Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 43: Chương 43



“Có thể mời cô bé đến nhà làm khách.” Thẩm Chi Thư nói.Buổi tối cậu mơ thấy ông ngoại, ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống gậy đang đi bên kia bờ sông.

Giang Tuần không trả lời, cậu nhìn về phía con đường ngập nắng lác đác người, dắt chó đi về phía trước.”

Đi một đường đến quầy báo màu xanh lá cây quân đội đã đóng cửa phía trước, chó chăn cừu Đức ngửi ngửi trước đống lá rơi, Giang Tuần quay đầu nhìn lại, Thẩm Chi Thư không đi theo.Chương 43: Gọi điện thoại cho tôi.

Sau khi dắt chó đi dạo xong, Giang Tuần tắm rửa một chút, thay quần áo sạch, trên người cậu vẫn còn đọng hơi nước, tóc vừa sấy khô rối bù mềm mại như mây trên bầu trời xanh.”

Cổ Khâu Thành đã đặt một bữa ăn dinh dưỡng, ba người ăn vô cùng lành mạnh nhưng lại nhạt nhẽo.Cổ Khâu Thành tràn ngập mong chờ: “Cháu nhất định có thể ứng phó được đúng không?

 

Thẩm Chi Thư ngồi ở ghế chính của bàn ăn, bên trái là Giang Tuần, đối diện Giang Tuần là Cổ Khâu Thành. Mỗi người ngồi một bên, lộ ra bầu không khí kỳ lạ.” Giang Tuần nói.

Một khi Cổ Khâu Thành ngừng nói, âm thanh duy nhất còn lại là âm thanh buồn tẻ của chiếc đồng hồ phương Tây cổ trong phòng khách.Triệu Thương Thương gặm hamburger, rất ngon, “Chú Cổ mua gà rán hamburger làm bữa sáng à, có phải hơi không lành mạnh không?

Sau khi ăn xong, Giang Tuần dắt Tam Hoa ra sân một lúc rồi lên lầu vào phòng vẽ tranh.”

Không chỉ có Giang Tuần không quen mà Cổ Khâu Thành cũng không còn tự tại như trước. Sống dưới một mái nhà với bà chủ có tính cách mạnh mẽ, anh ấy cảm thấy tuổi thọ mình giảm rồi.”

Sắn sàng làm việc, nhận nhiệm vụ 24/24.”

Lúc Cổ Khâu Thành đem trái cây tráng miệng lên phòng vẽ, Thẩm Chi Thư đã trở về phòng.”

Nhẹ nhàng khóa cửa lại, Cổ Khâu Thành thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đặt miếng bưởi đã gọt vỏ lên bàn Giang Tuần.” Giang Tuần nói.

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ấy nói: “Nếu không chú dọn ra ngoài trước nhé.” Giang Tuần tìm trên điện thoại, “Tại sao khuya rồi nhưng mèo vẫn không ngủ.

Giang Tuần liếc nhìn tập tranh trong tay, cúi thấp cổ xuống, đầu cũng không ngẩng lên mà từ chối: “Phiền phức quá.””Chú đã làm việc với bà ấy bảy năm, cháu còn tưởng chú có thể thích ứng.

“Chú đã làm việc với bà ấy bảy năm, cháu còn tưởng chú có thể thích ứng.””

“Vấn đề là trong bảy năm đó chú không sống chung một ngôi nhà với chị ấy, không cùng ăn cơm với chị ấy, cũng không nhìn thấy chị ấy lúc duỗi người ngáp vào buổi sáng.” Cổ Khâu Thành nói.”

Người làm công ở chung với bà chủ, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.”

“Cháu có thể hiểu được.” Giang Tuần đặt tập tranh xuống, nghiêm túc nói với Cổ Khâu Thành: “Nhưng nếu chú dọn đi thì mấy ngày nữa chỉ còn cháu với bà ấy ở đây.”Lúc Cổ Khâu Thành đem trái cây tráng miệng lên phòng vẽ, Thẩm Chi Thư đã trở về phòng.

Cổ Khâu Thành tràn ngập mong chờ: “Cháu nhất định có thể ứng phó được đúng không?”Giang Tuần không trả lời, cậu nhìn về phía con đường ngập nắng lác đác người, dắt chó đi về phía trước.

Giang Tuần đâm thủng sự mong chờ của anh ấy, “Cháu cảm thấy không thể.” Buổi chiều ngày hạ táng, sau khi tiễn khách, khoảng sáu giờ tối, Thẩm Chi Thư đến sân bay.

“Chị ấy là mẹ cháu.””

 

“Thời gian cháu ở chung với bà ấy còn không nhiều bằng với chú.”Cô nói rất chắc chắn, giống như mọi điều cô nói đều có vẻ là sự thật.

Hôm đó Giang Tuần ở trong phòng vẽ đến rạng sáng.Tam Hoa ở bên ngoài cào cửa, phát ra tiếng kêu, nó muốn vào trong.

Sau khi Thẩm Chi Thư đến, nhìn thì có vẻ cậu không bị ảnh hướng gì, nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu đã kém hơn, càng khó chìm vào giấc ngủ.Cỏ dại, bụi gai và dây leo dưới chân càng ngày càng cao, không qua đỉnh đầu, ông ngoại dần biến mất.

Lần gần nhất Giang Tuần sống chung thời gian dài với Thẩm Chi Thư chính là vào hai năm trước, lúc ông ngoại qua đời. Họ đã cùng nhau lo liệu tang lễ cho ông suốt hai ngày đêm.Một lúc sau cậu lại nói: “Nếu cậu có đề nào không biết làm có thể gọi điện thoại cho tôi.

Đêm trước ngày an táng, trời mưa to suốt đêm, kèm theo sấm sét ầm ầm.”Thời gian cháu ở chung với bà ấy còn không nhiều bằng với chú.

Giang Tuần túc trực bên linh cữu suốt đêm không ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy những tia chớp tím cắt ngang mây đen, tựa như một chiếc đèn dầu sắp cạn treo cao trên vòm trời, ngọn lửa chập chờn nguy hiểm, báo hiệu thế giới sắp chìm vào đêm tối vĩnh hằng.”

Khi đó Thẩm Chi Thư đang nói chuyện với một nhóm luật sư ở một góc khác của linh đường, bọn họ nói chuyện rất nghiêm túc, âm lượng không lớn, giống như tiếng ồn trắng trên đài trong đêm mưa.” Giang Tuần hỏi.

Trong chớp mắt nào đó, dường như bà ấy ngẩng đầu nhìn cậu, chú ý đến cậu. ”Cho Thương Thương.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một cái chớp mắt, Thẩm Chi Thư lại tiếp tục đề ra yêu cầu với đội ngũ tinh anh trước mặt.Sau khi dắt chó đi dạo xong, Giang Tuần tắm rửa một chút, thay quần áo sạch, trên người cậu vẫn còn đọng hơi nước, tóc vừa sấy khô rối bù mềm mại như mây trên bầu trời xanh.

Năm giờ sáng hôm sau, mưa đã tạnh, sương sớm bao phủ khắp nơi, mọi thứ trở về như lúc ban đầu.”

Những hạt mưa trong vắt treo trên cây trong nghĩa trang, tiếng qua kêu xuyên qua kẽ lá xanh sâu thẳm, truyền đến tai mỗi vị khách.Nữ nhân nhớ tới người phụ nữ cô đã gặp bên đường hai lần, “Cậu xin nghỉ bao lâu?

Tro cốt của ông ngoại được vùi sâu vào lòng đất.Hôm đó Giang Tuần ở trong phòng vẽ đến rạng sáng.

Buổi chiều ngày hạ táng, sau khi tiễn khách, khoảng sáu giờ tối, Thẩm Chi Thư đến sân bay.Đêm nay lúc mất ngủ, Giang Tuần tiếp tục vẽ phần tiếp theo của câu chuyện nữ hiệp áo đỏ và thư sinh, nghe tướng thanh trên radio khoảng nửa tiếng, nghe được một lúc cậu cảm thấy khá bình thường nên tắt đài, đổi thành nghe đoạn ghi âm lúc trước của Triệu Thương Thương.

 

Trước khi đi bà ấy đã dặn dò một số việc với Giang Tuần, giọng điệu công thức hoá, sau đó Giang Tuần không thể nhớ ra bà ấy đã nói gì, trong đầu cậu chỉ có dáng vẻ bà ấy mặc chiếc áo khoác vải tuýt màu đen, đôi môi mấp máy, bông hoa trắng trên ngực như con bồ câu trắng sắp bay.” Triệu Thương Thương có chút lo lắng.

Trong những ngày từ lúc ông ngoại ngừng thở đến lúc được chôn cất, cảm xúc của Giang Tuần vẫn luôn ổn định, chưa từng lên xuống.Trong những ngày từ lúc ông ngoại ngừng thở đến lúc được chôn cất, cảm xúc của Giang Tuần vẫn luôn ổn định, chưa từng lên xuống.

Trước khi ngủ cậu xem TV một lúc, kênh hí khúc đang phát vở kịch “Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn trận” ông ngoại thích nhất.”Chú Cổ mua.

Buổi tối cậu mơ thấy ông ngoại, ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống gậy đang đi bên kia bờ sông.Triệu Thương Thương vặn chặt nắp bình giữ nhiệt rồi nhận điện thoại.

Giang Tuần lớn tiếng gọi ông ấy, muốn nói chuyện với ông ấy nhưng đuổi theo mãi không kịp, không thể nào qua sông.Cổ Khâu Thành cảm thấy vậy thì được.

Con đường và dòng sông trong giấc mơ ngoằn ngoèo và dài vô tận, rõ ràng cậu đã chạy rất nhanh nhưng ông ngoại chống gậy vẫn luôn đi trước không chịu dừng lại đợi cậu.Giang Tuần đâm thủng sự mong chờ của anh ấy, “Cháu cảm thấy không thể.

Cỏ dại, bụi gai và dây leo dưới chân càng ngày càng cao, không qua đỉnh đầu, ông ngoại dần biến mất.Cảm giác nghẹt thở vì hét đến khàn cả giọng trong giấc mơ lan sang thực tế, sau khi tỉnh dậy, đầu Giang Tuần rất đau, huyệt Thái Dương đau nhói.

Cảm giác nghẹt thở vì hét đến khàn cả giọng trong giấc mơ lan sang thực tế, sau khi tỉnh dậy, đầu Giang Tuần rất đau, huyệt Thái Dương đau nhói.Mật mã điện thoại của Giang Tuần cực kỳ đơn giản, là sáu số 1, cô đã biết từ lâu.

Cậu cuộn tròn trên giường, phần lớn chăn bông rơi xuống sàn, thở dốc như một con cá sắp chết sau khi mắc cạn, trong căn phòng đóng kín một chiếc hộp vang lên tiếng thở gấp của cậu.”Có lẽ khoảng 1 tuần.

Cậu liên tục mơ thấy ông ấy.Triệu Thương Thương vô cùng tin tưởng Trình Thủy, “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cậu ấy chơi game giỏi như vậy, hơn nữa cậu ấy cũng thích chơi game.

Sau khi được thời gian chữa lành, những giấc mơ kỳ lạ và huyền bí dần biến mất, chu kỳ trở nên dài hơn, ông ngoại dần trở thành hình ảnh được đóng khung trong album ảnh, trở thành tiếng thông reo trong tranh, mây mù, và những vì sao trên trời.”

Giang Tuần một lần nữa thích ứng với cuộc sống yên tĩnh và có chút cô đơn, mãi đến khi cậu gặp được Triệu Thương Thương ở núi Thất Nha.Hôm nay Triệu

 

Thương Thương đến trường trễ hơn Giang Tuần, nhìn thấy trên bàn mình có một túi đồ, cô nhìn về chỗ ngồi của Giang Tuần, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là cậu đưa mình.

Tam Hoa ở bên ngoài cào cửa, phát ra tiếng kêu, nó muốn vào trong.”Cháu muốn ăn à?

Giang Tuần không ra khỏi phòng vẽ, có lẽ nó cũng sẽ đứng ở cửa không đi. Giang Tuần nghĩ đến Thẩm Chi Thư đang ở bên phòng bà ngoại nên cậu ôm mèo vào.Không chỉ có Giang Tuần không quen mà Cổ Khâu Thành cũng không còn tự tại như trước.

“Suyt, yên lặng chút đi.””

Cậu đặt mèo trên đầu gối, niết bàn chân mềm mại của nó, “Em nên đi ngủ rồi.” Giang Tuần không giải thích vì Thẩm Chi Thư đến nên sinh hoạt của cậu và Cổ Khâu Thành đã có sự thay đổi, cậu chỉ nói: “Được, tôi sẽ nhắc chú ấy.

Đuôi Tam Hoa vẫy vẫy, nó nằm trên đùi Giang Tuần liếm lông, hoàn toàn không có ý định quay về ổ của mình để ngủ.

Giang Tuần tìm trên điện thoại, “Tại sao khuya rồi nhưng mèo vẫn không ngủ.” Bên dưới có câu trả lời, “Có lẽ mèo theo chủ.”Sau khi được thời gian chữa lành, những giấc mơ kỳ lạ và huyền bí dần biến mất, chu kỳ trở nên dài hơn, ông ngoại dần trở thành hình ảnh được đóng khung trong album ảnh, trở thành tiếng thông reo trong tranh, mây mù, và những vì sao trên trời.

Vậy nên cậu không tìm đáp án tiếp nữa, dân mạng cũng không chắc sẽ đáng tin. Cô nhớ trước đây không có.

Đêm nay lúc mất ngủ, Giang Tuần tiếp tục vẽ phần tiếp theo của câu chuyện nữ hiệp áo đỏ và thư sinh, nghe tướng thanh trên radio khoảng nửa tiếng, nghe được một lúc cậu cảm thấy khá bình thường nên tắt đài, đổi thành nghe đoạn ghi âm lúc trước của Triệu Thương Thương.”

Nhớ đến Triệu Thương Thương, Giang Tuần bỗng nhiên có chút vui vẻ.”Ừm, mới tải tối qua.

Cậu muốn quay đồng hồ nhanh chóng chuyển sang ngày mai, thay đồng phục rồi đeo cặp rỗng đến trường.”Suyt, yên lặng chút đi.

Cậu không thích hoạt động tập thể, cũng chưa tạo dựng được tình cảm sâu sắc với trường trung học số mười lăm.” Giang Tuần cầm bền giữ nhiệt của cô, bóng hai người kéo dài trên bức tường trắng, “Thứ sáu này có lẽ tôi phải xin nghỉ.

Nhưng cậu có thể nhìn thấy Triệu Thương Thương trong lớp 9.” Giang Tuần nói, “Để giết thời gian.

Triệu Thương Thương thích ngủ nướng nhưng chưa từng đến trễ, cô có phẩm chất rất tốt.”

 

–Khi đó Thẩm Chi Thư đang nói chuyện với một nhóm luật sư ở một góc khác của linh đường, bọn họ nói chuyện rất nghiêm túc, âm lượng không lớn, giống như tiếng ồn trắng trên đài trong đêm mưa.

Sáng sớm, Giang Tuần tiếp tục ăn bữa ăn dinh dưỡng thanh đạm trên bàn ăn.Con đường và dòng sông trong giấc mơ ngoằn ngoèo và dài vô tận, rõ ràng cậu đã chạy rất nhanh nhưng ông ngoại chống gậy vẫn luôn đi trước không chịu dừng lại đợi cậu.

Trên đường đưa cậu đến trường có đi qua một quán gà rán, Cổ Khâu Thành dừng xe ven đường vào quán gọi vài phần gà rán, hamburger và rất nhiều xiên nướng.

===============

Giang Tuần nhìn túi lớn anh ấy xách trong tay, hỏi: “Chú ăn hết không?”” Giang Tuần đặt tập tranh xuống, nghiêm túc nói với Cổ Khâu Thành: “Nhưng nếu chú dọn đi thì mấy ngày nữa chỉ còn cháu với bà ấy ở đây.

Cổ Khâu Thành cười ngượng ngùng: “Chú thèm quá nên không khống chế được mà gọi nhiều một chút.””Chuyện trong nhà khá rắc rối.

“Chia cho cháu đi.” Giang Tuần nói, “Cháu mang đến trường.”Giang Tuần liếc nhìn tập tranh trong tay, cúi thấp cổ xuống, đầu cũng không ngẩng lên mà từ chối: “Phiền phức quá.

“Cháu muốn ăn à?” Cổ Khâu Thành không tưởng tượng nổi.Trước khi đi bà ấy đã dặn dò một số việc với Giang Tuần, giọng điệu công thức hoá, sau đó Giang Tuần không thể nhớ ra bà ấy đã nói gì, trong đầu cậu chỉ có dáng vẻ bà ấy mặc chiếc áo khoác vải tuýt màu đen, đôi môi mấp máy, bông hoa trắng trên ngực như con bồ câu trắng sắp bay.

“Cho Thương Thương.” Giang Tuần nói.”Vấn đề là trong bảy năm đó chú không sống chung một ngôi nhà với chị ấy, không cùng ăn cơm với chị ấy, cũng không nhìn thấy chị ấy lúc duỗi người ngáp vào buổi sáng.

Cổ Khâu Thành cảm thấy vậy thì được.Cổ Khâu Thành cười ngượng ngùng: “Chú thèm quá nên không khống chế được mà gọi nhiều một chút.

Hôm nay Triệu Thương Thương đến trường trễ hơn Giang Tuần, nhìn thấy trên bàn mình có một túi đồ, cô nhìn về chỗ ngồi của Giang Tuần, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là cậu đưa mình.”Vậy cậu có xử lý được không?

“Chú Cổ mua.” Giang Tuần nói.” Cổ Khâu Thành không tưởng tượng nổi.

Triệu Thương Thương gặm hamburger, rất ngon, “Chú Cổ mua gà rán hamburger làm bữa sáng à, có phải hơi không lành mạnh không?”Đêm trước ngày an táng, trời mưa to suốt đêm, kèm theo sấm sét ầm ầm.

Giang Tuần: “Dạo này chú ấy ăn uống lành mạnh quá nên muốn buông thả một chút.”Sống dưới một mái nhà với bà chủ có tính cách mạnh mẽ, anh ấy cảm thấy tuổi thọ mình giảm rồi.

 

Triệu Thương Thương tưởng trước đó Cổ Khâu Thành giảm cân nên mới chú trọng ăn uống lành mạnh, “Vậy chú ấy cũng không thể ăn để trả thù được, bằng không những vất vả trước đó trở nên vô ích rồi.”Họ đã cùng nhau lo liệu tang lễ cho ông suốt hai ngày đêm.

Giang Tuần không giải thích vì Thẩm Chi Thư đến nên sinh hoạt của cậu và Cổ Khâu Thành đã có sự thay đổi, cậu chỉ nói: “Được, tôi sẽ nhắc chú ấy.”Ra khỏi phòng lấy nước, ánh mặt trời chiếu vào trước mặt khiến Triệu Thương Thương không mở mắt được, cô bước lùi về lớp.

Triệu Thương Thương muốn đi lấy nước nóng, cô thuận tay lấy một túi trà trong tay Giang Tuần, bên trong có mùi hồng trà thơm ngát.Mỗi người ngồi một bên, lộ ra bầu không khí kỳ lạ.

Giang Tuần cũng cầm bình nước đi theo.Giang Tuần một lần nữa thích ứng với cuộc sống yên tĩnh và có chút cô đơn, mãi đến khi cậu gặp được Triệu Thương Thương ở núi Thất Nha.

Mấy ngày nay nhiệt độ đã tăng trở lại, ánh nắng ban mai vàng óng phản chiếu rõ ràng trên kính, khiến phòng lấy nước trở nên ấm áp.Trong chớp mắt nào đó, dường như bà ấy ngẩng đầu nhìn cậu, chú ý đến cậu.

Triệu Thương Thương vừa lấy nước vừa nói chuyện với Giang Tuần, “A Thủy đã đăng video mới, cậu nhấn thích chưa?””

Giang Tuần đưa điện thoại cho cô.Đuôi Tam Hoa vẫy vẫy, nó nằm trên đùi Giang Tuần liếm lông, hoàn toàn không có ý định quay về ổ của mình để ngủ.

Triệu Thương Thương vặn chặt nắp bình giữ nhiệt rồi nhận điện thoại. Mật mã điện thoại của Giang Tuần cực kỳ đơn giản, là sáu số 1, cô đã biết từ lâu.”Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ nổi tiếng sao?

Ứng dụng trong điện thoại cũng vô cùng ít, cô nhanh chóng tìm được app Thanh Phong TV, bấm vào, dùng tài khoản của Giang Tuần nhấn thích và khen ngợi Trình Thủy.Giang Tuần không ra khỏi phòng vẽ, có lẽ nó cũng sẽ đứng ở cửa không đi.

“Sau này A Thủy mà nổi tiếng thì trong đó cũng sẽ có viên gạch của cậu.”Cô suy nghĩ một chút, “Không thể nói rõ được.

“Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ nổi tiếng sao?” Giang Tuần thắc mắc.Triệu Thương Thương nhìn cậu một chút, “Hai ngày nay cậu có hơi lạ.

Triệu Thương Thương vô cùng tin tưởng Trình Thủy, “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cậu ấy chơi game giỏi như vậy, hơn nữa cậu ấy cũng thích chơi game.” Vậy nên cậu không tìm đáp án tiếp nữa, dân mạng cũng không chắc sẽ đáng tin.

Cô nói rất chắc chắn, giống như mọi điều cô nói đều có vẻ là sự thật.Giang Tuần túc trực bên linh cữu suốt đêm không ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy những tia chớp tím cắt ngang mây đen, tựa như một chiếc đèn dầu sắp cạn treo cao trên

 

vòm trời, ngọn lửa chập chờn nguy hiểm, báo hiệu thế giới sắp chìm vào đêm tối vĩnh hằng.

Triệu Thương Thương trả điện thoại cho Giang Tuần, một giây trước khi màn hình tắt cô nhìn thấy giao diện có thêm trò chơi Xếp Hình và Tiêu Tiêu Lạc.”

“Ủa?” Cô hỏi, “Cậu mới tải à?”Sau khi ăn xong, Giang Tuần dắt Tam Hoa ra sân một lúc rồi lên lầu vào phòng vẽ tranh.

Cô nhớ trước đây không có.Sáng sớm, Giang Tuần tiếp tục ăn bữa ăn dinh dưỡng thanh đạm trên bàn ăn.

“Ừm, mới tải tối qua.” Giang Tuần nói, “Để giết thời gian.””

Triệu Thương Thương nhìn cậu một chút, “Hai ngày nay cậu có hơi lạ.”Cậu muốn quay đồng hồ nhanh chóng chuyển sang ngày mai, thay đồng phục rồi đeo cặp rỗng đến trường.

“Lạ chỗ nào?” Giang Tuần hỏi.Trên đường đưa cậu đến trường có đi qua một quán gà rán, Cổ Khâu Thành dừng xe ven đường vào quán gọi vài phần gà rán, hamburger và rất nhiều xiên nướng.

Cô suy nghĩ một chút, “Không thể nói rõ được.””

Ra khỏi phòng lấy nước, ánh mặt trời chiếu vào trước mặt khiến Triệu Thương Thương không mở mắt được, cô bước lùi về lớp.”Sau này A Thủy mà nổi tiếng thì trong đó cũng sẽ có viên gạch của cậu.

“Thương Thương.” Giang Tuần cầm bền giữ nhiệt của cô, bóng hai người kéo dài trên bức tường trắng, “Thứ sáu này có lẽ tôi phải xin nghỉ.””

“Sao thế?” Triệu Thương Thương cảm thấy hơi bất ngờ.Cậu không thích hoạt động tập thể, cũng chưa tạo dựng được tình cảm sâu sắc với trường trung học số mười lăm.

“Về thành phố Yến xử lý một số chuyện với mẹ tôi.”Trước khi ngủ cậu xem TV một lúc, kênh hí khúc đang phát vở kịch “Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn trận” ông ngoại thích nhất.

Nữ nhân nhớ tới người phụ nữ cô đã gặp bên đường hai lần, “Cậu xin nghỉ bao lâu?”Người làm công ở chung với bà chủ, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.

“Có lẽ khoảng 1 tuần.””Lạ chỗ nào?

“Lâu vậy à?”Một khi Cổ Khâu Thành ngừng nói, âm thanh duy nhất còn lại là âm thanh buồn tẻ của chiếc đồng hồ phương Tây cổ trong phòng khách.

“Chuyện trong nhà khá rắc rối.”Nhưng cậu có thể nhìn thấy Triệu Thương Thương trong lớp 9.

“Vậy cậu có xử lý được không?” Triệu Thương Thương có chút lo lắng.Triệu Thương Thương muốn đi lấy nước nóng, cô thuận tay lấy một túi trà trong tay Giang Tuần, bên trong có mùi hồng trà thơm ngát.

 

Giang Tuần cười, nói mình có thể đối phó được. Một lúc sau cậu lại nói: “Nếu cậu có đề nào không biết làm có thể gọi điện thoại cho tôi.”Giang Tuần nghĩ đến Thẩm Chi Thư đang ở bên phòng bà ngoại nên cậu ôm mèo vào.

Tác giả có lời muốn nói:”

“Gọi điện thoại cho tôi” mới là trọng điểm nha.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.