Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 41



Hứa Tuế nhìn biển số xe, mở cửa lên xe.

Trần Chuẩn ngã ghế hết ra, tay gối sau đầu, nhắm mắt sắp ngủ đến nơi, cậu nghe thấy có tiếng động thì hơi nghiêng đầu, liếc nhìn sang.

Hứa Tuế mang theo cả hơi lạnh đi vào: “Sao hôm nay anh lại về đây?”

Mặt Trần Chuẩn không vui: “Thế mà em làm phí mất hai mươi phút.”

Hứa Tuế nói: “Em không có nghe, điện thoại để trong phòng ngủ để sạc pin.”

Tam Hữu đang nằm trong lòng Hứa Tuế, thấy rõ người kia là Trần Chuẩn, thế là vừa đạp vừa đá chạy ra nhảy lên người cô, liếm hết một lượt từ mặt đến cổ.

Trần Chuẩn né bên này trốn bên kia, cuố cùng dùng ngón cái và ngón giữa bợ nó nâng lên cao, nói với Hứa Tuế: “Nhìn nè, Tam Hữu còn nhiệt tình hơn em.”

Hứa Tuế dễ gì bị mắc lừa, cô hứ một tiếng, ôm Tam Hữu lại, vò đầu nó thật mạnh, sau đó ghé sát tai nó hỏi liên tục: “Ai mới là chủ của cưng? Bình thường ai mua đồ ăn cho cưng? Ai tắm cho cưng? Là ai hốt cít cho cưng? Sao cưng gặp chị cưng không nhiệt tình vậy hả? Nói, có phải cưng với ảnh cùng loại nên hút nhau không?”

Trần Chuẩn giơ tay chọt eo cô.

Hứa Tuế né sang một bên, tiếp tục hỏi Tam Hữu: “Nói đi, phải không?”

Tam Hữu bực chết đi được, lông hai bên má dựng cả lên, nó muốn nhe nanh nhưng lại không dám, chỉ đành liếc mắt nhìn Hứa Tuế.

Cánh tay Trần Chuẩn dài, khi nảy giơ ra còn chưa kịp rút về, lòng bàn tay áp vào sau eo cô, cậu nhấn nhấn ngón tay, áo khoác của cô vừa bồng bềnh vừa mềm mại.

Trần Chuẩn phát hiện, Hứa Tuế nói chuyện với chó mèo giọng lúc nào cũng nheo nhéo, vừa nhẹ nhàng dịu dàng mà vừa lên xuống hết sức rõ ràng.

Trần Chuẩn lại cảm thấy mất cân bằng tâm lý: “Hứa Túe, khi nào em mới nói chuyện với anh như vậy?”

Hứa Tuế quay đầu: “Cái gì?”

Trần Chuẩn hất cằm, lặp lại: “Em nói chuyện với chó thì dịu dàng như vậy, em có thể dịu dàng với anh chút không?”

Hứa Tuế nhướn mày: “Vậy anh biến thành chó đi.”

Trần Chuẩn không nói gì, chỉ có nhìn cô đắm đuối, xem ra lại không tránh được việc buông lời trêu chọc nhau rồi, mỗi lần vào thời khắc có chuyện quan trọng thì hai người đều rất là con nít.

Ai ngờ Trần Chuẩn mở miệng lại nói: “Gâu gâu.”

Mới đầu Hứa Tuế ngơ ngác, sau đó lại bật cười: “Ngoan, chó ngoan.”

Trần Chuẩn ngồi thẳng người lên, nhích sang, bàn tay đang đặt sau lưng cô nhích xa ra ôm cả eo cô: “Rồi sao nữa?”

“Kêu thêm vài tiếng đi.”

Trần Chuẩn uy hiếp: “Anh khuyên em thấy đủ thì nên dừng lại đi.”

Hứa Tuế nhìn gương mặt càng lúc càng áp sát mình, cô vò tóc cậu như khi nảy làm với Tam Hữu, cậu không trốn cũng không chống chế, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu hệt như một chú chó to.

Giọng cô hơi cao hơn: “Vậy anh muốn nghe em nói gì?”

“Yêu cầu không cao, gọi là anh trai là được.”

Hứa Tuế cảm thấy khó hiểu: “Ngoan ngoãn làm em không được à? Anh như thế có bị tính là bệnh gì đặc biệt không? Có hơi biến thái nhỉ.”

“Anh thích.” Trần Chuẩn giục cô: “Gọi nhanh lên!”

Thế là Hứa Tuế nghe lời gọi: “Anh hai.”

“Bỏ cái chữ hai đi.”

“Anh ba.”

“Bỏ chữ ba.”

Hứa Tuế vừa muốn nói tiếp, Trần Chuẩn đã chỉ vào miệng cô, “Còn thêm số nữa thử coi.”

Hứa Tuế không ghẹo cậu nữa, nhích lại sát tai cậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Trần Chuẩn nghiêng đầu hô cô.

Cảm giác của ngày hôm nay và hôm đó cô nhắn qua điện thoại không giống nhau, dù sao thì câu chữ không có cảm tình, toàn dựa vào trí tưởng tượng.

Mà việc này còn khiến cậu tê dại hơn cả trong tưởng tượng.

Tam Hữu vẫn còn đang ở trên chân Hứa Tuế, đang lặng lẽ nhìn hai người.

Trần Chuẩn liếc thấy, ấn đầu nó, xoay đi chỗ khác.

Năm phút sau, Hứa Tuế không còn lạnh nữa rồi, thậm chí chỗ cổ áo còn hơi toát mồ hôi.

Cô ôm mặt cậu nhích ra xa một chút, rồi cứ chăm chú nhìn, rồi lại hỏi lại: “Sao hôm nay anh lại về rồi?”

Cậu muốn gặp cô, nhưng mở miệng lại thành: “Anh sợ có người nhớ anh.”

Thật ra Hứa Tuế còn muốn trêu cậu, nhưng thấy cậu chạy thật xa về đây lại đau lòng, thế là ngoan ngoãn trả lời: “Đúng rồi, khi nảy coi ti vi còn đang thấy nhớ anh, thế là anh xuất hiện này.”

Trần Chuẩn hôn lên tóc mai của cô.

Hứa Tuế hỏi: “Tối anh lại về Nam Lĩnh à?”

Trần Chuẩn gật đầu. Nhà cậu ở Thuận Thành tạm cho nhà bác ở đỡ, thêm cả con cháu hết thảy có sáu người, cậu cũng ngại qua đó thêm cho ồn ào, vậy nên ngoài nhà của Hứa Tuế, thì chẳng còn chỗ nào để đi. Chuyện hai người lại đang tạm giấu người nhà, thế nên nếu cậu không ở khách sạn, thì chốc nữa phải chạy xe về Nam Lĩnh.

Cả đi cả về thì hết thảy mất bốn tiếng đi đường.

Hứa Tuế cảm thấy hơi áy náy: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa nữa.”

Hứa Tuế nhìn đồng hồ, dù sao cũng không thể cho chó “đi dạo” quá lâu, thế là cô với Trần Chuẩn đến quán sủi cảo ở ngoài khu nhà ăn đỡ.

Trước đây lúc đi học Trần Chuẩn hay ghé chỗ này lắm, thỉnh thoảng Hách Uyển Thanh có việc gì ra ngoài, Hứa Khang thì đi trực ca đêm, thế là cho ít tiền để hai đứa nhỏ giải quyết bữa tối ở hàng quán bên ngoài.

Ông chủ vẫn còn nhận ra họ, chào hỏi đầy nhiệt tình: “Lâu lắm rồi không gặp chị em hai đứa, chớp mắt cái mà đã lớn vậy rồi, đều đến thành phố làm việc hết rồi nhỉ.”

Hai người nhìn nhau, thật ra cũng không cần phải giải thích, nhưng Trần Chuẩn cứ như sợ cả thế giới hiểu lầm: “Ông chủ, hai đứa cháu không phải chị em.”

Thật ra nhìn hai người họ ngồi cùng nhau rất bổ mắt, mà còn cố ý nói rõ như vậy, thế là trong lòng người nghe đã hiểu rõ mồn một rồi.

Ông chủ cười ha hả: “Chắc là tôi nhầm rồi.”

Dưới gầm bàn Trần Chuẩn bị Hứa Tuế đá cho một phát: “Đúng thế, lâu rồi không ghé, ông chủ làm ăn khá thế này.”

Tiệm này là tiệm cũ phải hai mươi năm có rồi, đồ trang trí trong tiệm chưa từng đổi, tường vẫn còn giữ kiểu hai màu nửa trắng nửa xanh, chỗ cửa sổ ở bếp để lên món vẫn còn dùng tấm bảng màu vàng làm thực đơn, có mấy chỗ giá đã được dán thêm giấy trắng, dùng bút thay đổi vài lần.

Mặc dù xung quanh không quá sạch sẽ, nhưng khách quanh đây đến ăn khá nhiều, ai cũng biết ông chủ trung hậu thành thật, nấu toàn bằng những nguyên liệu đáng tin.

Ông chủ nói: “Hôm nay muốn ăn gì, giảm hai mươi phần trăm cho hai đứa.”

Hứa Tuế cảm ơn ông.

Cuối cùng Trần Chuẩn gọi một đĩa sủi cảo thịt heo cải trắng, một đĩa sủi cảo thịt bò củ cải.

Nhân thịt heo cải xanh là Hứa Tuế thích ăn, nhân thịt bò là cậu thích ăn.

Thật ra Hứa Tuế đã no lắm rồi, nhưng vẫn lấy ít giấm và sa tế cho vào đĩa nước chấm, ăn cùng với cậu.

Trần Chuẩn đói lắm rồi, cứ ăn liên tục từng cái: “Hôm nay làm gì rồi?”

Hứa Tuế nói: “Đưa bố đi làm xét nghiệm, lần này tiện hơn hẳn, không cần gọi xe đi về rồi làm phiền tài xế, mẹ em cũng không cần lấy chân làm ghế nữa rồi.”

Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy thì em sẽ cực lắm.”

“Em yên tâm lắm, ít nhất thì có thể ngủ ngon giấc.” Hứa Tuế cũng hỏi cậu: “Còn anh, hôm nay làm gì rồi?”

“Ký được một hợp đồng.” Trần Chuẩn nói: “Anh đạt chỉ tiêu doanh số rồi, máy sưởi mà lão Trần hứa lắp cho trung tâm giờ đã chắc chắn rồi.”

“Khá lắm.” Việc này tốn một món kha khá, Hứa Tuế thấy rõ tâm trạng của Trần Chuẩn rất tốt, mà cô cũng vui lắm: “Vậy thì phải nhanh lên, trời càng lúc càng lạnh rồi.”

Trần Chuẩn gật đầu.

Hứa Tuế húp một muỗng nước súp nóng hôi hổi: “Bé Mười Một sao rồi, nó hồi phục thế nào rồi?”

“Cũng ổn rồi, anh định mấy hôm nữa đưa nó về nhà nuôi một thời gian.”

Hứa Tuế lại nhớ ra: “Chó mẹ và mấy con chó con đã quen với việc sống ở trung tâm chưa?”

“Quen rồi.” Trần Chuẩn nói: “Mấy con chó hoang này khả năng sinh tốn của nó mạnh lắm, với cả còn quen sống theo bầy đàn, mấy con chó con lớn nhanh lắm, nghịch ngợm lắm.”

Hứa Tuế gật gật đầu, “Cuối tháng về Nam Lĩnh em sẽ đi thăm chúng.”

Đĩa sủi cảo đó Hứa Tuế ăn được bốn cái là ăn không nỗi nữa, Trần Chuẩn ăn hết sạch mấy cái còn lại.

Tính tiền xong, hai người dắt Tam Hữu về khu nhà.

Trần Chuẩn nhìn Hứa Tuế đi vào trong tòa nhà rồi mới lái xe đi về.

Ngày hôm sau, Hứa Khang không cần đi làm xét nghiệm.

Chiều hôm đó, Hứa Tuế vẫn đẩy ông ra ngoài phơi nắng.

Lần này không đến công viên bên đường nữa, trong khu nhà có một bãi đất trống được xây thành khu sinh hoạt tập thể, được lắp thêm kha khá thiết bị tập thể dục.

Hứa Khang gặp được hai đồng nghiệp cũ từng làm chung, mặc dù ở chung một khu nha, nhưng từ sau khi sức khỏe ông không tốt, thì gần như chỉ đi mỗi nhà và bệnh viện, vốn chẳng có cơ hội gặp ai.

Hứa Khang trò chuyện với họ, tỏ vẻ rất vui.

Hứa Tuế đứng ở máy xoay eo gần đó, khủy tay chống trên xà ngang, ngẩng đầu nhìn trời.

Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời, bố được đắm mình trong ánh nắng, dường như sắc mặt ông cũng trắng hơn bình thường nhiều.

Nửa tiếng sau, Hách Uyển Thanh đến gọi họ về nhà, tình cờ gặp dì Vương ở cổng khu nhà.

Dì Vương cười rúm cả mặt: “Dạo này thấy ông Hứa nhà bà ra ngoài nhiều hơn hẳn rồi, sắc mặt cũng khá lắm đó.”

“Phơi nắng nhiều kiểu gì cũng có lợi.” Hách Uyển Thanh trả lời: “Ra ngoài à?”

“Đi mua ít thức ăn.” Bà dắt xe đạp nhường đường, nhìn Hứa Tuế: “Tuế Tuế không đi làm nữa thật à?”

Hứa Tuế lễ phép trả lời “Tạm nghỉ một thời gian ạ.”

“Cũng tốt, ở nhà chăm sóc bố mẹ, không giống với anh Tiểu Bằng nhà dì, đi làm bận rộn quá chừng, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải nhính thời gian ra, tại sao phải tranh thủ từng giây từng phút như vậy? Là vì cái này nè…” Bà làm động tác đếm tiền: “Haiz, dì cũng nghĩ thoáng rồi, con cái có cuộc sống riêng của nó, dì với bố chúng nó tranh thủ lúc còn khỏe, không liên lụy…”

“Có đi chợ nữa không.” Hách Uyển Thanh cắt lời bà, thái độ không mấy khách sáo.

“Ôi, coi cái miệng này của tôi lại đắc tội người ta rồi, cũng đâu có nói nhà bà…”

“Dì Vương,” Hứa Tuế tiếp lời bà: “Nghe mẹ cháu nói, bây giờ anh Tiểu Bằng đang là giám đốc dự án ạ?”

“Đúng thế đúng thế.”

“Thật ra làm chức đó, thì thời gian đã khá linh hoạt rồi.”

Hứa Tuế chỉ nói một câu, rồi cười cười với bà, sau đó đẩy Hứa Khang vào nhà.

Mấy giây sau, sau lưng vang lên âm thanh tiếng bàn tay đập vào yên xe đạp, không biết bà lầm bầm gì trong miệng, đạp xe đi mất.

Ngày hôm đó sau khi về, Hứa Khang bỗng có hơi trầm đi.

Ông ăn cơm tối xong cũng chẳng xem ti vi, mà đi về phòng nghỉ luôn.

Hách Uyển Thanh rửa bát trong nhà bếp, Hứa Tuế lau bàn xong định đến giúp bà, thì lúc này điện thoại lại có tin nhắn weixin đến.

Hứa Tuế có cảm giác sẽ là Trần Chuẩn, mở ra xem, nội dung tin nhắn hệt như tối qua, cậu bảo cô giờ xuống dưới.

Vốn còn tưởng tối qua là do Trần Chuẩn nhất thời nổi hứng, mới đi từ Nam Lĩnh về đây, dù gì quãng đường cũng không ngắn, cho dù có là người có tràn trề tinh lực thì cũng không chịu nổi cứ làm khổ như vậy.

Hứa Tuế cắn môi dưới, bỏ miếng giẻ lau xuống rồi vào nhà vệ sinh lấy dây xích, nói bằng giọng chột dạ: “Mẹ ơi, con dắt chó đi dạo đây.”

Không đợi Hách Uyển Thanh trả lời, Hứa Tuế đã ôm Tam Hữu chạy vút đi.

Xe cậu vẫn dừng ở chỗ tối hôm qua, Hứa Tuế mở cửa xe, mùi mì gói vị thịt kho ập vào mặt cô, Trần Chuẩn ôm hộp mì, đang lùa mì vào miệng.

Hứa Tuế ngơ ngác: “Sao anh lại ăn cái này?”

Trần Chuẩn vớt cọng mì cuối cùng, rồi húp một ngụm nước súp: “Trưa nay anh đi gặp khách không kịp ăn cơm, khi nảy tan ca lại không nghĩ ra muốn ăn gì, giờ thì hơi đau dạ dày.”

Hứa Tuế biết, chắc chắn là do cậu lật đật chạy về đây, nên mới không kịp ăn cơm tối.

Cô vuốt ve mặt cậu: “Lấy nước nóng ở đâu?”

“Xin nhân viên ở siêu thị trước nhà.”

“Em đi mua ít thuốc cho anh nhé.”

Thật ra ăn vào là đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng Trần Chuẩn muốn đi dạo với cô: “Đi chung đi.”

Mua thuốc ở tiệm ngay trước khu nhà xong, hai người không đi về, mà chậm rãi đi dạo.

Thuận Thành rất nhỏ, tối đến là một màu đen tuyền, không có phố xá sầm uất và đèn điện sáng chói, đã biết bao nhiêu năm trôi qua, hình như vẫn chẳng có thay đổi gì quá nhiều.

Mà vừa hay đang vào mùa đông, trên đường chẳng thấy được mấy người qua lại.

Còn chưa đi được bao xa, mà Tam Hữu đã lạnh đến nỗi giậm chân liên tục. Bỗng nhiên nó đứng lại, ngồi bệt ra đường chơi xấu không chịu đi nữa, nó ngẩng đàu nhìn hai người bằng gương mặt hết sức tội nghiệp, mong rằng có ai đó sẽ ôm nó.

Trần Chuẩn khom lưng nhấc nó lên, nhét nó vào trong cổ áo khoác phao.

Đợi đến khi đã đi khá xa khu nhà, Trần Chuẩn lại kéo tay Hứa Tuế.

Hứa Tuế nghiêng đầu nhìn Tam Hữu chỉ để mỗi cái đầu ở ngoài, cằm của nó gác lên khóa kéo áo của cậu, mặt đón gió, thoải mái đến nỗi híp cả mắt.

Hứa Tuế thầm nghĩ, chắc là trong lòng cậu ấm lắm.

“Em cũng muốn vào à?” Trần Chuẩn giỏi đoán ý cô lắm.

“Anh cũng đâu phải là chuột túi đâu.”

“Nếu mà có thể vác em theo người hằng ngày, thì anh cũng hi vọng mình là chuột túi lắm.”

Hứa Tuế chê cậu phát ngấy, nhéo mạnh vào bắp tay cậu: “Lại học được từ Tôn Thời à?”

“Không phải.” Trần Chuẩn im lặng vài giây, rồi quay đầu nhìn cô, “Em biết anh nhớ nhất là khoảng thời gian nào không?”

Hứa Tuế lắc đầu.

Trần Chuẩn nói: “Là kì nghỉ hè năm từ cấp hai lên cấp ba. Lúc đó anh ở nhà em, trừ ngủ ra, thì khoảng thời gian còn lại gần như là mình luôn ở cùng nhau, lúc nào muốn nhìn em là chỉ cần mở mắt ra hoặc quay đầu lại là đã thấy em rồi.”

Khi ấy Trần Chuẩn vừa có chút ý tứ vói Hứa Tuế, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác trong tim chất chứa một người, cậu quan tâm đến từng hành động của cô mỗi phút mỗi giây, gương mặt đó có nhìn thế nào cũng không đủ, thích bày trò chọc phá trò chuyện với cô, thích ra vào cùng cô, còn hoang tưởng đến vài chuyện không lành mạnh.

Nhưng mấy năm sau dần xa cách, từ thỉnh thoảng gặp mặt đến sau này không gặp lại nhau nữa.

Trần Chuẩn nói: “Ba năm đó anh gần như quên mất em nhìn thế nào, những càng nhớ lại càng khó chịu, mà càng khó chịu thì càng không quên được, rồi lại hận em đến ngứa cả răng.”

Cảm giác đó cậu không bao giờ muốn trải qua nữa, thế nên bây giờ muốn gặp cô là lập tức lái xe đi, chứ không phải thông qua hình ảnh và video.

Hứa Tuế cúi đầu chậm chạp đi theo bước chân của cậu, đường dân chân nhấp nhô không bằng phẳng, cô đá bay một hòn đá nhỏ, hòn đá lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở gốc cỏ dại ngay hàng rào bảo vệ.

Những gì mà Trần Chuẩn vừa nói, thế mà Hứa Tuế cảm thấy đồng cảm đến bảy tám phần.

Cô cũng rất bất ngờ: “Thật ra em…”

Hứa Tuế nói được mấy chữ thì không nói nữa, có nhiều chuyện không biết phải nói thế nào, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Thật ra đã quá thời gian dắt cho đi dạo rồi, nhưng đêm khuye thế này, cô không muốn kết thúc một cách quá tùy tiện.

Họ đi dọc theo vạch đường sắt, đi lên trường nữa là ga tàu ở Thuận Thành. Chỗ này thì sáng hơn được một chút, hai người dừng bước, tìm một tấm tà vẹt bằng xi măng bỏ không bên ngoài lưới bảo vệ để ngồi.

Có một đoàn tàu hú còi đi ngang qua, mang theo cơn gió lạnh buốt xương.

Trần Chuẩn ngồi hơi dựa ra trước, nghiêng người, kéo cô vào lòng.

Từ nhỏ cô đã sợ lạnh, dù cho đã mặc dày đến cỡ nào, nhưng cứ đông đến là lại không chịu nỗi.

Tấm tà vẹ xi măng vừa cứng vừa lạnh, chưa ngồi được bao lâu mà mông đã lạnh buốt, cơn lạnh cũng len dần ra cả người.

Trần Chuẩn nhớ đến câu của cô khi nảy: “Thật ra gì?”

Hứa Tuế chỉ nói: “Em xin lỗi.”

Cảm nhận được cơ thể hơi run của cô, Trần Chuẩn dứt khoát kéo cô dạy, để cô ngồi ngang trên đùi mình. Cậu lôi Tam Hữu ra kêu cô ôm, sau đó kéo cổ khóa áo khoác xuống ôm cả người cô vào lòng.

Lần này thì biến thành chuột túi thật rồi.

Trần Chuẩn hỏi tiếp: “Xin lỗi vì chuyện gì?”

Hứa Tuế nói: “Quyết định về Thuận Thành của em, và những gì đã làm trước khi xác định quan hệ với anh. Rất xin lỗi vì cứ bắt anh phải chiều theo ý em, yêu xa rất khó, làm khó anh phải cực khổ thế này.”

Lúc nói những lời này cô dựa vào trước ngực cậu, cứ như dựa vào một vách tường có mang theo hơi ấm, “cảm giác an toàn” không còn chỉ là từ ngữ, mà chính xác hơn là cảm giác.

Trần Chuẩn nhíu mày: “Vậy em định bồi thường cho anh thế nào?”

Hứa Tuế cũng đoán được, kiểu gì cậu cũng hỏi như vậy.

Cô cũng hỏi: “Vậy anh muốn gì?”

Trần Chuẩn không cần suy nghĩ: “Giao em cho anh đi.”

Cậu nhìn cô, biểu cảm bình tĩnh, giọng điệu cứ như đang đùa giỡn mà cũng như đang thăm dò.

Tim Hứa Tuế đập thình thịch, cả người tê dại mất mấy giây cứ như bị điện giật.

Cậu ôm cô như ôm một đứa trẻ, tay của cậu còn đang áp vào đùi ngoài của cô, lúc này chẳng còn thấy lạnh nữa, chỗ đó nóng cứ như bị là qua khiến cô ngồi không yên.

Có lẽ thấy lâu quá cô không trả lời, Trần Chuẩn nhìn sang chỗ khác, cười nói: “Giỡn với em…”

“Được thôi.”

Nhưng Húa Tuế lại nghe mình trả lời.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.