trần Chuẩn ngất ngứ cắt ngang hai người.

Lâm Hiểu Hiểu lập tức ngồi thẳng lên, bày đặt làm ra vẻ bí ẩn: “Dựa vào nguyên tắc “ba nhiều”.”

“Đừng có thừa nước đục thả câu.”

“Thính nhiều, hẹn nhiều, gợi nhớ nhiều.” Lâm Hiểu Hiểu nói: “Trong ba cái này cái cuối cùng là dễ hiểu nhất, hai người quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, kiểu gì cũng sẽ có những câu chuyện tươi đẹp, cứ giúp chị ấy gợi nhớ nhiều lên. Sau đó thì hẹn nhiều, không chỉ phải hẹn gặp chị ấy nhiều, quan trọng là phải chủ động, đừng cứ do dự mãi nữa, mạnh dạn tiến lên đi. Còn về thính nhiều, không phải bảo cậu ăn nói bậy bạ hành động suồng sã đâu nhé, cậu phải phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương, tặng chị ấy ít đồ, tốt nhất là những cái chị ấy đang cần, như vậy mới có thể chạm vào nội tâm của chị ấy, đương nhiên rồi, chòng ghẹo bằng lời nói và tiếp xúc cơ thể một cách thích hợp là việc không thể thiếu được…”

Không biết Trần Chuẩn có hiểu không, nhưng Tôn Thời ngồi bên cạnh nghe say mê.

Cậu bạn nắn dái tai Lâm Hiểu Hiểu: “Hình như mấy câu này nói để anh nghe đúng không.”

“Đừng có quậy.” Lâm Hiểu Hiểu đang hứng chí, cô bạn nghiêng đầu sang chỗ khác trốn đi, “Còn có nguyên tắc “ba dày nữa” nữa.”

Trần Chuẩn: “Là cái gì?”

“Mặt dày, mặt dày, mặt dày*.”

*不要脸: mặt dày. Tác giả sử dụng là ‘三不要’原则: nguyên tắc “ba không”, nhưng do để phù hợp thì mình đổi sang là “ba dày”, dịch là “mặt dày” để phù hợp với ngữ cảnh hơn. Nếu mọi người có từ nào thích hợp hơn thì góp ý giúp mình nhé.

Trần Chuẩn: “….”

Lâm Hiểu Hiểu: “Nếu như một người không ghét cậu, cứ mặt dày làm phiền người ta liên tục sẽ là phương pháp mang lại hiệu quả nhất.”

Cô nói đến nỗi khô cả họng, coi như đã truyền thụ hết kinh nghiệm cho Trần Chuẩn rồi.

Tôn Thời không nhịn được cười: “Người anh em, hiểu chưa?”

Trần Chuẩn cứng miệng: “Đánh trận trên giấy.”

Tối đó về đến nhà, Trần Chuẩn mất ngủ.

Trần Chuẩn nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhớ lại những năm tháng có Hứa Tuế và không có Hứa Tuế bên cạnh, cuối cùng không biết cậu nghĩ gì, cậu nghiêng người đấm vào tường một cú như đang trút giận, cậu không tin, mình thế mà đến ngay của Hứa Tuế cũng không xử lý được, ngay thời khắc này, ham muốn có được Hứa Tuế mãnh liệt hơn tất cả bao giờ hết.

Cậu lật người bật dậy, thay đồ chạy bộ buổi tối, mãi cho đến khi phía chân trời lấp ló ánh sáng xám, cả người cậu ướt rượi, cảm giác mệt mỏi mới áp chế được sự xốc nổi ban nảy.

Ngày thứ tư, bên phía Hứa Tuế vẫn chưa có tin tức, Trần Chuẩn chủ động hỏi.

Lúc đó Hứa Tuế đang ăn cơm trưa bên ngoài với đồng nghiệp, cô nhìn màn hình điện thoại mà do dự, cuối cùng cũng hẹn thời gian gặp mặt cậu.

Trung tâm cứu trợ nằm ở ngoại ô phía Tây, là trạm trọng điểm của tuyến đường Tịnh Hải – Lai Vu.

Thứ năm hôm đó Hứa Tuế không lái xe, cô ngồi cao tốc qua đó.

Mấy hôm nay thời tiết giảm mạnh, tiết trời đã bước vào giữa mùa thu, gió lạnh cuốn lá khô bay rợp trời.

Hứa Tuế ra khỏi trạm tàu, cô kéo cổ áo kín lại, vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Trần Chuẩn đang ngồi trên xe máy, đợi cô ở ven đường.

Cậu mặc một chiếc quần thể thao ống túm và áo khoác ngoài màu trắng, dưới chân mang đây giày bóng rổ không thể sặc sỡ hơn, người con trai cao ráo chân dài đang ngồi trên xe kia cũng thấy cô rồi, mắt cậu nhìn theo cô đang đi qua đây.

Cậu đưa nón bảo hiểm cho Hứa Tuế: “Đi thôi.”

 “Còn xa lắm không?”

Trần Chuẩn hất cằm: “Ở ngay trước đây này.”

Hứa Tuế ngồi yên sau xe máy, nón bảo hiểm như trở cách lồng chụp ngăn cách với thế giới bên ngoài, cậu chạy không chậm, gió thổi vù vù đến, âm thanh vừa đơn độc mà vừa xa xăm.

Hứa Tuế đặt tay lên vai cậu, bỗng chốc cô lại cảm thấy hốt hoảng, nhớ lại trước đây, cô cũng ngồi ghế sau của xe đạp cậu như vậy này.

Điều khác nhau là, bờ vai dưới bàn tay cô đã trở nên dày rộng hơn rồi, nhắc nhở cô những chuyện đó điều đã là quá khứ rồi.

Hứa Tuế quay đầu nhìn phong cảnh hai bên đường, không muốn để tâm suy nghĩ bậy bạ nữa.

Đi đến đó cũng chỉ có hai cây số, Trần Chuẩn nghiêng đầu: “Đến rồi.”

Hứa Tuế chỉ vào dãy nhà gạch đó kiểu thấp bên góc phải ở đằng trước: “Bên đó hả?”

“Đúng rồi.”

Trần Chuẩn giảm tốc độ, chạy xe gắn máy vào trong trung tâm: “Chỗ này trước đây là xưởng gia công cúc áo, đến khi hết hạn thuê thì tôi thuê chỗ này. Chú Lưu và thím Lưu hỗ trợ trông coi và dọn vệ sinh hằng ngày cho đám chó mèo, chỗ này trừ tình nguyện viên ra thì cũng chẳng có mấy người đến.” Cậu đậu xe xong xuôi, xoay người tháo mũ bảo hiểm giúp Hứa Tuế: “Căn nhà phía trước để cho chú Lưu và thím Lưu ở, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ở lại, còn lại thì là chỗ ở của chó, có một cái sân sau, bình thường tụi nó chạy chơi hóng gió ở đó.”

Trần Chuẩn giới thiệu sơ qua, rồi dắt Hứa Tuế đi chào hỏi chú Lưu gì Lưu trước, sau đó mới đi tham quan chuồng chó.

Hứa Tuế không ngờ rằng, có một ngày cô sẽ chứng kiến cảnh tượng hoành tráng khi có hơn cả trăm con chó sủa ầm trời trước mặt cô.

Tụi nó tụm nhau ở trước cửa lưới bảo vệ, chồm lên mấy cái khung lưới, lắc đuôi, cứ như chào mừng cô đến vậy.

Trần Chuẩn nhặt cọc gỗ ở bên cạnh, gõ mấy cái thật mạnh vào cửa lưới.

Tụi nó như hiểu tiếng người, tiếng sủa dần nhỏ lại, chỉ còn nhìn họ bằng ánh mắt mong đợi thôi.

Hứa Tuế khó mà giấu được cảm giác chân động từ tận đáy lòng: “Chúng nó đều do các cậu cứu về à?”

“Một phần thôi, có một số đã về với gia đình mới rồi.”

Hứa Tuế men theo cửa lưới đi vào bên trong, mỗi một gian đều được đặt để phân chia chó theo hình thể của nó, giống cho to vừa có Golden, Husky, Samoyed, loại nhỏ thì có Bichons, Poodle,…, nhưng đa phần đều là giống chó cỏ.

“Chỗ này sạch sẽ thật đó.”

Trần Chuẩn khiêm tốn: “Do chú Lưu dọn dẹp sạch sẽ đó.”

“Cũng không có mùi khó chịu.”

Trần Chuẩn chỉ cho cô xem: “Trong mỗi gian tôi đều có lắp ống nước hết, tiền cho việc dọn rửa vệ sinh dưới đất và tắm cho tụi nó, có thể trách việc lây truyền vi khuẩn do ở chung. Dùng giường làm bằng giá gỗ, tránh ẩm tránh nóng mà cũng thông gió.” Cậu hất cằm: “Tường bên đó có đục một cái khoảnh, bất cứ lúc nào tụi nó cũng có thể đi ra sân sau hóng gió tắm nắng.”

Hứa Tuế không nén nổi ngẩng đầu nhìn cậu: “Suy nghĩ chu đáo thật đó, tụi nó có phúc lắm.”

“Chỉ là cho tụi nó được chỗ dung thân thôi.”

“Đối với tụi nó mà nói, không cần phải lang thang nữa đã là sự cứu rỗi lớn nhất rồi.”

Trần Chuẩn cười cười, gật đầu tán thành với những gì cô nói.

Đi dạo một lúc, Trần Chuẩn dắt Hứa Tuế ra sau thăm Đoan Ngọ.

Đoan Ngọ đã lớn tuôi rồi, đãi ngộ phải tốt hơn một chút, nó được ở trong một gian riêng.

Trần Chuẩn nói: “Hồi đại học sau khi tôi dọn ra khỏi nhà, thì Đoan Ngọ bắt đầu ở trung tâm luôn, tiện chăm sóc hơn.”

“Cậu bắt đầu làm cái này từ khi nào?”

“Học kỳ hai năm nhất.”

Lúc đó cậu và Hứa Tuế vừa rạn nứt, trừ việc đi học và tập luyện, thì cậu đặt hết tinh thần và sức lực vào việc xây dựng trung tâm cứu trợ.

Không dám nhớ lại chuyện cũ, Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn Hứa Tuế.

Đoan Ngọ thấy Trần Chuẩn đến, nó phải tốn chút sức mới có thể bò từ đệm đứng lên, nó vừa lắc đuôi vừa đi qua đây, há to cái miệng, thè lười, cười haha.

Trần Chuẩn mở cửa, ngồi xổm xuống xoa cổ nó: “Nhìn kia, có quen không?”

Hứa Tuế cũng ngồi xuống.

Đoan Ngọ quay sang nhìn Hứa Tuế, nó nghiêng đầu, một lúc sau lại bắt đầu nguẩy đuôi, vùi đầu vào lòng Hứa Tuế.

Bỗng chốc, Hứa Tuế cảm thấy cảm xúc lòng mình lẫn lộn.

Cô ôm Đoan Ngọ vào ngươi, vuốt ve phần lông ở lưng nó, vẫn là cảm giác mềm mại mướt mát ấy, cơ bắp trên người nó phát triển, không có mùi khó chịu. Trần Chuẩn đã chăm nuôi nó rất tốt.

Hứa Tuế thả nó ra, xòe bàn tay: “Tay.”

Đoan Ngọ lập tức đưa chân trước bên phải bị cụt của nó lên đặt vào lòng bàn tay Hứa Tuế.

Hứa Tuế xoa đầu nó, khen ngợi: “Chó ngoan.”

Trưa hôm đó, thím Lưu nấu cơm, Hứa Tuế và Trần Chuẩn ở lại dùng bữa trưa.

Ăn cơm xong hai người dắt Đoan Ngọ ra hồ nước phía sau tản bộ.

Giữa mùa thu chẳng có cảnh gì để ngắm, khắp nơi đều là cỏ dại và cây khô, lá cây nát đến nỗi sắp hòa vào trong đất.

Trần Chuẩn thả dây xích, để cho Đoan Ngọ tự đi dạo chơi, cậu và Hứa Tuế đến ngồi ở ghế bài cạnh bên hồ.

Hứa Tuế để ý đến sợi dây xích trong tay cậu, cô lờ mờ cảm thấy quen quen.

Trần Chuẩn chủ động đưa sợi dây xích qua: “Chị tặng đấy, còn nhớ không?”

Hứa Tuế nhận lấy, tìm được mấy chữ “Chó của Đoan Ngọ Trần Chuẩn” do cô thuê, thầm cười mình khi đất thật con nít.

Hứa Tuế bỗng cảm thấy vui vẻ mà không có lí do: “Vẫn còn giữ à, bao nhiêu năm mà còn chưa hư?”

Trần Chuẩn thầm nói sao mà nỡ xài, cậu nghe lời Lâm Hiểu Hiểu, hôm nay cố ý mang đến đấy.

Cậu nói: “Còn đang định hỏi chị mua ở đâu, bền lắm đấy.”

“Quên từ lâu rồi, lúc đó tôi và bạn cùng bàn đi dạo cửa hàng quà tặng hết mấy ngày trời, đau đầu không biết tặng gì…” Hứa Tuế lờ mờ cảm thấy cậu đang nhìn cô chăm chú, thế là im lặng, cụp mắt, sau đó nhìn vào mắt cậu: “Cậu nhìn gì thế?”

Trần Chuẩn không nhúc nhích, cậu cứ thế nghiêng đầu cười mỉm nhìn cô, một lúc sâu, “Mọi người đều cảm thấy chị rất ngoan, thật ra chị cứ chốc lát là lại nghĩ ra một chuyện xấu, đúng không nào?”

Ba chữ cuối, giọng của cậu nhẹ như bay, theo cơn gió bay đến tai cô, khiến tim cô bỗng dưng lệch nửa nhịp.

Hứa Tuế tỉnh táo lại, cười đùa đáp: “Coi như cậu đang khen tôi vậy.”

Hiếm khi Trần Chuẩn không bật lại cô, cậu chỉ nhếch môi cười cười, ngồi thẳng người.

Sau đó cả hai đều im lặng, ngồi ở ngay hồ gió khá lạnh, cứ như là len vào xương người ta vậy.

Hứa Tuế kéo kín cổ áo, ngắt một nhánh cỏ đuôi cáo cầm chơi, chuyển đề tài: “Bây giờ cậu cũng giỏi lắm rồi, cậu đã quản lí trung tâm cứu trợ rất tốt.”

Trần Chuẩn trả lời bằng câu nói khi nảy của cô: “Coi như chị đang khen tôi vậy.”

Hứa Tuế cười cười.

Trần Chuẩn nói: “Tôi rất vui.”

Hứa Tuế không hỏi lí do, chỉ tiếp lời một cách đơn giản: “Phải không.”

“Chưa từng mong rằng chị sẽ thấy được những gì tôi làm.”

Vốn dĩ cậu định sẽ không bao giờ qua lại nữa, nào ngờ được vẫn còn có thể gặp được cô. Vào ngay lúc này, cậu có cảm giác hưng phân như lúc dẫn bóng vượt qua vòng phòng ngự đối phương để ụp rổ, nắm bắt thế chủ động một trăm phần trăm, khiến cho suy nghĩ của cậu trở nên càn rỡ hơn.

Cậu quay sang nhìn cô một lúc, thấy cô đang cụp mắt, mi mắt hơi run lên, không biết làm sao để tiếp lời cậu, thế là tạm thời cậu tha cho cô: “Thật ra đàn ông mà có sự nghiệp thành công thì mới quyến rũ nhỉ.”

Hứa Tuế nói: “Cậu cảm thấy có ý nghĩa là được rồi.”

Lúc này, ngay sườn núi vang lên tiếng Đoan Ngọ sủa inh ỏi, hai người quay đầu, thì thấy nó đang lăn lộn với một chú chó đen khác.

Trần Chuẩn cười cười: “Bạn của nó đến rồi.”

Đoan Ngọ thuộc giống chó có cá tính mạng, bình thường không tiếp xúc với mấy con trong trung tâm cứu hộ, nhưng gần đây có nuôi một con chó săn cừu Đức, hai con đều là chó đức, nhưng chơi với nhau được lắm.

Chủ của chú chó Đức kia là một ông cụ cao ốm, bình thường là một ông cụ kỳ lạ, đụng ai cũng đòi coi bói cho người ta.

Trên sườn núi, hai chú chó đang tiết mục cậu rượt tôi đuổi.

Ông cụ cầm dây xích, tay chấp sau lưng thong thả đi lại.

Trần Chuẩn cười nói: “Bác ơi, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ăn rồi, ăn đại một ít ấy mà.”

“Bác mặc luôn áo bông rồi, vậy mùa đông đến thì mặc cái gì?”

“Nào có chịu lạnh giỏi được như đám thanh niên các cháu chứ.” Ông cụ vẫn chấp tay sau lưng, ngắm hai chú chó đang đùa giỡn trên sườn núi, thở dài: “Đoan Ngọ là chó ngoan, đến để báo ơn đấy.”

“Bác nói nhiều lần lắm rồi.”

Ông cụ quay đầu lại, nhìn Trần Chuẩn thật kỹ một lượt: “Vào lúc quan trọng nó có thể cứu được cậu một mạng đó.”

Trần Chuẩn nhíu mày, không coi lời ông cụ nói là thật, cả ngày Đoan Ngọ ở trong trung tâm, cậu gần như chỉ sống cuộc sống đơn điệu chỉ đi làm, ghé trung tâm rồi về nhà, nguy hiểm đâu ra chứ.

“Ồ, thế à.” Cậu có lòng dỗ ông cụ vui: “Hay là bác coi cái khác cho cháu đi.”

“Cậu muốn coi cái gì?”

Trần Chuẩn nói: “Nhân duyên.”

Ông cụ cười ha ha: “Coi cho cậu lâu rồi.” Ông cụ giơ tay ra vẽ vẽ: “Tặng cậu bốn chữ, mộng đẹp thành thật.”

Bỗng chốc Trần Chuẩn không nói gì, mà Hứa Tuế ngồi cạnh cậu cũng im re, cô sắp thành người tàng hình rồi.

Trần Chuẩn không nhìn cô, cậu hỏi tiếp: “Vậy theo bác, ngày mà mộng đẹp thành thật đến nhanh không?”

“Thanh niên trai tráng, đừng có tham lam.”

Trần Chuẩn cười khổ: “Cháu đợi lâu quá rồi.”

Ông cụ lắc đầu, những việc ngoài năng lực ông ông chưa bao giờ nói bậy: “Nếu cái này mà tôi tính được, là tôi thành tiên rồi.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.