Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 31



Hứa Tuế quay lại Nam Lĩnh, đã là vào bốn ngày sau đó.

Bệnh của bố hiện đã tạm ổn định, Hách Uyển Thanh cho ông về nhà trước, khi nào rảnh thì lại lên làm thủ tục xuất viện.

Khi cô đi, Hứa Tuế đã ôm mẹ một cái, hiếm khi cô lại nhõng nhẽo: “Cực cho mẹ rồi, lần sau về con mang đồ ăn ngon cho mẹ nhé.”

Hách Uyển Thanh bị cô ghìm đến nỗi thở không ra hơi, bà vỗ lên lưng cô mấy cái: “Coi mẹ là con nít đấy à, không đi nữa là trời tối đấy.”

Đầu Hứa Tuế gối lên vai mẹ, bỗng nhiên cô nói: “Hay là con về Thuận Thành đi làm nhé.”

Hách Uyển Thanh hơi giận: “Đừng có nói mấy câu vô dụng, mau đi đi.”

Hứa Tuế về đến Nam Lĩnh là đã chập tối, cô hẹn Giang Bối đi ăn cơm trước, tiện đón Tam Hữu luôn.

Vẫn ở tiệm lẩu ở đường Tam Hữu, hai người gọi một bình rượu nhỏ và vài lon bia, nào là óc heo, sách bò,… gọi cả một bàn đầy.

Nói đến bệnh của bố mình, Giang Bối nói: “Bệnh này của chú, ở quên tớ có một câu tục ngữ, “lặc lìa lặc lọi mà lại sống dai”, cho nên cậu cứ yên tâm đi, chắc chắn chú sẽ sống lâu trăm tuôi thôi.” Chốc sau cô bạn nói tiếp: “Có điều dì sẽ mệt mỏi đấy.”

Hứa Tuế trộn đĩa đồ chấm trước mặt lên, thở dài một hơi, bỗng chốc cô không biết nên thương cho ai đây.

Cô nhớ lạ: “Trước đây lúc còn đi học, một mình bố mình có thể vác được cả tà vẹt gỗ* trên đường sắt, lúc đó ông vừa cao lớn vừa khỏe mạnh. Đời người ấy à, đúng là chẳng thắng nổi thời gian, già đi như chỉ là chuyện trong giây lát thôi.”

*Thanh giằng đường sắt hoặc tà vẹt đường sắt là vật đỡ hình chữ nhật cho đường ray trong đường ray xe lửa.

Giang Bối sống rất lạc quan, cứ sống hôm nay vui hôm nay trước đã, cô bạn nhúng thịt vào lẩu: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ai cũng phải trải qua thôi.”

“Cũng đúng thật.”

Giang Bối gấp một miếng thịt dê chấm dầu ớt: “Nhìn miếng thịt dê này nè, nó còn chưa sống đến già, mà đã bỏ mạng rồi.”

Hứa Tuế: “…”

“Có phải nghĩ như vậy sẽ thấy hạnh phúc hơn không?”

Coi như là Hứa Tuế phục cô bạn rồi đấy: “Vâng ạ vâng ạ.”

Điện thoại để trong túi rung liên hoàn, cả một lúc lâu sau Hứa Tuế mới phát hiện, cô lấy điện thoại ra xem, thì đối phương đã cúp máy.

Hứa Tuế suy nghĩ đến mối quan hệ về công việc, nên đi tìm nơi yên tĩnh một chút gọi điện thoại lại.

Bên kia nhận điện thoại rất nhanh: “Tuế Tuế.”

“Giám đốc Hà, có chuyện gì à?”

Cô gọi như thế khiến Hà Tấn nghẹn lời, khiến anh trở nên buồn bực. Anh cố kiềm chế tâm trạng đáng chết này, thân thiết hỏi: “Em về Nam Lĩnh rồi à?”

Hứa Tuế nói: “Em về rồi, ngày mai sẽ đến công ty, rồi sẽ làm bù phép sau.”

“Ăn cơm chưa?”

“Đang ăn đây.” Hứa Tuế nói.

“Em về Thuận Thành thăm chú à? Bệnh của chú thế nào rồi?”

Hứa Tuế im lặng một lúc, trừ công việc ra, hình như chẳng còn gì khác để cô có tâm trạng trò chuyện với anh: “Bạn còn đang đợi, em…”

“Đợi đã, Hứa Tuế.”  Hà Tấn ngăn cô cúp điện thoại: “Dành chút thời gian tìm chỗ nào đã, anh có việc muốn nói với em.”

“Được, ngày mai về công ty em đến văn phòng của anh.”

Hà Tấn nói: “Không thể nói ở công ty, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện riêng tư, em khoan hẳn từ chối anh gấp vậy đã.”

Hứa Tuế chỉ đối phó loa qua vài câu, rồi kết thúc cuộc gọi.

Ngày hôm đó về đến nhà đã là mười giờ tối, Hứa Tuế ơi say, cố đá giày, nằm một đống ra sô pha chơi với Tam Hữu một lúc.

Không biết Giang Bối cho nó ăn cái gì, mà bụng của nó tròn căng cả lên, cứ như nhé trái banh da trong đó vậy.

Đã mấy hôm rồi nó không thấy Hứa Tuế, cứ dính trong lòng cô nhoi tới nhoi lui, không chịu đi ra.

Giang Bối gửi tin nhắn đến, nói cô bạn đã về đến nhà an toàn rồi.

Hứa Tuế gửi lại tin trả lời, rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện, cô thấy trong nhóm tình nguyện đang có 99+ tin nhắn chưa đọc.

Cô nhắn vào xem, lướt lên trước, mọi người đang trò chuyện về hoạt động ăn uống cuối tuần này.

Có người hỏi: “Ở đó có bao nhiêu phòng? Đủ ở không?”

Có người trả lại: “Con gái sẽ ở ghép với nhau, nếu không đủ thật thì đám con trai tụi mình ngủ ở phòng khách, uống đến nửa đêm cũng chẳng ai quan tâm, thoải mái biết bao.”

Lại có người hỏi: “Chủ nhà có cho dắt theo thú cưng không?”

Lâm Hiểu Hiểu cũng đang online: “Yên tâm, đã thương lượng xong rồi, bảo đảm được vệ sinh là được rồi nè.”

“Mình mua mấy cái đùi dê, đến lúc đó mình nướng trong sân rồi ăn.”

“Vậy tớ mang theo rượu hoa quả và đồ uống, mọi người muốn uống gì?”

“Nghĩ thử có trò gì chơi giải trí không, thật hay thách thì bỏ đi, tìm cái gì mới mới ấy.”

“Đánh bài?”

“Xì…”

Trong khung trò chuyện là một loạt tin “xùy”.

Tin nhắn nhảy liên tục, mọi người rất trông mong buổi gặp gỡ này, nói đùa vui thích.

Hứa Tuế chỉ đang ngồi hóng chuyện, bỗng nhiên điện thoại trong tay rung lên, có người nhắc đến cô.

Tim Hứa Tuế đập thịch, thấy avatar của Trần Chuẩn xuất hiện ở góc trái phía dưới. Thật ra cũng không phải là chuyện gì đáng sợ, nhưung cô vẫn cứ giật nảy lên, có lẽ là do tác dụng của cồn, tim cô đập nhanh liên hồi cả một lúc.

Trần Chuẩn hỏi cô: “Hôm đó cho đi chung xe có được không?”

“Ối dào, trưởng nhóm cuối cùng cũng xuất hiện rồi? PUBG không?”

Một chàng trai chòng ghẹo: “PUBG gì chứ, đêm nay ánh trăng mông lung, không làm gì thì lãng phí quá.” Sau đó gửi một loạt icon cười xấu xa.

“Cậu thật là bỉ ổi!” Có một cô bạn nói.

“Ý tớ là ngắm trăng mà, đừng có mà suy nghĩ bậy bạ.”

Không biết ai giải thích giúp cậu: “Đừng có quậy nữa, người ngắm trăng với trưởng nhóm còn chưa xuất hiện nữa.”

Mọi người trong nhóm thấy Trần Chuẩn đang online, tin nhắn nhảy liên tục, màn hình điện thoại sắp tràn màn hình rồi, trong chốc lát tin nhắn mà cậu nhắc đến cô đã chẳng còn thấy đâu nữa rồi.

Đúng là Trần Chuẩn đang chơi PUBG, cậu không đùa giỡn với mọi người nữa, avatar cậu biến mất một lúc, sau đó cậu lại tag cô: “Đang bận à?”

Hứa Tuế không trả lời tin nhắn của cậu trong nhóm, cô thoát ra, lướt xuống dưới liên tục, mới tìm được ảnh đại diện của Trần Chuẩn, nhấn vào đó: “Ngày hôm đó tôi còn phải đi làm, tan ca mới sang đó được, sợ là không cho cậu đi chung được rồi.”

Trả lời tin nhắn xong là cô lấy đồ ngủ đi tắm, ra khỏi nhà vệ sinh điện thoại mới vang lên một tiếng.

Trần Chuẩn: “Thế vừa hay, sáng hôm đó tôi cũng bận.”

Hứa Tuế lau tóc: “…”

Ngày tụ họp là vào thứ sáu, sau khi tan ca cô về nhà đón Tam Hữu, lúc dừng xe chuẩ bị lên lầu, cô mới thấy Trần Chuẩn đã đứng đợi ở cổng tòa nhà rồi.

Cậu ôm cánh tay, ngồi ở ghế sau xe điện mà cũng chẳng biết xe điện của ai, đang ngước mắt nhìn cô.

Cách lần gặp nhau trước đó đã là nửa tháng rồi, tóc cậu hơi dài, đã cắt kiểu tóc nhìn gọn gàng linh hoạt hơn, phần tóc mai và sau gáy đều cắt ngắn lên, phần tóc trên đỉnh đầu hơi ép xuống, không phải kiểu đầu đinh lỉa chỉa như lúc trước, nhìn có vẻ ngoan hơn nhiều.

Hứa Tuế không rành, thật ra tóc này là kiểu layer cạo hai bên.

Cô chỉ nhìn cậu tầm vài giây là lại nhìn đi chỗ khác, cô đi đến hỏi: “Xe cậu đâu?”

Trần Chuẩn giậm giậm hai chân đã tê rần, cậu hơi ngẩng đầu, lúc này cằm và miệng của cậu mới lộ ra khỏi cổ áo khoác đen dày rộng: “Tôi làm gì có xe.”

“Ý tôi là xe của chú Trần.”

Trần Chuẩn không đổi sắc mặt: “Hỏi ông trước rồi, đúng lúc hôm nay ông có việc phải ra ngoài, không cho tôi mượn được.”

Hứa Tuế không nói gì nữa, cô cúi đầu tìm thẻ vào nhà, dù sao Hách Uyển Thanh cũng có đồ bảo cô đưa giúp, cô cũng lười tính toán.

Trần Chuẩn không theo cô lên lầu, cậu bảo cô đưa chìa khóa xe, cậu vào xe ngồi đợi trước.

Cậu đề máy xe, mở máy sưởi trước. Xe cô gọn gàng sạch sẽ, tất cả nội thất là màu đen không chút đồ trang trí dư thừa, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mùi thơm dễ chịu, mà mùi hương này không thể nào quen thuộc hơn được.

Trần Chuẩn hít sâu một hơi, điều chỉnh phía sau và phía dưới ghế.

Không lâu sau, Hứa Tuế xách một cái túi du lịch màu đen xuống, tay còn lại thì dắt Tam Hữu.

Vừa ra khỏi nhà nên Tam Hữu phấn khích lắm, nó đứng im đó sủa gâu gâu vài tiếng, cho tận niềm vui rồi mới chịu để Hứa Tuế dẫn đi.

Trần Chuẩn mở cửa xe, khom lưng ôm Tam Hữu lên bằng một tay, ôm đầu nó vò vài cái.

Hứa Tuế thấy cậu ngồi ở ghế lái: “Cậu lái à?”

Trần Chuẩn nghểnh đầu ra hiệu cho cô lên xe: “Tôi lái nanh hơn được chút.”

Tuyến đường mà ban đầu họ định đi sẽ là ghé trung tâm đón Đoan Ngọ trước, sau đó mới đi về phí Nam từ chỗ ngoại ô phía Tây, đánh một vòng mới lên được cao tốc, tính tổng cả phải hai ba giờ đồng hồ, đến được chỗ đó thì trời đã tối đen rồi.

Lái xe ra khỏi tòa nhà, lái đến đường chính Trần Chuẩn mới tăng tốc.

Hứa Tuế nói: “Tủ lạnh ở nhà có đồ mẹ tôi bảo mang cho cậu, giờ mang thì sợ hỏng mất, ngày mai về cậu lấy nhé.”

“Cái gì vậy?”

“Một ít đồ hầm, không phải cậu muốn ăn à?”

Vốn Trần Chuẩn có thể tự về Thuận Thành để lấy, nhưng dễ gì cậu có thể từ bỏ những thứ tạo cơ hội gặp cô chứ.

Trần Chuẩn lấy ngón tay gãi sống mũi: “Suýt chút thì quên mất.”

Hứa Tuế không nghĩ nhiều, cô dựa vào sau cho thoải mái hơn: “Vậy nhớ nhắc tôi lấy cho cậu.”

 Trần Chuẩn không nói chuyện nữa, cậu chuyên tâm lái xe.

Không lâu sau, nhiệt độ trong xe tăng lên, Trần Chuẩn cảm thấy hơi nóng, cậu vẫn nhìn phía trước, hai tay tạm nhấc khỏi bánh lái, cởi áo khóa, tiện tay ném qua cho Hứa Tuế.

Theo động tác của cậu áo khoác gió thổi tới một cơn gió, khiến cho vài sợi tóc sau tai cô bay sang má, thế là mùi hương thuộc về cậu cũng theo đó mà ập vào khoang mũi cô, là một mùi hương mát mẻ trong lành, như mùi vụn gỗ trên bút chì hay dùng lúc nhỏ vậy, nhưng lại có thêm chút ngọt ngào khó ngửi được.

Hứa Tuế vuốt mấy sợi tóc bị làm rối của mình, mới nhớ ra Tam Hữu đang bị vùi ở dưới.

Cô ôm áo khoác của cậu một lúc, sau đó thấy nóng quá, bèn gấp gọn lại, với tay đặt ở ghế sau.

Khi sắp đến trung tâm, Trần Chuẩn nhận điện thoại, do Lâm Hiểu Hiểu gọi đến, nhắn cậu xem thông tin trong nhóm.

Có người gửi đến một video cứu trợ, bảo rằng ở đường Bắc có một chú Bichon bị thương, không biết bị người ta bỏ rơi hay đi lạc, nó đã loanh quanh ở chỗ đó cả một buổi chiều rồi, mong là tình nguyện viên ở trung tâm có thể ghé xem thử.

Video là do Hứa Tuế cầm điện thoại Trần Chuẩn mở cho cậu xem.

Xem xong lần đầu tiên, Hứa Tuế lại mở lại lần nữa.

Trần Chuẩn không tập trung nhìn màn hình nữa, cậu đánh tay lái quẹo ngược lại: “Qua đó xem thế nào.”

Hứa Tuế không có ý kiến.

Khi họ đến đường Bắc, thì thấy người gửi tin vẫn đang chờ ở đó, cô gái đó là người dân sống ở tòa nhà đối diện, còn đang ôm một chú chó Fox trong lòng.

Cô gái nói với Trần Chuẩn và Hứa Tuế: “Trưa nay mình thấy nó, chú chó này không giống chó ở khu này, rồi đến tối mình dắt Tiểu Bì nhà mình đi dạo, thì thấy nó vẫn chưa đi nữa, nên về nhà lấy đồ hộp với nước cho nó, nhưng nó không chịu ăn. Mình thấy hai mắt nó sưng lên, còn hơi xung huyết nữa, nếu không mình đã chẳng quan tâm quá rồi.”

Chú Bichon trong video ngồi trên vỉa hè kế bên thùng rác, nó mờ mịt nhìn dòng xe qua lại trên đường lớn. Chắc chắn là nó đang đợi chủ của mình, nhìn có vẻ nó ngồi không yên, thỉnh thoảng sẽ đứng dậy, lúc thì lại liều mạng chạy lung tung quanh đó, cứ như con thoi luẩn quẩn dưới chân người đi đường, nhưng từ đầu đến cuối nó không vượt quá bán kính năm mươi mét. Buổi trưa này, mắt của nó đã nặng lắm rồi, gặp thêm nó cứ lảo đảo nên thêm khá nhiều vết thương.

Trong video có một cảnh, là hình bóng nó ngồi xổm trên vỉa hè, phía trước là ánh tà dương và dòng xe qua lại, bên cạnh lại là thùng rác, nhìn nó cô đơn đáng thương, nhỏ bé đến nói có thể khiến cho cả thế giới này lơ là nó.

Chỉ mỗi cảnh đó, đã đủ để khiến những người yêu chó đau lòng rồi.

Cô gái kia ôm chặt chú chó của mình vào lòng, giọng hơi run: “Nhìn thấy nó như vậy, mình đau lòng lắm, nhưng khả năng của mình có hạn, chỉ đành gọi điện thoại đến tổ chức trung tâm cứu trợ thôi.”

“Cảm ơn bạn đã nghĩ đến việc tìm chúng mình.” Trần Chuẩn hỏi: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Cô gái nhanh chóng chỉ sang một bên: “Bên đó.”

Cuối cùng họ tìm được nó ở cái lùm cây trong một con hẻm, chỗ này cực kỳ yên tĩnh, âm u, ẩm ướt, không thấy được mặt trời.

Trần Chuẩn chau mày, ánh mắt cậu trở nên sa sầm.

Hứa Tuế nhìn đôi mắt chú chó, đôi mắt đó đã chiếm khoảng một phần ba gương mặt nhỏ của nó rồi, không chỉ bị bụp lên, mà nó đã sưng đến tím đen rồi.

Cô quay đầu nhìn Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn cũng nhìn cô.

Hứa Tuế hỏi: “Tôi làm?”

“Hay là để tôi đi.”

“Để tôi thử xem sao.” Hứa Tuế nói.

Lần này Trần Chuẩn không cản cô.

Trong xe cô không có công cụ gì để dụ bắt hết, vừa hay Trần Chuẩn lấy hai cái khăn lông từ cốp sau ra để cứu nguy.

Hứa Tuế lấy khăn trong tay cô, tự mình quấn lại.

Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tách lùm cây xung quanh chú Bichon ra, cô ngửa lòng bàn tay, thử đưa tay ra để thu hút nó đến ngửi mùi.

Trần Chuẩn còn căng thẳng hơn là khi mình tự làm nữa, cậu cũng ngồi xuống, hơi đỡ khuỷu tay cô từ phía sau, để tránh trường hợp chú chó có bất cứ hành vi tấn công nào, cậu có thể kéo cô lại.

Hứa Tuế nhỏ nhẹ vỗ về nó, cho đến khi ngón tay cô có thể chạm được phần đầu mũi khô ráo của nó.

Trần Chuẩn nghe tiếng cô đang nói, bất giác đôi mắt cậu trở nên càng dịu dàng hơn. Cậu cảm giác như cô rất thích hợp với công việc tình nguyện viên này, nói ra cũng kỳ lạ, bình thường chẳng thấy cô dịu dàng như vậy bao giờ, nhưng lại có thể ngon ngọt nhẹ nhàng dỗ dành chó mèo.

Trần Chuẩn cong môi, cậu ngồi sát cô nhỏ giọng chỉ huy bên tai cô: “Dừng lâu hơn một chút, sau đó chị có thể từ từ xoay lòng bàn tay lại…”

Hứa Tuế chỉ thấy tai ngứa thôi, cô nghiêng đầu rụt vai, làm theo lời cậu.

“Tôi cảm thấy nó sẽ không có phản ứng quá khích đâu,” Trần Chuẩn hơi nhướn người, đổi cánh tay đang đỡ cô: “Bây giờ chị có thể thử xoa đầu nó rồi đó.”

“Cứ xoa vậy luôn?”

“Chứ chị muốn xoa thế nào?”

Lời cậu nói mang theo ý trêu chọc, Hứa Tuế muốn đâm chọt lại cậu vài câu, vừa quay đầu lại, thì lại đụng trúng mũi của cậu.

“Ngồi ra xa chút.” Hứa Tuế nói.

Trần Chuẩn chỉ lùi về sau một cách tượng trưng, lòng bàn tay vẫn không rời khỏi cánh tay cô, nói: “Xoa thế nào? Nghiêm túc một chút, vui đùa một chút, chậm một chút.”

Hứa Tuế làm theo.

Không phải là cô không cảm thấy căng thẳng, khăn lông chỉ ôm trọn lòng bàn tay cô, nhưng đầu ba ngón tay ở giữa lại lộ ra ngoài, nhiệt độ ngoài trời thì thấp, gần như là tay cô đã mất cảm giác rồi, cho đến khi cô chạm đến phần lông xù trên đầu nó.

Hứa Tuế lại nhớ đến Tam Hữu đang sưởi máy sưởi rong xe, mặc dù chúng nó đã từng trải qua những việc giống nhau, nhưng Tam Hữu đã may mắn hơn nhiều rồi.

Cả quá trình không có gì khó khăn, chú Bichon có thể nhẫn nhục chịu đựng, cứ như nó đã không còn suy nghĩ phản kháng nữa rồi.

Mười phút sau, Hứa Tuế ôm nó lên xe, Trần Chuẩn lái xe, chạy về bệnh viện thú y có hợp tác với trung tâm ở gần đó.

Khi đến bệnh viện, bác sỹ lập tức đưa nó đi làm xét nghiệm, sau đó mới đưa ra kết quả là, do nó chịu tác động từ bên ngoài làm bị thương, tạo thành vết thương nghiêm trọng trong đầu, còn võng mạc đã bị rớt và hoại tử, cần sắp xếp thời gian nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không sẽ chết do bị lây nhiễm.

Nó được đưa vào lồng, sẽ được nhân viên thú y chăm sóc.

Hứa Tuế khó mà tưởng tượng được, phải ra tay nặng đến cỡ nào, mới khiến nó bị thương nặng như vậy.

Chỉ một sinh mệnh nhỏ nhoi, đến với thế giới này sống quá lắm chỉ được mười mấy năm, nhưng lại không có duyên để được khỏe mạnh và sáng sủa, đúng thật là ác ma chỉ ra tay với những kẻ nhỏ bé.

Trần Chuẩn huých cánh tay cô, hất cằm chỉ ra đường.

Hứa Tuế lại sờ mũi nó vài cái, rồi mới đi theo Trần Chuẩn.

Bây giờ đã là tám giờ tối, lúc này tin nhắn trong nhóm nhảy liên tục, có người hỏi tình trạng vết thương của Bichon, có người hỏi mấy giờ họ đến, phải đợi họ đến mới mở tiệc tối.

Trần Chuẩn vừa đi vừa cúi đầu bấm điện thoại, nhắn thời gian họ sẽ đến, rồi gửi đi.

Cậu nhét điện thoại vào túi, quay đầu thấy Hứa Tuế không đi theo.

Hứa Tuế cứ im lặng không nói gì, nhiệt độ buổi tối giảm mạnh, gió lạnh thét gào, cô hơi cúi đầu, mũi miệng vùi vào cổ áo, khiến cả người cô càng trở nên bé nhỏ.

Trần Chuẩn thả chậm bước chân, cúi đầu ngang tầm với cô: “Lạnh lắm à?”

“Không đến nỗi.”

Hứa Tuế sợ lạnh, từ nhỏ cậu đã biết rồi. Mỗi lần mùa đông đến, áo len, áo bông, khăn quàng cổ không một cái nào được rời người cô, cô mặc đồ như gói mình thành cái bánh ú vậy.

Trần Chuẩn giơ tay kéo nón áo khoác choàng lên cho cô, rồi lại cởi áo khoác của mình quăng lên người cô, lần này chẳng còn thấy mặt cô đâu.

Hứa Tuế chỉ cảm thấy cả người nặng nề, sau đó thì gió táp vào mặt mình không còn quá mạnh nữa.

Cô phản ứng mất vài giây, muốn trả áo khoác lại. Cho dù cơ thể có khỏe mạnh cỡ nào, nhưng cứ đứng chịu gió thế này thì có lẽ cũng sẽ chịu không nổi.

Trần Chuẩn đè tay cô: “Mặc đi, tôi lại xe sẽ hơi gò bó.”

“Lên xe rồi cậu lại cỡ ra.”

Trần Chuẩn nhếch mày nói: “Không sao, chân tôi dài.”

“Cái này thì liên quan gì đến chân dài?”

“Chân dài đi nhanh.” Nói rồi cậu bước đi, chỉ trong chốc lát là đã đi xa rồi.

Hứa Tuế: “…”

Sau khi lên xe, họ đến trung tâm đón Đoan Ngọ trước, sau đó lập tức đến Hồ Đoàn Kết.

Ban đầu hai chú cho đều ngây ngô ngồi ở ghế sau, nhưng mà Tam Hữu thích kiếm chuyện, cứ dùng mũi ủi vào Đoan Ngọ, khiêu chiến khả năng nhẫn nại của tên to con bên cạnh. Cuối cùng nó đã quậy khiến Đoan Ngọ bực mình, Đoan Ngọ giơ chân lên, đè đầu nó xuống.

Còn chưa là gì, mà Tam Hữu đã sợ đến nỗi sủa gâu gâu.

Hứa Tuế xách nó lên trên, cô vò nó một trận tỏ ý cảnh cáo, sau đó lại ôm nó vào lòng.

Cô như đang ôm cái lò sưởi vậy, thêm cả nhiệt độ trong xe khá cao, khi xe lên đến đường cao tốc, hai mắt cô nặng trĩu, chịu không nỗi nữa nên nghiêng đầu dựa vào cửa sổ ngủ mất.

Hứa Tuế đi làm cả ngày, rồi lại cứu một chú chó, thần kinh căng chặt của cô được thả lỏng, cô ngủ một giấc khá là sâu.

Trong lúc ngủ cô lờ mờ nghe tiếng nói chuyện, tiếng còi xe và tiếng chuông. Không biết qua bao lâu, trong một lúc nào đó, bên tai cô lại yên tĩnh đến lạ thường.

Hứa Tuế động đậy mí mắt, đấu tranh để thức giấc, nhưng trước mặt cô lại tối thui.

Cô tốn mất vài giây để làm quen với bóng tối, nhìn ra bên ngoài, vây quanh là rừng cây rậm rạp, phạm vi phía trước mà đèn xe soi đến có hạn, là một đoạn đường nhựa không mấy rộng rãi, hai bên đường không có lấy một ngọn đèn, chỉ có ánh xanh của bầu trời trộn với màn đêm đen kịt.

Mặt Hứa Tuế đầy dấu chấm hỏi: “Chỗ này là chỗ nào?”

Rất lâu sau Trần Chuẩn mới mở miệng, giọng cậu hơi khàn: “Không rõ nữa.”

Hứa Tuế quay đầu nhìn sang ghế lái, người kia đã chỉnh lại ghế lái thẳng ra, hai tay gối sau đầu, mí mắt đang cụp xuống nhìn sang cô.

Đoan Ngọ ở phía sau đã ngủ sâu rồi, Tam Hữu thì càng khỏi nói nó nằm ưỡn bụng trên đùi cô.

Hứa Tuế hỏi: “Sao lại lái xe đến chỗ thế này?”

“Thì cứ lái rồi đến đây.”

“Cậu có mở chỉ đường không?”

“Mở rồi.” Cậu nói.

“Vậy dừng ở đây làm gì?”

“Ngắm trăng.”

“…” Hứa Tuế lười để ý đến cậu.

Cô lục tìm điện thoại trong túi, thì lại nghe người bên cạnh mở lời: “Đêm nay ánh trăng mông lung, có muốn quen nhau không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.