Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 48



“Họa” từ miệng mà ra cả.

Cuối cùng Trần Chuẩn cũng tìm được lí do để trừng trị cô.

Lần này là ở sô pha. Tay vịn ở sô pha đỡ hông cho cô còn tuyệt hơn cả gối, cậu đứng ở dưới đất, vẫn vào từ sau.

Xong việc, Hứa Tuế ngủ như chết, lúc thức giấc mặt trời đã lên ba sào rồi.

Trần Chuẩn đã ra ngoài, chỉ để lại cho cô tờ giấy, nói mình đi chơi bóng rổ, bảo cô đợi cậu, tối đến sẽ cùng về Thuận Thành.

Trên bàn ăn có bữa sáng do cậu chuẩn bị, một ly cam ép và hai miếng toast, đĩa còn lại là trứng chiên và thịt xông khói. Trứng chiên hơi cháy, lòng đỏ bị vỡ, hòa chung với lòng trắng, cậu chiên ra hình thù quái lạ.

Hứa Tuế nhấc đĩa lên, tưởng tượng cảnh cậu bận rộn trong nhà bếp, nhíu mày cười cười. Cô không hề lãng phí tâm ý của cậu, cho trứng vào lò quay nóng ba mươi giây, sau đó ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn hết từng miếng.

Mấy hôm nay Giang Bối đi công tác, thế là hai người lỡ nhau.

Chẳng có gì để làm, Hứa Tuế quyết định búi tóc lên, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Cô ôm gối và chăn trên sô pha vào phòng ngủ, thế mà lại thấy giường được thay drap mới, chắc là sáng nay đã mở cửa phòng cho thông thoáng, không khí triền miên trong phòng đã gần như hết hẳn rồi.

Hứa Tuế lại đi ngược ra phòng khác, lúc này mới chú ý thất ngoài ban công có phơi drap giường màu xanh dùng tối hôm qua, drap giường ngâm nước xong thì nặng lắm, còn có cả hương thơm nhàn nhạt, chỉ có điều nhăm nhúm cả ra.

Con trai trời sinh không đảm việc nhà, có mắt như để trưng, giờ thì cũng nhăm nhúm khác gì tối hôm qua đâu chứ.

Miệng Hứa Tuế thì lầm bầm la mắng, nhưng lại thầm vui trong lòng, cậu không chỉ muốn làm việc đó với cô, không để mặc cho cái phòng sau những điên cuồng của ngày hôm qua, bao gồm vả bữa sáng đơn giản nà. “Làm rồi” và “Làm không tốt” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, những việc này khiến trải nghiệm khi cô ở bên cậu tốt vô cùng.

Tâm trạng của Hứa Tuế rất tốt, cô lấy drap giường xuống, cho lại vào máy giặt, giặt xong lại lấy ra phơi, phơi ở góc bên hông cửa sổ để trải cho bằng những vết nhăn đó.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng mở khóa, trước lúc đi Trần Chuẩn có mang theo chìa khóa của cô.

Hứa Tuế vén drap lên: “Anh về…”

Chưa đợi cô nói xong, Trần Chuẩn đã vọt lên, cậu nhảy vèo qua bàn trà, quăng áo khoác, trong chớp mắt mà đã kéo cô vào cửa kính ngay ban công.

Vừa đến là cậu liền hôn.

Đầu Hứa Tuế đập nhẹ vào cửa kính, lười của cậu đã vọt vào miệng.

Thời tiết bên ngoài trong xanh, cách tòa nhà đối diện chưa đến ba mươi mét, chủ nhà tầng ba đối diện hay ra ban công hút thuốc, tầng bốn là một cặp vợ chồng già cũng thích nằm ghế lười ngoài ban công đọc báo uống trà.”

Hứa Tuế trốn vào ngực cậu: “Người ta… thấy cả đó…”

“Sợ cái gì.” Sau khi chơi thể thao, cậu cực kỳ hưng phấn, Trần Chuẩn cắn môi cô: “Đâu có làm em ở đây đâu.”

Cả người Hứa Tuế như bị điện giật, giơ tay đánh cậu, “Không được nói!”

“Không phải tối hôm qua em thích lắm à? Còn năn nỉ anh…”

Hứa Tuế bịt miệng cậu, bỗng chốc từ má đến cổ đều đỏ rực lên, tối hôm qua đã trong tình trạng mê man rồi, ai mà khống chế được mình nói cái gì.

Trần Chuẩn lấy tay cô ra, tiếp tục hôn.

Hứa Tuế chấp nhận một cách bị động, bỗng nhiên mùi mồ hôi xông lên mũi cô.

Cô nhíu mày, vùng vằng tránh người: “Anh thối quá!”

Giọng Trần Chuẩn khàn khàn, “Thối chỗ nào?” Cậu trêu đùa đuổi theo tiếp tục hôn cô: “Hửm? Thối chỗ nào?”

Gần như cả người cậu mướt mồ hôi, Hứa Tuế lùi ra sau xua tay đầy chê bôi, liên tục lau vào áo, “Chỗ nào cũng thối.”

“Em thơm quá.” Cậu vùi vào cổ cô, hít hà như cún.

Hứa Tuế ngứa ngáy, nhưng không trốn được: “Thối thật đó!”

“Vậy đi tắm với anh?”

Chưa đợi Hứa Tuế đồng ý, cậu đã kéo cô lại ôm đùi cô lên, khiêng cô vào nhà tắm.

Vừa đóng cửa lại, những lời cự tuyệt chẳng còn nghĩa lí gì nữa.

Ban ngày ban mặt, mà đã chắc chắn là có người lại mê man nữa rồi.

Hai người cứ lề mà lề mề, đến lúc lên đường về Thuận Thành đã là ba giờ chiều rồi.

Trên xe còn có mấy cái lồng chó dùng cho hoạt động hôm qua, nên phải vòng sang trung tâm trước, để đưa lại đồ.

Mỗi tay Trần Chuẩn xách một cái, đi vào rồi đi ra lại tầm chừng năm phút thôi, nên Hứa Tuế không đi theo.

Cô cúi đầu lướt điện thoại, nhìn đồng hồ cũng đến giờ rồi thì khóa màn hình, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy Trần Chuẩn đang đứng nói chuyện với một cô gái ngay cửa.

Hứa Tuế nhìn hai người mấy giây, cô gái kia mặ áo khoác mà lạc đà, tóc thẳng để mái đến chân mày, nhìn nghiêng, mặt mày trắng nõn đường nét rõ ràng. Cô gái đang ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn, miệng nói không ngừng, lúc nói chuyện có nhiều động tác nhỏ, thỉnh thoảng còn hay nhón chân.

Vừa nhìn là Hứa Tuế đã rõ ý cô gái rồi, nhìn thì thấy cô gái này rất quen, nhưng lại nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu, đang cố gắng nhớ lại, thì Trần Chuẩn đã đi về xe.

Hứa Tuế không nhìn nữa, mở nhạc nghe.

Sau khi Trần Chuẩn lên xe thắt dây an toàn, xoay vô lăng lùi xe rồi quay đầu, lái ra đường lộ.

Hứa Tuế lại nhìn sang gương chiếu hậu, hỏi với giọng hời hợt: “Bạn nữ khi nảy là ai thế?”

“Tình nguyện viên của trung tâm.”

Hứa Tuế nói: “Hình như em chưa gặp bao giờ.”

“Sao mà chưa gặp được.” Trần Chuẩn nói: “Hồi hè này, chú chó mà em với Lâm Hiểu Hiểu cứu đấy, chú chó mà trên cổ có thẻ tên, tối đó mình còn đưa nó về trung tâm thương mại Hằng Hưng ấy.”

Có Trần Chuẩn nhắc lại, Hứa Tuế liền nhớ ra ngay. Vốn là hôm đó cô định về Thuận Thành, nhưng gặp Lâm Hiểu Hiểu đứng bên đường bắt xe nhưng không bắt được, thế là có lòng tốt đưa cô ấy qua, tiện thể mình cũng tham gia lần cứu trợ đó.

Trần Chuẩn lục một viên kẹo bạc hà trong hộc xe ra: “Em ăn không? Chia cho em một nửa?” Cậu nhìn đường: “Khi nảy cô ấy nói hôm qua có việc bận buộc phải đi, nên tiếc quá không tham gia hoạt động được.”

Hứa Tuế lắc đầu: “Không thích mùi bạc hà, anh ăn đi.”

Trong xe ấm áp, Hứa Tuế thấy hơi buồn ngủ.

Cô chỉ chợp mắt xíu thôi, mà tỉnh dậy đã thấy xe ra khỏi cao tốc rồi.

Trần Chuẩn đưa cô về đến nhà sẽ lái xe đi về, cô gọi cho mẹ, nói rằng cơm tối chuẩn bị xong cả rồi, để Trần Chuẩn lên nhà ăn cơm rồi hẳn về.

Hứa Tuế đặt điện thoại xuống, tình cờ nhìn trúng lịch, “còn mười mấy ngày nữa là Tết rồi, năm nay anh và chú Trần đón Tết ở đâu?”

“Chắc là ở Nam Lĩnh.”

“Vậy có về nữa không?”

“Ít nhiều gì cũng phải sau mùng ba.” Trần Chuẩn im một chốc: “Định khi nào nói chuyện hai đứa mình với bác trai bác gái?”

Hứa Tuế nói: “Mẹ em còn đang đợi giới thiệu bạn gái cho anh đó, đến lúc đó rồi anh chọn.”

Trần Chuẩn giơ tay gõ đầu cô, nói nghiêm túc: “Anh không có đùa đâu.”

Có vẻ lần này xuống tay hơi nặng, Hứa Tuế xoa xoa đầu: “Qua năm rồi em nói.”

“Em sợ lỡ mà nói rồi, không đón Tết nổi à?”

Hứa Tuế gật đầu.

Chỉ nói đến việc mấy hôm trước Hách Uyển Thanh mai mối bậy bạ thôi, trong mắt bà cô và Trần Chuẩn tuyệt đối không thể có chuyện gì, mỗi việc tiền trảm hậu tấu và mối quan hệ ngượng ngùng của hai người cũng đủ để bà nổi cơn thịnh nộ rồi, cho dù có thể chấp nhận, nhưng phải chịu sự bất ngờ quá lớn, cũng sẽ khiến bà quậy một trận.

Trần Chuẩn nói: “Mùng ba đi, anh về đã, rồi anh với em nói.”

“Ừm.”

Hôm đó ăn cơm tối xong, Trần Chuẩn lái xe về Nam Lĩnh.

Hai người vẫn lén gặp nhau mỗi tối, Hách Uyển Thanh thầm nhận định là cô đã có bạn trai rồi, có thử dò hỏi vài lần, Hứa Tuế đều ậm ờ thừa nhận, từ sau đó, cô bắt đầu có hơi buông thả, dù sao cũng biết về trễ hơn thì mẹ cũng chẳng trách mắng nữa.

Tết càng lúc càng gần, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi sau một năm bận rộn, nhưng bệnh nhân phải thẩm tách máu thì chẳng được thế.

Hôm nay lại đến ngày phải đi viện kiểm tra, thẩm tách xong, bác sĩ yêu cầu Hứa Tuế đến phòng làm việc của ông, bác sĩ cho biết Hứa Khang đã bắt đầu xuất hiện tình trạng suy tim, dưỡng tốt thì cũng không sống nổi quá ba năm, hi vọng gia đình có thể cổ vũ thêm về mặt tinh thần.

Nhưng tâm trạng của Hứa Tuế cũng không đến mức quá nặng nề, thậm chí cô còn hơi vui nữa, tình hình hiện nay đã tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô rồi, cô từ chức về nhà là vì sợ bố không qua nổi Tết năm nay, thế nên ba năm này như lãi được vậy.

Ba năm có thể làm rất nhều việc, khi trời ấm rồi cô có thể lái xe đưa bố đến dưới chân núi Dao Sơn để xoay quả hạch đào; bố thích câu cá, thì bây giờ cô có thể bắt đầu chuẩn bị lại cho ông bộ đồ nghề rồi, bố cảm thấy có một nhà hàng ở Nam Lĩnh làm giò heo rừng rất ngon, cô có thể mua thật nhiều thật nhiều lần nữa về cho ông…

Đi ra khỏi phòng bác sĩ, Hứa Tuế đi tìm bố.

Từ xa cô đã thấy bố đang ngồi trên xe lăn, sau lưng là cột nhà thật to.

Ông yên lặng ngồi đợi ở đó, nhìn dòng người qua lại một cách mù mờ, co chân bó gối như con nít đang đợi phụ huynh đến rước vậy.

Hứa Tuế dừng chân, nhớ lại hai mươi năm trước, cô cũng trông mong người bố cao to của mình hãy mau đến hệt như vậy, bên tay cứ như vẫn còn văng vẳng lời dặn của ông: “Đứng ở đây đừng có đi lung tung, không được đi đâu hết, đợi bố về nhé.”

Mọi việc đều diễn ra theo vòng lặp, bây giờ cô và bố đã đổi vai cho nhau rồi.

Hứa Tuế không muốn để bố phải đợi thêm giây nào hết, cô chạy bước nhỏ đến, khom lưng ôm lấy ông: “Mình về nhà được rồi.”

Hứa Khang trêu chọc cô: “Phải chuẩn bị hậu sự cho bố rồi à?”

“Đúng thế đó, bác sĩ nói mười năm nữa rồi hẳn chuẩn bị.” Hứa Tuế cười nói, rồi vòng qua sau đẩy xe lăn, đến chờ thang máy.

Trên đường về nhà, tâm trạng của Hứa Tuế lây sang Hứa Khang, với sự hiểu biết của ông về con gái, nụ cười của con gái không thể nào giả được, nghĩ chắc do những gì bác sĩ nói khiến cô an lòng, có lẽ tạm thời ông chẳng chết được đâu.

Ông ngồi ở ghế sau, nhìn bóng lưng con gái: “Tuế Tuế à, qua Tết đi về đi làm đi.”

Hứa Tuế hỏi: “Bố chê con phiền à?”

“Dì Vương ở tầng dưới nói đúng đấy, thanh niên có cuộc sống của riêng mình, buộc con chung với bố mẹ ở đây, thì chẳng phải lãng phí hết những năm tháng tươi trẻ này rồi sao.”

“Biết ngay là ngày hôm đó khiến bố bận lòng mà.” Cô thở dài.

 Hứa Khang nói: “Đúng thật là mong con có thể ở cạnh mình, nhưng không yên lòng cũng là thật đấy. Cuộc sống của con tốt đẹp, thì bố mới có thể nở ngậm cười nơi chín suối.”

Nói đến vậy luôn rồi, bỗng khiến cô nhớ đến chuyện của mình và Trần Chuẩn, thế là cô dứt khoát thăm dò bố thử xem sao.

Cô nhìn ông qua kính chiếu hậu trong xe: “Đương nhiên là cuộc sống của con tốt cả mà, không phải bố mẹ cứ mong con có bạn trai à, qua Tết dắt về cho bố mẹ gặp được không nào?”

Mắt Hứa Khang sáng hẳn lên: “Thế thì đương nhiên là quá tốt rồi.”

“Chỉ có điều…” Hứa Tuế ngập ngừng: “Có lẽ anh ấy không phù hợp với yêu cầu của bố mẹ cho lắm.”

“Thiếu tay hay cụt chân? Hay là chỗ nào có vấn đề?”

“Thế thì không phải.” Hứa Tuế lầu bầu.

Hứa Khang cười cười, rồi hỏi tiếp: “Bố mẹ mà phản đối, thì có làm con lung lay không?”

“Không đâu.” Hứa Tuế trò chuyện với bộ thì thoải mái lắm, cô uyển chuyển: “Tình cảm của chúng cn tốt lắm, con không có đổi nữa đâu.”

Hứa Khang hài lòng gật đầu, “Con đã nói thế rồi, thì ai bố cũng chấp nhận hết.”

Hai bố con nhìn nhau qua kính chiếu hậu, bỗng chốc, cả hai đều bật cười.

Về đến nhà, Hách Uyển Thanh đã nấu xong cơm tối.

Hứa Tuế vào bếp, thuật lại cho bà nghe những gì bác sĩ nói.

Hiển nhiên là Hách Uyển Thanh cũng thấy bất ngờ, mùa thu này đúng thật là tình trạng của ông rất yếu, mãi sau con gái về nhà chăm sóc một thời gian, tinh thần của ông bỗng nhiên tốt hẳn.

Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến bệnh trạng là thật, còn sống là điều đáng mừng, nhưng cũng không thể để con gái ở nhà suốt ba năm được.

Hách Uyển Thanh lại nhắc chuyện muốn Hứa Tuế đi làm lại.

Cách giao tiếp giữa bà và Hứa Khang khác nhau hoàn toàn, đã yêu cầu rồi thì đối phương phải thực hiện, Hứa Tuế vừa nói vài câu, thì đã bị bả đuổi ra ngoài rồi.

Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, Hứa Tuế coi ti vi với Hứa Khang một lúc, vì hơi nhàm chán, thế là cô định vào phòng học bài.

Bỗng nhiên group tình nguyện viên trung tâm nổ tin nhắn liên tục, cô ngồi trên ghế lướt xem tin nhắn, hình như hôm nay có cứu trợ.

Chỉ là những đoạn đối thoại bình thường, dưới cuối có thêm video, cô nhấn mở, để ngang màn hình điện thoại.

Video chỉ có mười mấy giây, trong màn hình là kênh mương bỏ không, người quay phim đang nói về môi trường xung quanh, ống kính lia từ trái sang phải, phía trước là mấy người vây quanh một chú chó vàng đang nằm dài dưới đất, cuối video có gì đó lướt ngang qua.

Hứa Tuế ngơ ngác, lùi về sau mấy giây, không phải do mình hoa mắt.

Cô coi đi coi lại vài lần, sau đó khóa màn hình.

Ngày hôm nay nhận được điện thoại cứu trợ, Trần Chuẩn và mấy tình nguyện viên đi theo địa chỉ đối phương cho đến được cái kênh bị bỏ không này, sau đó Triệu Nghệ Hàm cũng đến đây.

Tình hình của chú chó này khá giống Đoan Ngọ năm đó, chân sau bị thép gai gỉ sét kẹp chặt, một vài kẽm gai đã đâm vào thịt nó, máu đã đông lại và chuyển đen, phần đùi sưng to gấp đôi.

Muốn bắt được nó cũng hơi tốn sức, nhóm anh Hoa vừa khống chế được cho nó nằm dưới đất, chuẩn bị cho vào lồng đem đến viện thú y.

Lúc này bỗng nhiên có một chú chó đen to nhảy ra, sủa ầm ĩ với họ. Chú chó đó không được thân thiện cho lắm, dựng thẳng hai tai sủa liên tục, chỉ mỗi hàm răng của nó cũng để khiến người ta sợ run lên rồi.

Nó muốn vồ lên đùi Triệu Nghệ Hàm, mà con gái làm tình nguyện viên thì không phải là giống chó nào cũng không thấy sợ, cô gái bị dọa sợ giật nảy lên, ôm chầm Trần Chuẩn đứng bên cạnh, mặt cô lúc này chẳng còn chút máu nào.

Đó hoàn toàn là hành động theo bản năng, Trần Chuẩn đỡ vai cô, nhưng ngay sau đó khi kịp phản ứng lại, cậu lập tức đẩy cô ra, lùi ra sau một bước.

“Đừng có la.” Cậu ra lệnh.

Triệu Nghệ Hàm lập tức im lặng.

Trần Chuẩn nhanh chóng quan sát xem chú chó này có bị thương gì không, sau đó ngồi xuống nhặt đại cục đá, ném qua chỗ nó, rồi lại nhặt liền thêm một cục đá nắm trong tay.

Chú chó đó dựng thẳng đuôi chạy ra xa mấy bước, rồi quay người lại, lúc nó định vồ tới nữa, thì lại thấy cục đá trong tay Trần Chuẩn, thế là không dám lại gần.

Nó lưỡng lự rất lâu, cuối cùng cứ vừa đi vừa nhìn lại rồi đi ra xa.

Anh Hoa chỉ chú chó vàng bị thương nằm trong lồng, nói với Trần Chuẩn: “Chắc là đến tìm con này.”

Trần Chuẩn gật gật đầu, nhìn chỗ chú chó đen đi khuất.

Giữa động vật với nhau cũng có tình có nghĩa, một con đau, con còn lại sẽ ra mặt thay cho.

Nhưng chú chó đen đó lại không biết con người đến để cứu chú chó vàng.

Mà đáng tiếc hơn nữa là, từ sau lần này, chúng nó đã chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa.

Sau khi cả đám người đến trung tâm thú y thì Trần Chuẩn mới biết chuyện đoạn video, mà còn là do Lâm Hiểu Hiểu ra vẻ thần bí quơ quàng điện thoại ra trước mặt cậu.

Trần Chuẩn nhíu mày: “Làm gì đó? Né xa chút.”

Lầm Hiểu Hiểu đưa điện thoại ra xa, đợi cậu xem xong, nói với giọng lạnh lẽo: “Cậu xong đời rồi.”

Trần Chuẩn gấp gáp: “Ai gửi vào vậy, mau xóa đi.”

“Ngốc không thế, bên này xóa thì bên đó chị ấy vẫn coi được.”

Sắc mặt Trần Chuẩn khó coi, đi qua một góc gửi tin nhắn weixin cho Hứa Tuế, đợi cả hồi không thấy cô trả lời, cậu lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đầu bên kia vẫn trong trạng thái không nghe máy.

Cậu cất điện thoại, đi đến bồn nước mở vòi rửa tay: “Tôn Thời đâu?”

“Đang làm phẫu thuật trên lầu.” Lâm Hiểu Hiểu nói.

“Chốc nữa bảo cậu ấy giúp mình chạy qua trung tâm một chuyến, đón Đoan Ngọ về đây ở vài hôm, gần đây nó ăn uống không ổn lắm.” Cậu rút mấy tờ khăn giấy trên bàn để lau tay, “Cái chân bị thương cũng không cho đụng vô, kiểm tra cả thể đã.”

“Vậy cậu đi đâu?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.

“Đi tìm Hứa Tuế.”

Cậu đã lấy áo khoác chuẩn bị đi, còn mấy hôm nữa là đến Tết, đáng lý hôm nay không định về đó.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy Trần Chuẩn khiến cô mệt tim quá, cô cố ý cao giọng: “Cậu đi tìm bạn gái là không thèm quan tâm đến người khác nữa hả? Mình và Tôn Thời còn muốn đi xem phim nữa, đáng ghét thật.”

Cửa thủy tinh mở ra rồi đóng lại, Trần Chuẩn không thèm trả lời mà cũng chẳng thấy bóng cậu đâu nữa.

Một lúc sau, Triệu Nghệ Hàm đến cạnh Lâm Hiểu Hiểu, cười cười dò hỏi: “Hiểu Hiểu, Trần Chuẩn có bạn gái rồi à?”

Lâm Hiểu Hiểu nói: “Đúng rồi, cậu ấy và chị Hứa Tuế quen nhau lâu lắm rồi.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.