Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 32



Hứa Tuế vô thức ngẩng đầu.

Mui xe trên đỉnh đầu đã được mở ra, chút ánh sáng lọt vào ô cửa nóc xe.

Là cậu ngắm trăng qua ô cửa nhỏ bằng một bàn tay thôi.

Hứa Tuế nói: “Cậu tự ngắm đi, tôi đợi đến rằm tháng tám rồi ngắm.”

Hứa Tuế cúi đầu tiếp tục tìm điện thoại, nhưng ba lô nặng quá, trong đó có đủ thứ lặt vặt, cả gương mặt của cô sắp vùi vào trong đó nhưng vẫn chưa tìm được. Cô cứ cảm thấy nhiệt độ trong xe cao quá, vô duyên vô cớ lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà mấy lúc này muốn tìm cái gì thì lại càng tìm không ra, khó tránh khỏi cảm thấy cáu kỉnh.

Trần Chuẩn thấy cô cụp người một lúc rồi, có lòng tốt nhắc nhở cô: “Trong hộc xe kìa.”

Hứa Tuế ngừng động tác, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên điện thoại đang cắm trong hộc xe ở chỗ gác tay.

Cô lấy điện thoại mở khóa màn hình, nhìn màn hình có hai cuộc gọi nhỡ, cô khoan không quan tâm đến, mở bản đồ tra định vị trước, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy khiến con người ta ngạt thở này. Hứa Tuế cảm thấy mọi thứ đều do cô tự làm tự chịu, thậm chí bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng có thể dự đoán trước những tình huống như vậy, sao mà vẫn đồng ý để cậu đến cho thêm chuyện chứ.

Có một vài suy nghĩ sinh sôi trong lòng cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mũi tên màu xanh nho nhỏ nhảy lên, biểu hiện vị trí của đường quốc lộ nào đó.

Hứa Tuế nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cắn môi dưới thật đau mới có thể tập trung tinh lực xem bản đồ: “Sao cậu xuống cao tốc rồi? Sắp đến rồi à?”

“Chưa đâu.”

Hứa Tuế cũng lười hỏi cậu lí do, nhập địa chỉ rồi chọn chỉ đường, “Đổi chỗ đi, để tôi lái.”

Trần Chuẩn đã điều chỉnh ghế ngồi lại, đè bàn tay muốn tháo đai an toàn của cô lại: “Cốp xe có lốp dự phòng không?”

Lúc này Hứa Tuế mới hiểu: “Bể lốp rồi hả?”

Khi nảy trên cao tốc kẹt xe cả đoạn, gần như là phải đi với tốc độ đi hai mét dừng một lần, sau đó hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.

Chủ xe bên cạnh xuống quan sát tình hình.

Trần Chuẩn hạ cửa sổ xe trò chuyện vài câu, mới biết xảy ra tai nạn giao thông, bốn chiếc xe va chạm dính một cục.

Phía trước có người ấn còi, sau đó tiếng còi cứ ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, đã là mười giờ đêm rồi, mọi người đều đã cực kỳ mệt mỏi, cứ như là đang thể hiện sự bất mãn qua tiếng còi xe vậy.

Trần Chuẩn vô thức quay đầu, còn chưa làm ồn đến Hứa Tuế, cô vẫn đang cuộn tròn ngủ say trên ghế xe.

Cậu nhanh tay đóng cửa sổ, duy trì tư thế đó nhìn cô một lúc, mãi cho đến khi hàng xe lại lần nữa chậm chạp khởi động.

Sau đó thấy đường xuống, Trần Chuẩn đánh tay lái xuống cao tốc đi đường quốc lộ, ai mà ngờ chạy được năm phút lại bị nổ lốp xe.

Trần Chuẩn quan sát xung quanh một lúc, dứt khoát thả lưng ghế đợi cô thức đã.

Hứa Tuế nói: “Có một cái.”

“Ngồi yên đây đợi đi.”

Trần Chuẩn xuống xe.

Hứa Tuế không nhịn được nhìn ngó xung quanh, ánh mắt bất giác nhìn sang kính chiếu hậu của xe, nhìn hình ảnh cậu chìm trong bóng tối, đang dùng kích nâng thân xe lên.

Hứa Tuế nghĩ ngợi, rồi vẫn quyết định xuống xe mở đèn pin điện thoại rọi giúp cậu.

Trần Chuẩn vài ba động tác đã thay xong lốp xe, nửa đường còn lại vẫn là do cậu lái, thật ra đoạn đường vắng lặng này cũng chỉ bảy tám trăm mét, xe quay đầu lên cầu, tiến vào dòng xe qua lại, xung quanh cũng đã trở nên sáng sủa hơn.

Hứa Tuế lặng lẽ thở dài một hơi, ngồi dựa ra sau: “Lần sau cố gắng đừng đi mấy đường như vậy.”

“Đường thế nào?”

“Không người, không đèn đường, không nhà cửa.” Hứa Tuế nghĩ ddến một việc: “Nếu như có người cố ý rải đinh trên đường, ép cậu xuống xe rồi làm chuyện xấu, ở đó chẳng thấy được bóng người, muốn cầu cứu cũng khó.”

Trần Chuẩn nói: “Chị xem nhiều tin tức xã hội quá rồi.”

“Đã xảy ra thì mới có tin đăng.”

Trần Chuẩn cong môi, không nhịn được chọc cô: “Sợ gì chứ, có tôi đây mà.”

Hứa Tuế thấy vẻ cà lơ phất phơ của cậu thì nổi điên lên, cô thấy mình lại lên cơn rồi, cô rất muốn dạy dỗ lại cậu: “Cậu là tường đồng vách sắt hả? Đi ăn cướp ai mà đi một mình hả? Ai mà đi tay không không cầm theo vũ khí?”

Thật ra Trần Chuẩn đã từng nghĩ đến những trường hợp như vậy rồi, lúc dừng xe cậu có quan sát xung quanh, có lẽ do Hứa Tuế không phát hiện, chỗ sau xe có kính viễn vọng vô tuyến, cho dù cái đám cướp có ngang tàng cỡ nào, thì chắc cũng không dám ra tay hành hung dưới camera giám sát đâu.

Nhưng Trần Chuẩn không giải thích, cậu chỉ nói: “Biết rồi.”

Hứa Tuế hơi ngơ ngẩn: “…”

Tay phải của Trần Chuẩn thoải mái gác lên bánh lái, ngoan ngoãn nói: “Lần sau sẽ đi đường lớn.”

Cậu nghe lời như vậy, lại khiến Hứa Tuế cảm thấy khó xử.

Nhớ lại thời còn đi học, Trần Chuẩn cũng nghe lời cô lắm, cho dù là về chuyện học hay trong cuộc sống hằng ngày, những ý kiến mà cô đưa ra thì hầu như cậu đều nghe theo cả, mặc dù trong quá trình đó cậu sẽ cố ý làm trái lại.

Nhưng khoảnh khắc như khi nảy, cứ như giữa hai người chưa từng xảy ra hiềm khích, cả hai vẫn đang giả danh chị em sống dưới một mái nhà.

Có nhiều khi Hứa Tuế lại tự hỏi chính mình, nếu như đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra, thì giờ đây cô và Trần Chuẩn sẽ thế nào? Mà cô hi vọng hai người họ sẽ thế nào?

Trong lúc đang nghĩ bậy bạ, chuông điện thoại cô lại vang lên.

Vẫn là Lâm Hiểu Hiểu.

Khi nảy quên gọi lại cho cô ấy, Hứa Tuế lập tức nghe điện thoại.

Đầu bên kia là tiếng nhạc xập xình, Lâm Hiểu Hiểu nói lớn: “Chị Hứa Tuế!”

“Hiểu Hiểu.”

“Chị và Trần Chuẩn vẫn đang đi chung chứ?”

“Đúng rồi, chúng tôi đang đi đây.” Hứa Tuế mở loa ngoài.

Lâm Hiểu Hiểu nói: “Cũng không có gì, chỉ định hỏi coi hai người đi đến đâu rồi thôi. Khi nảy gọi điện thoại cho Trần Chuẩn mà cậu ấy không nghe máy, gọi cho chị cũng không nghe, cứ tưởng trời tối quá xảy ra chuyện gì rồi, làm em sợ chết đi mà.”

Hứa Tuế quay đầu nhìn Trần Chuaản.

Trần Chuẩn tập trung nhìn đường, nói: “Để im lặng, không nghe thấy.”

Lâm Hiểu Hiểu càm ràm cậu: “Cũng đâu phải là thời gian nghỉ ngơi, cậu để im lặng làm gì chứ. Mấy giờ mới đến? Mọi người đều đang đợi này.”

Trần Chuẩn nhìn sang định vị: “Nửa tiếng nữa.”

Hồ Đoàn Kết cũng thuộc địa phận thành phố Nam Lĩnh, chỗ đó nằm hơi lệch, nhưng tựa núi hướng sông, không khí tốt, người dân sống ở đó cũng chỉ tầm mấy chục nghìn người, dọc đường hầu hết là nhà dân và các khu biệt thự, đa số người đến đây là khách du lịch, mùa hè ở đây có thể chơi trượt phao và nhảy bungee, mùa đông thì có thể ngâm suối nước nóng.

Xe chạy vào đường núi, sau khi đến biệt thự, anh Hoa ra đón hai người.

Anh đứng bên ngoài cửa sổ xe chỉ Trần Chuẩn chỗ đậu xe, đợi hai người lấy hết đồ dùng cần thiết mới cùng nhau đi vào.

Lúc này đèn đuốc tầng một sáng trưng, đúng là còn ồn ào náo nhiệt hơn cả dịp Tết.

Vừa vào cửa, Trần Chuẩn đã bị mấy chú chó bao vây, có cả Cát Tường bị đứt tai, cũng có cả chú Bichon tên Tiểu Thử.

Từ trước đến nay mấy chú chó luôn yêu thích cậu, bỗng chốc cậu bị kẹt ở cửa không cách nào đi được.

Hứa Tuế nhích sang một bên, thấy trên sô pha và bên bàn ăn mỗi chỗ một tốp người, trên mặt dánh linh tinh giấy ghi chú, ngoài ra còn có người coi ti vi, chuyện trò, ăn vặt, đếm sơ sơ cũng phải mười mấy người.

Hứa Tuế từng gặp một vài người trong số họ được hai ba lần, còn lại chẳng quen một ai, ở đó cũng chỉ có Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu là coi như thân thiết.

Lâm Hiểu Hiểu lúc này chạy đến ôm lấy cánh tay Hứa Tuế, dẫn cô đi làm quen với những người khác, sau đó cười híp cả mắt hỏi: “Chị Hứa Tuế, hôm nay em ở chung phòng với chị có được không?”

Đương nhiên là Hứa Tuế không có ý kiến.

Cô lên lầu cất đồ đạc trước, lúc sắp quẹo cầu thang, thì bỗng nhiên quay đầu nhìn, đúng lúc Trần Chuẩn cũng đang nhìn sang đây.

Cậu ngồi xổm ở đó, đầu gối bên phải chống dưới đất, vuốt ve chú chó trong lòng, từ xa nhìn cô cười cười.

Cô không nhìn sang đó nữa.

Cô đi lên phòng với Lâm Hiểu Hiểu, cô gọn nhẹ chỉn chu lại bản thân, vừa muốn thở phào một hơi, thì dưới lầu lại có người gọi xuống ăn cơm.

Anh Hoa đã dựng xong giá nướng thịt ở trong sân, xung quanh bày một vòng ghế dài để làm bàn, để bỏ chén đũa và rượu bia.

Than củi trong lò cháy hừng hực, mấy cái đùi dê được nướng bóng mõ.

Hứa Tuế ôm Tam Hữu đi xuống, tìm một chỗ ngồi trong góc.

Còn chưa kịp ngồi yên, Tam Hữu đã giằng ra chạy đi tìm bạn chơi. Mấy chú chó ở đây đa số đều trải qua tình trạng phải đi lang thang, chúng nó thích nghi với cuộc sống bầy đàn, có thể vui vẻ ở cùng một chỗ với nhau, không giống với mấy chú chó cưng thích gây hấn mà còn không chấp nhận đồng loại nữa.

Hứa Tuế dần yên tâm, không quá quan tâm đến nó nữa.

Xung quanh giá đồ nướng có tầm sáu bảy người ngồi đó, những người hơi có tuổi đều đi ngủ trước rồi, những người còn lại đều chạc tuổi nhau.

Lần này mang tiếng là tụ tập cho đám thú cưng, nhưng đối với nhân viên làm công tác cứu trợ và chủ nuôi mà nói, tụ tập ăn uống trò chuyện mới khiến họ được thả lỏng nhất.

“Hứa Tuế.” Châu Viên ngồi ở đối diện, vừa chia đũa vừa hỏi cô: “Chú chó hôm nay hai người vừa cứu tình hình thế nào?”

Hứa Tuế nhướn người nhận đũa, nói “Đầu của nó bị thương do chịu tác động bên ngoài, phần não bị thương khá nghiêm trọng, cần làm phẫu thuật gấp.”

Lâm Hiểu Hiểu tức phì phò: “Phải nhẫn tâm cỡ nào mới ra tay nặng như vậy, rõ là kẻ cuồng bạo lực, mọi người xung quanh cái tên này đúng là xui xẻo.”

“Em sai rồi.” Tôn Thời ngồi cạnh cô bạn: “Chắc chắn tên này nhát như thỏ đế nhưng lại có tâm lý biến thái, gan của hắn chỉ đủ để ra tay với những cá thể nhỏ yếu trói gà không chặt, để cho thỏa tâm trạng và dục vọng chinh phục trong lòng hắn thôi.”

Hứa Tuế gật đầu tỏ ý tán thành, cô gắp một miếng thịt đùi dê đã được cắt sẵn lên ăn, chẳng kịp ăn chậm nhai kỹ, cô lập tức uống một ít rượu trắng làm ấm người.

Nhiệt độ trong núi thấp hơn trong thành phố, ở trước là bếp nước bằng than, nhưng sau lưng thì lại trống không gió thổi lồng lộng, kẹp giữa cảm giác cực nóng và cực lạnh, càng khiến cho con người ta run rẩy hơn.

Có một người hỏi cô: “Đã quyết định thời gian phẫu thuật chưa?”

Hứa Tuế kéo kín cổ áo, cô còn chưa kịp trả lời, thì đã thấy trước mặt tối đi, có gì đó ụp lên đầu cô.

Sau đó thì bên tai nghe tiếng của Trần Chuẩn, đang trả lời thay cô: “Tối mai.”

Hứa Tuế kéo tấm chăn mỏng trên đầu xuống, quay đầu nhìn sang, Trần Chuẩn đã ngồi ngay cạnh cô rồi, không còn ghế cao, cậu ngồi ở cái ghế xếp thấp ơi là thấp.

Tên này đến mang theo mùi hương nhàn nhạt, cậu vẫn mặc cái áo khoác màu đen, nhưng mái tóc ẩm ướt, trên ngọn tóc vẫn còn đọng giọt nước.

Hôm nay vừa phải cứu trợ, mà cậu còn lề mề đi tắm, thời tiết thì lạnh thế này, gió lạnh men theo lỗ chân lông vào cơ thể, không bệnh mới lạ.

Hứa Tuế cảm thấy mình lại lo chuyện không đâu rồi, cô mở miệng, nhưng bao nhiêu lời nói đều mắc kẹt trong cuốn họng, rồi lại nghẹn nuốt xuống.

Trần Chuẩn: “Làm sao thế?”

Hứa Tuế không nhìn cậu nữa, “Không sao hết.” Đoan Ngọ đâu?”

“Cho ăn xong rồi, đang để nó nghỉ ngơi.”

Trần Chuẩn đói chết đi được, cậu vùi đầu ăn ngấu nghiến một lúc, nghe mọi người đang thảo luận về tình hình cứu trợ tối nay, cậu cũng chẳng chen vào, người cậu hơi nghiêng sang Hứa Tuế: “Chị biết khi những chú chó lang thang lựa chọn nơi ẩm ướt u ám và tuyệt thực, thì có nghĩa là gì không?”

Đã đói lắm rồi, chỉ có tinh bột mới có thể lấp được bụng.

Hứa Tuế ăn bánh mì nướng, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, ý bảo cậu nói tiếp.

Trần Chuẩn uống một mạch nửa chai nước suối: “Nghĩa là nó đã từ bỏ việc mưu cầu cuộc sống, đã chọn xong cho mình một chỗ, chuẩn bị ra đi.”

Hứa Tuế ngừng tay, lát bánh mì cầm trong tay đã được một lúc lâu nhưng cô chỉ mới cắn được một miếng, nhớ đến dáng vẻ đáng thương đợi chủ của nó, sao mà không thấy đau lòng cho được.

Chó và mèo là quần thể có sinh mệnh ngoan cường đến nhường nào, nó phải tuyệt vọng cỡ nào mới từ bỏ ý muốn được sống.

Hứa Tuế nói: “Nếu như sau phẫu thuật nó không thấy đường, thì sau này khó mà được nhận nuôi nhỉ.”

Trần Chuẩn gật đầu.

“Vậy cứ nuôi ở trung tâm à?”

Cậu lại gật đầu.

Hứa Tuế không hỏi nữa, Trần Chuẩn cũng không nói gì thêm, cứ cắm đầu ăn uống.

Những người khác không gấp gáp như họ, vừa ăn vừa trò chuyện, ban đầu chủ đề chỉ xoay quanh việc cứu trợ, không biết ai mở đầu, họ bắt đầu phàn nàn chế giễu về những tình huống lúng túng mà họ gặp phải.

Hứa Tuế nghe mà thấy thú vị lắm, cứ cong môi cười.

Trần Chuẩn nấu một nồi lẩu tự sôi, mở nắp hộp, cậu mang theo mùi thơm cay nồng đến đến, hỏi người bên cạnh: “Chia cho chị một nửa nhé?”

“Cậu ăn đi tôi no rồi.”

“Hai lát bánh mì với mấy miếng thịt dê mà no rồi?”

Hứa Tuế cụp mắt liếc cậu: “Cậu quan tâm tôi ăn bao nhiêu làm gì.”

Trần Chuẩn hỏi lại: “Ăn hay không?”

“Không ăn.”

Có người để ý thấy bầu không khí bên đây yên lặng quá, dường như hai người đang ở trong một thế giới khác, được bọc lại bởi 1 lớp màn trong suốt.

Không biết quan hệ giữa họ là gì, thế là có người đùa giỡn: “Trạm trưởng Trần này, có chuyện gì thú vị không? Kể một cái mua vui cho mọi người nào.”

Trần Chuẩn làm gì có tâm tư đâu mà kể chuyện cười, cậu cúi đầu trộn miến khoai trong tô nhựa: “Không có.”

Lâm Hiểu Hiểu là người nhanh nhạy cỡ nào, cô gõ vào cái cốc trước mặt, nói với người khi nảy hỏi: “Cậu không thấy trên mặt cậu ấy viết rõ hai chữ “nhàm chán” à, đổi người khác, đổi người khác.”

Cô gái mặc áo khoác màu vàng làm hộ sĩ, “Mình có một lần lúng túng vô cùng, nhưng mà có lẽ không ổn cho mấy bạn nam lắm, mọi người muốn nghe không?”

“Muốn chứ, kể mau đi.”

“Đừng có úp mở nữa.”

“Vậy nghe cho kỹ này.” Cô gái hắng giọng: “Lúc thực tập, nhóm mình và một nhóm khác có tổng chín bạn nữ theo một giáo viên hướng dẫn chỉ bị phẫu thuật gắn ống dẫn tiểu cho một bệnh nhân nam bị u tuyến ức, ai ngờ bệnh nhân lại cương, không thể nào tiến hành phẫu thuật, chỉ đành đợi cho bệnh nhân bình tĩnh lại, ai ngờ qua một lúc sau khi giáo viên chuẩn bị giảng dạy cho bọn mình, anh ta lại…”

Mọi người nín cười.

Lâm Hiểu Hiểu: “Sau đó làm thế nào?”

Cô gái nói: “Giáo viên phải lấy khăn che mặt anh ta lại.”

Một cô bạn khác ríu rít: “Quả nhiên, đàn ông chỉ đnế khi đắp khăn trắng thì mới có thể yên lại.”

Câu nói này đã gây nên sự bất mãn cho các chàng trai, xung quanh bắt đầu vang tiếng tranh luận.

Hứa Tuế gãi mũi, lại nghe tiếng cười của người bên cạnh.

Trần Chuẩn nói: “Kiểu gì cũng có ngoại lệ.”

“Cái gì?” Hứa Tuế quay đầu, không hiểu ý của cậu.

Trần Chuẩn chỉ nói với cô gái phía sau: “Không yên không sợ, đừng có gặp ai cũng không yên là được.”

Ngón tay Hứa Tuế gẩy hoa văn trên quần jeans, không tiếp lời cậu.

Sau khi cười đùa một hồi, mọi người lại nâng ly.

Trong ly của Hứa Tuế chẳng còn bao nhiêu rượu, nhưng vẫn cạn ly với mọi người, rồi đưa ly lên miệng nhấp chút ít.

Trên người cô đã có thêm một tấm chăn mỏng, rồi thêm nửa ly rượu trắng đệm bụng, cảm giác ấm nóng từ lòng ngực tỏa ra xung quanh, tay chân cũng ấm dần lên.

Sau đó, lại có người gợi lên chủ đề mới.

Cuối cùng Trẩn Chuẩn cũng no bụng, cậu uống hết nửa chai nước suối còn lại, bóp chai méo mó, nhướn người quẳng vào trong thùng rác.

Cậu ngồi trên một chiếc ghế con, chẳng có chỗ tựa lưng, chỉ đành gập tay chống khuỷu tay lên đầu gối, nghe mọi người kể chuyện, thỉnh thỏag sẽ nghiêng đầu nhìn Hứa Tuế.

Hai chân Hứa Tuế đạp trên thanh ngang của ghế, hai khuỷu tay cũng chống gối, hai tay bắt chéo xuống dưới, nhét vào trong chăn. Cô nhìn phía đối diện, ra vẻ nghiêm túc nghe mọi người trò chuyện, tư thế này đã khiến cô cuộn tròn người một cách hoàn hảo, chắc là đã đủ ấm rồi.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay nhiều mây, trăng thì cứ lúc ẩn lúc hiện, ánh trăng chiếu soi như đang bao phủ cả sân vườn, đúng là mang đến cảm giác đẹp mông lung.

Một buổi tối như vậy, có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, thì cũng nên nói gì đó chứ.

Trần Chuẩn nói: “Hồi năm mười hai tuổi, có một lần nhà cúp điện, chị còn nhớ không?”

Qua một lúc sau, Hứa Tuế mới ý thức được rằng cậu đang nói chuyện với mình: “Hồi đó hay cúp điện lắm, cậu hỏi lần nào?”

“Trên bàn và cửa sổ thì đốt nến, bác gái thì vừa đen len vừa kể chuyện lúc còn nhỏ, tôi vừa tắm xong đang lau đầu, còn chị đang ăn vặt.”

Hứa Tuế có thể dễ dàng nhớ lại: “Mẹ tôi kể là, khi bà còn nhỏ, bà ngoại mua hạt dưa ở sạp nhỏ, một hào một cốc, năm phân tiền nửa cốc, lúc nào bà ngoại cũng bỏ năm phân tiền để mua nửa cốc, sau đó sẽ chia ra mua ở nhiều sạp, như vậy thì sẽ mua được nhiều hạt dưa nhất, cũng có lời nhất.”

Trần Chuẩn gật gật đầu, “Năm mười bốn tuổi, tôi bị mẹ đánh một trận no đòn, sau đó thì sưng cả mông, phải nằm sấp ngủ suốt mấy ngày liền.”

Chuyện này thì Hứa Tuế nhớ rõ lắm, nói ra thì cũng có trách nhiệm ở cô: “Môn toán cậu thi có mười ba điểm, tôi giúp cậu ký tên trên phiếu điểm, rồi bị giáo viên phát hiện, báo lại với mẹ tôi, xong mẹ tôi lại nói với mẹ cậu.”

Trần Chuẩn nhếch nhếch môi: “Tôi nghi là do chị cố ý đó.”

“Cố ý gì?”

“Tôi ký tên bằng chân còn đẹp hơn chị ký.”

Những câu chuyện đã qua như vừa mới xảy ra thôi, khiến Hứa Tuế tạm buông bỏ việc đề phòng.

Cô chống cằm vào lòng bàn tay, cụp mắt nhìn chỗ khác: “Tôi không mang não đi thì làm bài cũng cao điểm hơn cậu.”

Trần Chuẩn cười cười, nói: “Cùng năm đó, tôi với chị đánh nhau, nửa đêm phải đi cấp cứu.”

Trước đây cả hai đều không biết kìm chế, chửi nhau đánh nhau là việc như cơm bữa. Chuyện này Hứa Tuế nhớ rõ mồn một: “Tôi đá cậu, cậu trốn, tôi đá chúng góc bọc thép, mu bàn chân rách một lỗ hai milimet, vừa đi vừa chảy máu.”

Trần Chuẩn vô thức liếc xuống chân cô, cô đang mang boots, nên chẳng thấy gì cả, “Có để lại sẹo không?”

“Mờ lâu rồi.”

“Thế nên chị đá tôi mạnh cỡ nào.” Trần Chuẩn dừng lại: “Chị chưa từng nương tay với tôi bao giờ.”

Câu này Hứa Tuế không dám nghĩ sâu xa, cô không tiếp lời cậu, nhướn người lấy ly rượu trên bàn, trong ly đã chẳng còn là bao, cô ngửa đầu uống hết phần đó.

Trần Chuẩn nhìn cô, lấy một chai sữa hạnh nhân còn đang ấm nóng, cậu tiện tay vặn mở nắp chai rồi lại vặn ngược lại, rồi mới đưa cho cô.

Tốc độ nói chuyện của hai người rất chậm, cứ lúc nói lúc ngừng nhưng vẫn có hỏi có đáp.

Trần Chuẩn dẫn dắt cô nhớ lại chuyện cũ, mà vừa hay là, những chuyện mà tưởng đâu đã rất xa xôi, chỉ cần nhắc đến, Hứa Tuế đều nhớ hết.

Có cơn gió thổi qua, tàn lửa trong bếp than thổi bay khắp nơi.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn trở nên thâm trầm, cậu nhìn chằm chằm vào bếp than, hai tay nắm lại, chậm rãi xoa nhẹ.

Sợ nhất là nhớ lại những gì đã qua, những chuyện mà họ đã cùng nhau trải qua, như từng con sóng lớn cuồn cuộn đổ về.

Mùa hè năm mà cậu thi chuyển cấp ba, có một chàng trai theo đuổi Hứa Tuế, cứ chạy theo cô hỏi cô đăng ký trường nào, muốn vào cùng trường đại học với cô.

Có lần Trần Chuẩn gặp được, cậu hỏi chàng trai đó: “Anh thích chị ấy ở chỗ nào? Chị ấy lấy ngón tay móc khóe chân để móc mũi đó, đồ lót với vớ chất đống ba bốn ngày mới giặc, không thích rửa chân, ăn cơm thì…”

Cậu trai kia lập tức bỏ chạy.

Sau này Trần Chuẩn chẳng còn gặp lại chàng trai đó nữa, đương nhiên những lời cậu bịa đặt về Hứa Tuế cũng không dám nói cho cô nghe.

Năm cậu lên đại học, có một lần đến trường Hứa Tuế để ăn sáng, lúc đó cô đã thành bạn gái người ta rồi.

Tần Dương đặt ly sữa đã quay nóng lên trước mặt cô, vuốt tóc cô, nói chuyện như đang dỗ con nít: “Uống nhiều sữa mới cao được.”

Mà Hứa Tuế cũng chẳng lấy sữa để đổi trứng rán của cậu nữa rồi.

Cô uống rất chậm, ống hút bị cô ngậm sắp nát đến nơi, nhưng sữa vẫn còn hơn nửa hộp.

Tần Dương ân cần hỏi: “Không thích uống à?”

“Thích uống mà.” Cô cười nói.

Hôm đó Trần Chuẩn đi trước, vì cậu không có can đảm để nhìn Hứa Tuế quay lưng về phía mình để nắm tay rời đi với một người con trai khác.

Lần tiếp theo là vào năm nay, khi Hà Tấn hôn lên trán Hứa Tuế trong thang máy, gọi cô là Tuế Tuế, họ cùng vào cùng ra, thỉnh thoảng cô sẽ ở lại nhà anh ta…

Mỗi lần như vậy cứ như một nhát dao, đâm thẳng vào ngực cậu.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng Trần Chuẩn cũng có hành động.

Cậu quay đầu: “Hứa Tuế.”

Hứa Tuế bất ngờ, tim cô đập thịch một tiếng, cứ như một hòn đá to ném xuống giếng. Giọng điệu khi cậu gọi tên cô, hệt như một ngày nào đó trong quá khứ, cô có một dự cảm đầy mạnh mẽ, tiếp theo đó có lẽ sẽ xảy ra vài chuyện khiến người ta không biết làm sao để thu dọn tàn cuộc.

Cô nín thở, chầm chậm nhìn sang chỗ cậu.

Trần Chuẩn nở nụ cười thật nhẹ, nói với giọng điệu còn thoải mái hơn lúc nảy họ trò chuyện: “Tôi yêu chị.”

Tối hôm đó gió rất lớn, nhưng Trần Chuẩn có thể chắc chắn, ba chữ đó, cô nghe rõ từng chữ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.