Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 47



Hai người nhìn vào mắt nhau, ánh sáng như bắn ra khắp nơi.

Lúc này Trần Chí Viễn đứng dưới lầu gọi Hứa Tuế, kêu cô xuống tắm rửa nghỉ ngơi.

Hứa Tuế nói to: “Biết rồi ạ, xuống ngay ạ.” Cô thả tay Trần Chuẩn ra, rồi lại cầm ly lên, uống cho hết nước còn lại: “Em đi nhé.”

“Nói chuyện thêm chút đi.”

Hứa Tuế lắc đầu: “Tắm rồi đi ngủ.”

“Tắm cùng nhau?” Hai tay cậu đút túi, chậm rãi đi theo sau cô.

Hứa Tuế không thèm để ý đến: “Được luôn.”

“Tắm thôi hả? Hay là tiện thể chơi trò chơi luôn?”

Hứa Tuế hỏi: “Chơi trò gì? Chơi đập tay à?”

“Anh chụp cho em.”

Hứa Tuế giật mình dừng lại, xoay người đá lên chân cậu một phát.

Trần Chuẩn thì đang đi lên trước, suýt là đụng trúng người cô, nên đương nhiên là không né kịp, bị cô đá trúng luôn.

Trần Chuẩn hít một hơi, khom lưng giơ chân, hai tay nắm lại nhanh chóng vặn vẹo một hơi.

Hứa Tuế ôm cánh tay xem trò: “Còn muốn chụp không? Em thấy anh muốn chụp mình thì có.”

Hai má Trần Chuẩn đỏ rần lên: “Đá anh cái nữa thử xem… em quay lại đây cho anh…”

Hứa Tuế nào nghe lời, chạy đến chỗ cầu thang.

Chân Trần Chuẩn còn đau, cậu xoa đại vài cái, rồi nhảy bằng một chân ra bờ tường để dựa, thấy cô đã mau đến chỗ ngoặt, thế là nói nhanh: “Chúc ngủ ngon.”

Tâm trạng của Hứa Tuế đang rất tốt, cô ngẩng đầu nói: “Chúc ngủ ngon.”

Chương trình của ngày hôm sau được sắp xếp và lúc mười giờ sáng, các tình nguyện viên đã đến trước hai tiếng để bố trí hội trường.

Địa diễm vẫn là khoảng trống ở trước trung tâm thương mại Hằng Hưng, bảng quảng cáo đã được dựng xong, standee đứng hai mặt, phía trước là một dãy bàn dài được ghép lại, khăn trải bàn màu vàng nhạt được in hình hoạt hình.

Đến chín giờ, anh Hoa dắt các tình nguyện viên đến trung tâm để đón các bé nhân vật chính của chương trình ngày hôm nay.

Hôm nay trời trong xanh, cũng không có gió, là một ngày thời tiết ấm áp hiếm có giữa những ngày đông giá rét. Không biết có phải là do thời tiết thoải mái không, mà tinh thần của chúng nó đều rất tốt.

Lúc này đã có người dần chân đứng nhìn rồi.

Lâm Hiểu Hiểu phát cho họ mấy quyển sổ nhỏ, có hứng thú thì sẽ chủ động ở lại để hỏi thăm thêm.

Hứa Tuế mặc thêm áo khỉ màu đỏ bên ngoài áo khoác phao, cô giơ tay kéo nón ra bên ngoài lớp áo, cô quay đầu, Trần Chuẩn lấy hai chai nước suối chặn ở sau bảng quảng cáo. Sau đó còn có hai cái bàn và mấy cái ghế nhựa, trên bàn có mấy cái kẹp tài liệu màu xanh, lưng ghế quay lại với bảng quảng cáo, ngay cả vị trí xếp bàn cũng không khác mấy so với hoạt động nhận nuôi lần trước.

Hứa Tuế nhìn một lúc, rồi đi sang chỉnh trang lại nón ở sau áo cho cậu: “Mục hỗ trợ chọn lựa đồ dùng cho thú cưng, có được thêm vào hợp đồng chưa?”

Trần Chuẩn ngừng lại, hơi ngẫm một chút mới hiểu là cô đang ghẹo mình.

Lúc đó cô vừa nhận nuôi Tam Hữu, chỉ biết lơ mơ về các đồ dùng cần thiết, mà hai người vẫn con đang trong giai đoạn người trốn kẻ đuổi, cậu vắt kiệt sức não tạo cơ hội để được gặp mặt cô.

Trần Chuẩn nói: “Em là VIP, đương nhiên phải được phục vụ toàn diện.”

“Em lấy làm vinh hạnh quá.”

“Nên vậy.” Trần Chuẩn rút một chai nước suối ra cầm trong tay, rồi nhìn sang chỗ khác, “Đã từ nửa năm trước rồi đó.”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Trần Chuẩn quay sang nhìn cô: “Lúc đó còn chẳng dám nghĩ, hôm nay em sẽ đứng bên anh.”

Hứa Tuế cười cười.

Trần Chuẩn chẳng dành nhiều thời gian để nhớ lại những chuyện đã qua, cậu niết cổ cô, rồi lại đẩy lưng cô lên trước, đuổi đi: “Đi làm việc đi.”

Thật ra chưa đến mười giờ đã bắt đầu hoạt đồng rồi, có khá nhiều người muốn nhận nuôi biết đến và quan tâm qua kênh live stream, hôm nay cố ý đến đây, thế nên đã có mục tiêu rõ ràng rồi, không cần phải giao lưu nhiều thì đã có thể hoàn thành các thủ tục nhận nuôi.

Đối tượng đầu tiên mà Hứa Tuế hỗ trợ là tình huống như sau, vừa hay là chú chó đen hôm qua cô tắm cho. Thật ra chú chó này chỉ là một chú chó cỏ, màu đen lông ngắn, kích thức không lớn, do tứ chi của nó ngắn ngắn, nên nhìn ngơ ngơ dễ thương lắm.

Nó từng bị khóa mõm bằng dây kẽm, không thể ăn uống, ốm chỉ còn da bọc xương, dây thép đã mắc vào tận thịt, xung quanh miệng nó đầm đìa máu, bị thối hết cả đi.

Mà người nhận nuôi hôm nay đến đây chứng kiến những gì chú chó trải qua, chậm rãi bình phục, rồi đến khi tròn vo như bây giờ. Sau khi người nhận nuôi biết thông tin của hoạt động ngày hôm nay, thì đã đến đây từ sớm.

Trò chuyện một hồi, Hứa Tuế hỏi: “Vậy chúng ta đến xem yêu cầu nhận nuôi nhé?”

“Được.” Đối phương nói.

Hứa Tuế nhận chú chó đen từ trên tay cậu ấy, vốn đã ôm chặt rồi, nhưng cậu ấy vẫn giơ hai tay ra, hành động đỡ bảo vệ nó của cậu khiến cô an tâm, có thể khẳng định tương lai đây cậu sẽ là chủ tốt.

Hoạt động lần này diễn ra hết sức thuận lợi, trong một buổi chiều, chỉ còn năm sáu chú chó chưa được nhận nuôi thôi.

Hứa Tuế ngồi xuống nghỉ chân, vừa cúi đầu là đã nhìn thấy Thụy Thụy nằm trong lòng.

Cơ thể của nó khá lớn, chỉ có thể để ở dưới bàn chỗ ngoài cùng, do vị trí không thuận lợi, chưa được chú ý đến, thế nên vẫn còn đến bây giờ.

Hứa Tuế đứng dậy rót nước cho nó uống, chú chó hiểu lòng người lắm, có lẽ biết mình còn ở lại đây là do không được yêu thích, thế nên nằm đó rất yên tĩnh, không có hoạt bát như buổi sáng.

Nhưng Hứa Tuế lại thầm cảm thấy may mắn, chơi đùa với nó một lúc, bỗng thấy có bóng người.

Người này tầm khoảng hai mươi, mặt mũi trẳng trẻo sạch sẽ, dáng người rất cao, sau lưng vác ba lô đầy khô khan. Cậu đã quanh quẩn ở gần đây rất lâu rồi, mục tiêu là Thụy Thụy, nhưng có lẽ là do vẫn còn lo lắng băn khoăn, nên chưa từng lại gần.

Hứa Tuế vẫy tay với cậu: “Đến đây xem này.”

Chàng trai do dực chốc lát, gãi gãi đầu, chầm chậm bước đến.

Hứa Tuế hỏi: “Cậu đang nhìn em ấy à?”

Cậu bạn gật gật đầu.

Hứa Tuế không làm phiền nhiều, chỉ ngồi ở trước lồng lặng lẽ nhìn thôi.

“Em ấy tên gì thế?” Chàng trai hỏi.

“Thụy Thụy.”

“Mấy tuổi rồi?”

Hứa Tuế nói: “Khoảng sáu tuổi.”

“Chó cái?”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Cậu chàng lại nhìn một lúc, có lẽ là do tê chân, hạ mông ra sau, ngồi xếp bằng ra mặt đất lạnh lẽo luôn.

Hứa Tuế hé miệng, cuối cùng cũng hỏi: “Cậu muốn nhận nuôi em ấy à?”

“Tại sao mà em ấy lại ở đây thế?”

Hứa Tuế kể lại cho cậu nghe những gì chú chó đã trải qua, từ lúc phát hiện ra nó thì đã bị bệnh về da khắp người rồi còn không thể đứng lên, đến sau này tập đi đứng lại rồi có thể nhảy nhót vui vẻ.

Hứa Tuế nói: “Ban đầu tế bào bạch cầu của em ấy khá cao, chúng tôi cứ tưởng là không sống nổi rồi.”

Cậu chàng đưa tay qua ô trên lồng để sờ mũi nó: “Trước đây em cũng từng nuôi một bé Collie, sau này thì em ấy mất.”

Bỗng nhiên Hứa Tuế đoán được nguyên nhân cậu chàng cứ ngập ngừng đứng đó rồi, thú cưng nuôi lâu thì sẽ như người nha, mất rồi cũng sẽ thấy đau lòng xót xa, muốn nuôi thêm nhưng lại chần chừ do dự, sợ lại mất đi thêm lần nữa.

Hứa Tuế chỉ ra sau: “Mình đi qua đó nói chuyện nhé? Dưới đất lạnh lắm.”

“Được.” Chàng trai chống tay xuống đất, nhanh nhẹn đứng lên.

Có tình nguyện viên hỗ trợ dời Thụy Thụy ra sau, Hứa Tuế mở cửa lồng, thả nó ra.

Tính tình Thụy Thụy ôn hòa, cho dù từng bị thương nhưng vẫn rất gần gũi với con người, nó hít hít chỗ ống quần của chàng trai, cái đuôi lúc lắc vài cái, khi chàng trai giơ tay ra, thì nó lại cúi đầu theo tiềm thức, để người ta có thể vuốt ve đỉnh đầu nó.

Chàng trai nói: “Ngồi.”

Thế là Thụy Thụy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chân cậu.

Collie rất thông minh, những chỉ lệnh cơ bản nó đều hiểu được cả.

Từ đôi mắt của đối phương Hứa Tuế có thể thấy rằng cậu chàng rất thích.

Thật ra từ đầu đến cuối cô chưa từng có ý định thúc giục, khi chàng trai kể về câu chuyện của cậu ấy và chú chó kia, cô chỉ là một người nghe mà thôi.

Mỗi lần nói đến chuyện vui, Hứa Tuế sẽ cười theo.

“Chị gái.” Cậu gọi cô như thế: “Chị có nuôi chó không?”

“Có một bé Poodle, cũng nhận nuôi từ trung tâm.”

“Phá nhà không?”

“Thích xé giấy.”

Chàng trai nói: “Poodle nhát gan lắm, bạn em cũng có một con, nhà mà có người lạ đến, nếu không có chủ kế bên, là nó chẳng dám nhúc nhích, tự cuộn mình thành đồ chơi bằng lông luôn.”

Hứa Tuế nhớ đến Tam Hữu, bất giác bậy cười.

Lúc này điện thoại trên bàn rung lên, cô cầm lên xem, Trần Chuẩn gửi tin nhắn năm chữ: Miệng em chuột rút à?

Hứa Tuế ngước mắt, Trần Chuẩn đang đứng gần đó, ôm cánh tay nhìn sang bên này, sắc mặt không được tốt.

Cô không nhìn nữa cũng chẳng thèm để ý cậu.

Bỗng nhiên chàng trai nói: “Chị gái, em nghĩ kỹ rồi, em muốn nhận nuôi Thụy Thụy.”

“Cậu không sợ lại mất đi à?”

Chàng trai ngơ ngác, cậu chưa từng nói ra những băn khoăn của mình, chị gái này yên lặng nhưng lại biết quan sát, lúc cười thì cực kỳ dịu dàng, bất chợt khiến người ta muốn lại gần hơn, muốn bộc lộ nhiều hơn.

Cậu nói: “So với việc mất đi, thì việc thú cưng bầu bạn với em càng quan trọng hơn.”

Hứa Tuế gật đầu tán thành.

“Em sẽ chăm sóc Thụy Thụy thật tốt, cố gắng để em ấy không bệnh hoạn.”

“Thụy Thụy đã trải qua những ngày tháng cực khổ rồi, sau này sẽ luôn bình an khỏe mạnh thôi.” Hứa Tuế lại xác nhận: “Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”

Cậu chàng im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn cô: “Đúng vậy.”

Một khi đã quyết định rồi, thì đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đôi mắt cậu tràn ngập ánh sáng lấp lánh, một chân quỳ dưới đất, một tay nâng cầm Thụy Thụy, tay còn lại vuốt lông ở đầu và trên lưng nó.

Hứa Tuế lấy bản hợp đồng trong kẹp tài liệu ra, nói rõ cho cậu nghe nội dung từng điều khoản.

Thông tin cơ bản, điều kiện kinh tế của cậu, người nhà có đồng ý không…

Dắt chó đi dạo phải mang xích, tiêm ngừa định kỳ, quản lý khoa học, thêm nữa là nếu có vấn đề khó khăn thì lập tức gửi trả về, không thể làm mất lần nữa.

Bỗng Hứa Tuế cảm thấy hốt hoảng, cô cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc, hình như có người đang đứng trước mặt cô, nắm tay chỉ việc cho cô.

Cũng tại giây phút này, cuối cùng cô cũng trải nghiệm được tâm trạng của cậu mỗi khi tạm biệt đám chó mèo này.

Hứa Tuế ngẩng đầu, nhìn sang phía bảng quảng cáo, Trần Chuẩn đã đi đâu rồi.

Một lúc sau, cô không nhìn nữa, tập trung nói hết những điều còn lại, sau đó nghiêm túc nói với cậu trai: “Trách nhiệm phải lớn hơn sở thích thật nhiều, đã nuôi rồi thì đừng tìm lý do để vứt bỏ, cuộc đời của nó ngắn ngủi lắm, cậu chăm sóc nó đàng hoàng.”

Chàng trai trịnh trọng gật đầu.

“Những điều vừa kể ở trên, chúng ta sẽ định kỳ đến nhà kiểm tra.” Cô đưa hợp đồng cho cậu: “Nếu không có vấn đề gì nữa, thì có thể ký tên rồi.”

Chàng trai nhận bút, vừa ký tên vừa hỏi đầy mong chờ: “Chị ơi, chị đến nhà kiểm tra à?”

“Không phải.” Hứa Tuế nói.

Hoàn tất hết mọi thủ tục, Hứa Tuế ngồi xổm xuống, ôm Thụy Thụy thật chặt, cô biết sau khoảng khắc này, sẽ chẳng còn được gặp mặt nó đâu.

Rõ ràng là nên vui mới phải, nhưng bất chợt mắt cô lại thấy ươn ướt.

Cổ họng Thụy Thụy kêu lên tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ nhỏ, nó lấy đầu dụi lên vai cô, hình như nó hiểu được hết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, nó cũng không nỡ tạm biệt cô.

Tình nguyện viên đều đến đây để cười tươi chào tạm biệt nó. Như Trần Chuẩn đã nói, về với ngôi nhà mới mới là chốn về tốt nhất cho từng bé cưng.

Sau khi tạm biệt Thụy Thụy, hoạt động ngày hôm nay cũng bước vào giai đoạn kết thúc.

Mọi người cùng nhau dọn dẹp, dọn hết bàn, ghế, chuồng và các đồ dùng lên xe chở hàng. Cs người vừa dọn dẹp vừa bàn nhau tối nay tụ tập ở đâu.

Hứa Tuế nhỏ giọng hỏi Trần Chuẩn: “Mình có đi không?”

“Không đi.”

“Tại sao?”

Trần Chuẩn liếc sang: “Cười với thằng khác nữa thử xem.”

Ông nói gà bà nói vịt gì vậy chứ, Hứa Tuế nói: “Máu ghen của anh ghê thiệt đấy.”

Hứa Tuế xách hai cái chuồng đi về phía xe chở hàng, Trần Chuẩn chạy theo cô hỏi: “Không phải ký hợp đồng thôi hả? Nói gì mà cười vui vẻ thế?”

“Thì nói đại thôi.”

Trần Chuẩn hừ một tiếng: “Coi như là anh hiểu rồi, em thích cái kiểu non tơ.”

Muốn chọc tức cậu thì có nhiều cách lắm, “Đúng thế,” Hứa Tuế quay đầu nói: “Cậu ấy gọi em là chị đó, sao mà em không vui cho được chứ.”

Trần Chuẩn sầm cả mặt: “…”

Hứa Tuế cười nói: “Anh gọi một tiếng chị thử đi, em đảm bảo sẽ vui hơn.”

“Mơ đi.”

Địa điểm tụ tập tối hôm đó là ở quán ăn món Tứ Xuyên đường Tam Hữu, giá cả vừa phải đồ ăn nhiều, lấu cay nóng đủ để xua tan cái giá lạnh của những đêm đông.

Sau khi ăn xong thì chào tạm biệt nhau, mạnh ai nấy về.

Chỗ này cách nhà Hứa Tuế khá xa, Trần Chuẩn lái xe đưa cô về.

Xe lái vào khu nhà, cậu cũng lên lầu theo cô, uống xong ly nước, thì nói mình muốn qua đêm ở đây.

Hứa Tuế đi đến trước sô pha kéo cánh tay cậu, nhưng không kéo nổi. Thật ra cô cũng không phải muốn đuổi cậu đi thật, đã là người lớn cả rồi, hai người muốn làm gì thì hiểu hết cả mà.

Hứa Tuế đá chân cậu: “Đi tắm đi.”

“Tắm chung.”

“Không muốn.” Hứa Tuế đi về phía phòng ngủ: “Bố em có vài bộ đồ ở đây, anh mặc không?”

Trần Chuẩn lặng lẽ mở ba lô: “Anh có mang rồi.”

Hiếm có được thời gian ở riêng với nhau, cậu đã lên kế hoạch từ lâu rồi.

Hứa Tuế mặt đỏ tim đập không lí do, đóng cửa phòng ngủ chính hết sức cẩn thận.

Đã lâu rồi không có ai ở nhà, trên bàn đã phủ một lớp bui, mà hôm nay cô cũng lười dọn dẹp, chỉ lấy chăn drap và vỏ gối sạch trong tủ, cô ngước mắt, thấy ở góc có một túi giấy màu trắng, lấy ra nhìn, mới nhớ ra đây là “chiến bào” mà Giang Bối tặng cô.

Hứa Tuế dựa cửa cắn môi một hồi, cuối cùng quyết định sẽ trải nghiệm thử xem bộ đồ ngủ này thần kỳ đến cỡ nào.

Cô xách túi ra khỏi phòng, Trần Chuẩn đã tắm xong ròi, tóc cậu vẫn còn ướt, trên vai và sau lưng vẫn còn dính nước, chỉ có quấn mỗi khăn tắm quanh eo thôi, vừa nghiêng đầu rũ nước trong tai vừa nhìn cô.

Hứa Tuế không nói gì, nhanh chân chui tọt vào nhà tắm.

Trần Chuẩn nhìn sang đó một lúc, lấy mần muốn đi mở cửa rồi, nhưng vẫn đè nén sự kích động, ngồi đó đợi, cảm thấy thời gian thật chậm.

Chừng khoảng nửa tiếng, cuối cùng tiếng nước trong nhà tắm mới dừng.

Không lâu sau, Hứa Tuế đi ra, cô mặc một bộ đồ ngủ vải lụa màu đen, bên dưới là đôi chân trần.

Trần Chuẩn cứ nhìn nơi đó.

Vạt sau bộ đồ khá dài, hình vòng cung ôm mông, phía trước thì hơi ngắn hơn, cũng là hình vòng cung, bên hông là ngắn nhất, gần như chỉ đến hông mà thôi. Đôi chân cô vừa dài vừa thẳng, vài chỗ nhìn như ẩn như hiện.

Phòng khách tràn ngập ánh sáng, bỗng chốc Trần Chuẩn không phân biệt được là bộ đồ này đen hay là do cô quá trắng nữa.

Mà chí mạng nhất là, trong nhà tắm có dép lê, nhưng cô cứ không chịu mang, mà đi chân trần ra, sau lưng còn in mấy dấu chân lờ mờ.

Hứa Tuế còn chẳng dám nhìn Trần Chuẩn, cô cảm thấy khô cả họng, thế là vào nhà bếp rót nước.

Vừa mới nhuận giọng xong, liền nghe tiếng bước chân ở sau.

Tim Hứa Tuế muốn nhảy lên đến cổ họng, ngay sau đó, cậu đã bóp eo cô từ đằng sau, đồng thời, hơi thở nóng hổi của cậu cũng vây quanh tai cô.

Cậu thấp giọng: “Hứa Tuế, em coi anh là chó thật à?”

Gáy Hứa Tuế như phải điện: “Cái gì?”

Cậu vỗ thật mạnh vào mông cô: “Mặc đồ như vậy có ý gì? Đợi anh cắn em hả?”

Hứa Tuế dứt khoát ngã vào lòng cậu, nhưng không phát hiện ra lúc này đây giọng mình vô cùng mềm mại: “Vậy anh có phải không?”

“Phải.” Trần Chuẩn cúi thấp đầu, bên má vùi vào hõm vai cô: “Mà còn là chó sói nữa, cái loại mà ăn thịt không nhả xương ấy.”

Hứa Tuế cắn môi, ngay sau đó được cậu ôm lên, ly trên tay cầm không chắc, đổ hết ra ngoài, nước ấm đổ tí tách từ bàn xuống đất.

Cửa phòng ngủ chính đóng rồi, nhưng vẫn đang mở đèn, suốt cả đêm hôm đó, lúc thì cậu bảo cô cởi bộ đồ, lúc thì lại bảo cô mặc vào, cuối cùng vắt ngang eo, cậu vào từ sau.

Từ sau khi hai người quen nhau, chưa có giây phút nào là hoàn toàn thuộc về nhau, để có thể điên cuồng và buông thả như thế này, mà còn không cần tính toán thời gian, và sợ bị người ta phát hiện.

Cuối cùng Hứa Tuế cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của cậu, giờ đây trong đầu cô thời gian như dài đến vô hạn, drap giường vừa thay giờ vừa ẩm ướt vừa nhăm nhúm, cô như được vớt ra từ trong nước vậy.

Trần Chuẩn đến nhà tắm nhúng khăn ấm lau người cho cô.

Hứa Tuế chẳng còn sức đầu nữa, mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng do lười thay drap giường, Trần Chuẩn ôm cô đi ra sô pha ngoài phòng khách.

Trong nhà ấm áp, hai người chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Hứa Tuế bị đè giữa lưng sô pha và ngực cậu, nhúc nhích thôi cũng khó khăn.

Cô ủi người ra sau: “Anh ngủ phòng khách đi.”

“Chưa thay drap giường.”

“Anh đi thay đi.”

“Lười thay lắm.” Trần Chuẩn nói.

Hứa Tuế nhắm mắt lầu bầu: “Sô pha nhỏ lắm, sao mà mình ngủ được.”

“Nằm vừa đây mà.”

Cô không muốn kỳ co với cậu nữa, thế là nghĩ nghỉ ngơi chút đã rồi tính tiếp.

Đã nửa đêm rồi, tiếng xe lưu thông trên đường rất ít.

Hai người cũng chẳng mặc gì, cứ dính lấy nhau không một khe hở, Trần Chuẩn lại bắt đầu ghẹo cô dưới lớp chăn.

Hứa Tuế sợ mấy ngón tay ấy chỉ cần nhúc nhích thôi cũng đủ để cô chết.

Cô ôm tay cậu thật chặt, hiếm khi ở thế yếu: “Năn nỉ anh mà…”

Trần Chuẩn thở hổn hển.

“Cho em nghỉ chút đi.” Hứa Tuế nói.

“Mệt lắm à?”

“Biết mà còn hỏi.” Hứa Tuế chậm rãi mở mắt, nhớ lại những cảnh tượng khi nảy, chỉ muốn tìm chỗ chui xuống thôi. Cô thầm mắng cậu không biết giới hạn, mà miệng cũng muốn chiếm thế, thế là nói: “Anh khi nảy, giống cầm thú lắm đó.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.