Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 44: Chương 44



Cậu ta nhìn Triệu Thương Thương đầu tiên, Triệu Thương Thương đang ăn chè căn bản không chú ý đến chuyện bên này.

============Triệu Thương Thương xách thùng nước và cây lau nhà vừa nhận buộc phải dừng lại, nhìn về phía phù hiệu của đối phương, là đàn chị lớp mười hai.

“Triệu Thương Thương ——””

Trong cầu thang, một cô gái xa lạ gọi cô.”

Triệu Thương Thương xách thùng nước và cây lau nhà vừa nhận buộc phải dừng lại, nhìn về phía phù hiệu của đối phương, là đàn chị lớp mười hai.”

“Em là Triệu Thương Thương?” Đối phương hỏi lại.Vào thời khắc chia ly, Triệu Thương Thương khoan dung cho Trương Đán rất nhiều.

“Đúng vậy.””

“Phiền em đưa cái này cho Giang Tuần lớp em giúp chị.”” Người trước mặt đưa một bức thư tới.”Cậu không ưa tôi thế à?

Triệu Thương Thương đã miễn dịch, từ khi Giang Tuần chuyển đến lớp họ, có không ít người đến nghe ngóng hoặc trực tiếp gửi thư tình, tặng quà cho cậu.Ánh mắt Trương Đán lặng lẽ nhìn theo cô đi được vài mét rồi thu lại, không ai nhận ra.

Không biết tin đồn từ đâu nói cô thân với cậu, thế là cô dần trở thành cái loa và người đưa thư ngắn hạn.Miệng chai bia chỉ về phía cậu.

Triệu Thương Thương không nhận bức thư, “Bây giờ Giang Tuần không ở trường.”Sắc mặt Trương Đán không tốt lắm, “Có phải cậu quên rồi không?

 

Cô gái thất vọng, “Lúc nào cậu ấy quay lại? Đợi cậu ấy quay lại em đưa cho cậu ấy giúp chị được không?”” Diệp Xuân Lâm nói, “Con xem thử có dây giày cũ nào để thay không.

“Tôi không biết, chỉ sợ không được.””À à, đợi cậu đến Mỹ rồi phải chú ý hành vi lời nói một chút, đừng có vênh váo như thế, nếu không sẽ dễ bị thương.

Hôm nay trường tiến hành tổng vệ sinh, hành lang ngập tràn mùi nước lau nhà hòa lẫn với hương ngải cứu sát khuẩn, Triệu Thương Thương bước một bước qua hai bậc thang rồi chuồn đi.Mục cuối cùng của lưu bút phải ghi lời chúc.

Cô về lớp để dụng cụ xuống, nói với Chiêm Vũ Tình: “Lớp trưởng, tôi để đồ đây nhé.””

“Cảm ơn.” Chiêm Vũ Tình nói.Cô bấm vào khung chat với Chiêm Vũ Tình, nhắn tin riêng: “Lớp trưởng, có cần mang quà đến không?

Triệu Thương Thương mở nắp bình nước, vừa uống nước vừa đi về hàng ghế phía sau, trên bàn học Giang Tuần không có đồ gì, trong hộc bàn còn hai cuốn tài liệu ngoại khóa do trường phát và một cuốn nháp.Cô bị chặn trong nhà vệ sinh viết lưu bút, vừa viết vừa nói: “Đợi cậu đến Đức…

Tài liệu ngoại khóa hoàn toàn mới, chưa viết tên.Trong lúc chờ thang máy, Triệu Thương Thương nhận được tin nhắn của Trương Đán: “Cậu tới chưa?

Các trang đầu của tập nháp đã viết đầy, bên trên ghi một số công thức toán và các bước giải. Triệu Thương Thương nhìn kỹ thì nhận ra đây là những gì cậu đã viết khi giảng bài cho cô lần trước.Trước bể nước có người nên cô đứng ở cửa chờ một lúc, Chiêm Vũ Tình xách theo đồ lau nhà và thùng nước đi tới, hỏi cô: “Thương Thương, tối thứ bảy cậu có đi không?

Cô chán nản ngồi xuống chỗ của cậu, trên mặt bàn có những vết xước do dao và những chấm nhỏ do bút bi tạo ra, góc trên bên phải còn có một câu châm ngôn đầy động lực: “Bảo kiếm sắc bén từ mài giũa mà nên, hương mai thanh khiết nhờ giá lạnh mà thành.””Triệu Thương Thương ——”

Không biết là người chủ trước nào của chiếc bàn đã để lại.”Em là Triệu Thương Thương?

Cậu mới đi ba ngày nhưng Triệu Thương Thương lại cảm thấy đã qua rất lâu. Triệu Thương Thương gật đầu, “Vậy tôi cũng đi.

Giờ giải lao không có ai đưa sữa chua và đồ ăn vặt cho cô, sau khi tan học cũng không thể đi ké xe, cô không quen gì cả.”

“Triệu Thương Thương, khăn lau của cậu.Triệu Thương Thương thích món chè trên bàn, cô ăn rất chậm, bạn học ngồi bên cạnh đều đã ăn xong rồi đi chơi Thật Hay Thách.

Hai bạn nam được xếp dọn vệ sinh với cô đi tới, xé khăn lau trên tay thành nhiều mảnh rồi đưa cho cô.Cơm nước xong xuôi, phụ huynh và giáo viên đều đã đi,

 

hiện trường lập tức thay đổi, sợi dây vô hình buộc vào không khí đã được tháo ra.

“Cảm ơn.” Triệu Thương Thương chỉ chỉ hai hàng cửa sổ trước mặt, “Phân công đi.”Người trước mặt đưa một bức thư tới.

Hai bạn nam không có ý kiến gì, “Được, mỗi người hai cửa sổ nhé.”Nghe Chiêm Vũ Tình nói xong, cuối cùng cô cũng có ấn tượng.

Triệu Thương Thương vào nhà vệ sinh giặt khăn, xong sớm về sớm, cô muốn về nhà nằm chơi điện thoại.Triệu Dập Thời nhìn cô, “Chảy ke kìa.

Trước bể nước có người nên cô đứng ở cửa chờ một lúc, Chiêm Vũ Tình xách theo đồ lau nhà và thùng nước đi tới, hỏi cô: “Thương Thương, tối thứ bảy cậu có đi không?”Trong cầu thang, một cô gái xa lạ gọi cô.

“Tối thứ bảy?” Triệu Thương Thương thắc mắc.Trương Đán nhìn cô: “Còn nữa không?

“Không phải cậu quên đó chứ?”Quá cạn lời, nhất thời cậu không biết nên nói gì.

Chiêm Vũ Tình nhắc cô từ mấu chốt: “Trương Đán.”Triệu Thương Thương không nhận bức thư, “Bây giờ Giang Tuần không ở trường.

Trương Đán sắp ra nước ngoài, nghe nói cả nhà cậu ta di dân qua đó. Cậu ta mời cả lớp tối thứ bảy đến dự tiệc chia tay.”” Trương Đán không phục nói.

Trương Đán đã từng nói chuyện này với Triệu Thương Thương, lúc đó học thể dục, mọi người đang chạy xung quanh thao trường, đột nhiên cậu ta chạy từ phía sau lên nói với Triệu Thương Thương: “Bảy giờ tối thứ bảy ở Kinh Giang Hoa Phủ, cậu có thể đến không?”Ga giường và vỏ chăn phơi nắng cả ngày tỏa ra mùi bột giặt hoa oải hương.

Triệu Thương Thương chạy thở không ra hơi, gật đầu rất qua loa, hoàn toàn không để trong lòng.”Thật hay thách?

Trương Đán cản đường, cô chỉ muốn nhanh đuổi cậu ta đi.Dương San và vài giáo viên bộ môn lần lượt đến, còn có ba mẹ Trương Đán, mọi người khách khí với nhau, một khung cảnh hài hòa, vui vẻ.

Nghe Chiêm Vũ Tình nói xong, cuối cùng cô cũng có ấn tượng.” Chiêm Vũ Tình nói.

“Mọi người đều đi à?” Cô hỏi.”

“Ngoài vài người có việc thì có lẽ đa số đều đi.” Chiêm Vũ Tình cảm khái, “Dù sao cũng là bạn, sau khi cậu ấy đi có lẽ sau này sẽ rất khó gặp lại.”Các cô gái đi phía trước tặng những món quà được gói lại cho Trương Đán, cậu ta cảm ơn, ánh mắt nhìn về phía sau, nhìn thấy Triệu Thương Thương bị che bởi hai chàng trai.

Đúng là vậy.Hai bạn nam không có ý kiến gì, “Được, mỗi người hai cửa sổ nhé.

 

Triệu Thương Thương gật đầu, “Vậy tôi cũng đi.”Trương Đán cản đường, cô chỉ muốn nhanh đuổi cậu ta đi.

–”

Thứ bảy, Triệu Thương Thương ngủ trưa một giấc đến chạng vạng tối, đại não đứng máy nằm ngẩn ngơ trên giường.Trương Đán: “Tầng 8.

Chiếc điện thoại cạnh gối đang cắm sạc, thân máy nóng hổi, còn đang phát một bộ phim.Triệu Thương Thương nghĩ có lẽ mình và Trương Đán cũng không có giao tình gì, nếu bây giờ đi mua quà ngay thì có hơi gấp, “Vậy tôi cũng đi tay không.

Mặt trời sắp xuống núi, mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, giống như một đàn cừu trắng như tuyết, bị gió đuổi theo biến thành những hình dạng khác nhau.” Triệu Thương Thương chỉ chỉ hai hàng cửa sổ trước mặt, “Phân công đi.

Triệu Thương Thương cầm cốc nước trên bàn lên, phát hiện một con côn trùng nhỏ màu đen rơi vào bên trong, cô vào phòng tắm rửa sạch cốc rồi rót thêm một cốc mới.Từ nhỏ đến lớn cô đã bị lừa vô số lần nhưng vẫn mắc lừa.

Trong phòng khách, Diệp Xuân Lâm đang kêu Triệu Dập Thời phụ bà chồng ga giường, mỗi người giữ hai góc.

Ga giường và vỏ chăn phơi nắng cả ngày tỏa ra mùi bột giặt hoa oải hương.Triệu Thương Thương bưng ly nước chậm rãi ngồi xuống sô pha nhìn động tác của hai người họ, dáng vẻ của cô như vẫn chưa mở máy thành công.

Triệu Thương Thương bưng ly nước chậm rãi ngồi xuống sô pha nhìn động tác của hai người họ, dáng vẻ của cô như vẫn chưa mở máy thành công.”Thách.

Triệu Dập Thời nhìn cô, “Chảy ke kìa.””Mọi người đều đi à?

Triệu Thương Thương lau khóe miệng, không có gì.Mặt trời sắp xuống núi, mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, giống như một đàn cừu trắng như tuyết, bị gió đuổi theo biến thành những hình dạng khác nhau.

Từ nhỏ đến lớn cô đã bị lừa vô số lần nhưng vẫn mắc lừa.Hai người mới thêm bạn tối qua.

“Đồ ngốc.” Triệu Dập Thời nói.Triệu Thương Thương cầm cốc nước trên bàn lên, phát hiện một con côn trùng nhỏ màu đen rơi vào bên trong, cô vào phòng tắm rửa sạch cốc rồi rót thêm một cốc mới.

Bây giờ Triệu Thương Thương không có lực sát thương, cô thậm chí còn lười cãi lại.”

Diệp Xuân Lâm ra ban công lấy giày vào, “Thương Thương, dây giày của đôi giày này đâu rồi? Lúc ba con giặt đã nói không nhìn thấy.”Tối nay cậu ta vẫn mặc phong cách thời trang nổi bật và sặc sỡ, với áo sơ mi trắng bất đối xứng và áo khoác có họa tiết graffiti, một kiểu thời trang mà Triệu Thương Thương không thể hiểu nổi.

 

Trong tay bà ấy đang cầm đôi giày cô mang vào hôm đi trồng cây.”…

“Bị người khác trộm rồi.” Triệu Thương Thương nói.Các bạn nữ nhẹ hơn nam, Trương Đán chọn bạn nữ sẽ đỡ mệt hơn.

Diệp Xuân Lâm cười, cảm thấy cô thật tinh nghịch: “Làm gì có ai đi ăn trộm dây giày chứ?”” Đối phương hỏi lại.

Triệu Thương Thương: “Không chừng Dương Dương sẽ đó, nó ghen ghét giày con đẹp hơn giày nó.”Trong tay bà ấy đang cầm đôi giày cô mang vào hôm đi trồng cây.

Triệu Dập Thời: “…”Bây giờ Triệu Thương Thương không có lực sát thương, cô thậm chí còn lười cãi lại.

Quá cạn lời, nhất thời cậu không biết nên nói gì.Trương Đán nhận lấy lưu bút rồi nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Không tìm thấy thì thôi.” Diệp Xuân Lâm nói, “Con xem thử có dây giày cũ nào để thay không.”Trùng hợp là tôi cũng hơi phách lối, đúng như người ta nói ‘một núi không thể chứa hai hổ', thế nên cậu thấy đấy, chúng ta chẳng phải đang đối đầu sao.

“Không mua giày mới cho con à?” Cô làm nũng.Cô ăn xong, lau miệng rồi đẩy cửa sảnh lớn ra, hỏi nhân viên mới tìm được nhà vệ sinh.

Diệp Xuân Lâm nghĩ lại rồi nói, “Vậy tối nay cho con với Dương Dương đi mua giày?””

“Mai đi ạ. Lớp con có bạn sắp ra nước ngoài, tối nay có một bữa tiệc.” Triệu Thương Thương xem giờ, “Con phải ra ngoài rồi.”Triệu Thương Thương mở nắp bình nước, vừa uống nước vừa đi về hàng ghế phía sau, trên bàn học Giang Tuần không có đồ gì, trong hộc bàn còn hai cuốn tài liệu ngoại khóa do trường phát và một cuốn nháp.

Diệp Xuân Lâm: “Đừng đi chơi quá muộn.”Cô suy nghĩ một chút, cô không biết viết gì, chỉ viết “Tiền đồ như gấm” và “Luôn luôn vui vẻ”.

Triệu Thương Thương: “Vâng ạ.” –”

Trên đường bắt xe đến đó, Triệu Thương Thương lướt xem tin nhắn trong nhóm, mọi người đều đang thảo luận chuyện liên hoan, có bạn đã đến nơi.”

Cô bấm vào khung chat với Chiêm Vũ Tình, nhắn tin riêng: “Lớp trưởng, có cần mang quà đến không?””Tôi chỉ rung chân mà cậu nhớ lâu thế à!

Chiêm Vũ Tình: “Tùy cậu thôi, tôi biết thì mấy người Thư Tiểu Tri đều mua màu với tập tranh cho Trương Đán, cũng có người hình như không định tặng.”Sau khi Triệu Thương Thương chấp nhận lời mời kết bạn, thật ra hai người cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên cậu ta gửi tin nhắn cho cô.

 

Chiêm Vũ Tình: “Tùy vào giao tình của hai người thôi.””

Triệu Thương Thương nghĩ có lẽ mình và Trương Đán cũng không có giao tình gì, nếu bây giờ đi mua quà ngay thì có hơi gấp, “Vậy tôi cũng đi tay không.” ”Cảm ơn.

Mặt dày cọ bữa cơm.”Triệu Thương Thương, khăn lau của cậu.

Cô đến gần Kinh Giang Hoa Phủ, trước khách sạn đã có bạn học của lớp 9, cô đi theo họ vào trong.Triệu Thương Thương ngẩn người.

Trong lúc chờ thang máy, Triệu Thương Thương nhận được tin nhắn của Trương Đán: “Cậu tới chưa?”

Hai người mới thêm bạn tối qua.Trương Đán nói cậu ta sắp đi rồi, muốn thêm bạn với tất cả mọi người trong lớp.

Trương Đán nói cậu ta sắp đi rồi, muốn thêm bạn với tất cả mọi người trong lớp. ” Cô hỏi.

Sau khi Triệu Thương Thương chấp nhận lời mời kết bạn, thật ra hai người cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên cậu ta gửi tin nhắn cho cô.”

Triệu Thương Thương trả lời: “Đang chờ thang máy.””Không mua giày mới cho con à?

Trương Đán: “Tầng 8.””

Cửa thang máy mở ra, Triệu Thương Thương đi theo mọi người vào trong, cô không trả lời tin nhắn.”

Trương Đán ở sảnh lớn chờ bọn họ.”Ngoài vài người có việc thì có lẽ đa số đều đi.

Tối nay cậu ta vẫn mặc phong cách thời trang nổi bật và sặc sỡ, với áo sơ mi trắng bất đối xứng và áo khoác có họa tiết graffiti, một kiểu thời trang mà Triệu Thương Thương không thể hiểu nổi.”Đúng vậy.

Các cô gái đi phía trước tặng những món quà được gói lại cho Trương Đán, cậu ta cảm ơn, ánh mắt nhìn về phía sau, nhìn thấy Triệu Thương Thương bị che bởi hai chàng trai.”Không tìm thấy thì thôi.

Hai chàng trai đó tiến lên ôm Trương Đán, hai tay không cầm gì, miệng nói: “Anh em, tiền đồ như gấm.”Lần này cô thật sự không qua loa, cô viết rất nghiêm túc.

Đến lượt Triệu Thương Thương, cô cũng ậm ờ: “Chào buổi tối, cung hỷ phát tài.”Triệu Thương Thương tưởng cậu ta muốn đi vệ sinh nên không quan tâm, đang định đi thì bị Trương Đán gọi lại: “Lưu bút của tôi đâu rồi?

Trương Đán nhìn cô: “Còn nữa không?”Trương Đán được đám đông vây quanh.

Triệu Thương Thương: “Phát tài còn chưa đủ à, vậy chúc cậu vạn sự như ý.” ”Hôm nay nếu cậu không viết xong bản lưu bút này thì đừng mong được ra

 

ngoài.

Bạn học phía sau tiếp tục tiến lên, Triệu Thương Thương bước sang một bên tìm bàn ngồi vào.Cũng may cậu ta đã sớm chuẩn bị, lấy ra một bản lưu bút mới và một cây bút đặt trước mặt Triệu Thương Thương.

Ánh mắt Trương Đán lặng lẽ nhìn theo cô đi được vài mét rồi thu lại, không ai nhận ra.Triệu Thương Thương nhìn kỹ thì nhận ra đây là những gì cậu đã viết khi giảng bài cho cô lần trước.

Sảnh lớn được chia thành hai khu vực, bên trái là nhà hàng, bên phải là nơi thư giãn, giải trí, có máy chiếu và màn hình phát các MV ca khúc nhạc pop.Triệu Thương Thương đã miễn dịch, từ khi Giang Tuần chuyển đến lớp họ, có không ít người đến nghe ngóng hoặc trực tiếp gửi thư tình, tặng quà cho cậu.

Buổi chiều ngủ quá lâu nên bây giờ tinh thần của Triệu Thương Thương không tồi, cô ngồi phía trước nghe bạn cùng lớp hát theo MV.Hai chàng trai đó tiến lên ôm Trương Đán, hai tay không cầm gì, miệng nói: “Anh em, tiền đồ như gấm.

Dương San và vài giáo viên bộ môn lần lượt đến, còn có ba mẹ Trương Đán, mọi người khách khí với nhau, một khung cảnh hài hòa, vui vẻ.Triệu Thương Thương: “Vâng ạ.

Phục vụ mang thức ăn lên trước, ba Trương Đán đứng lên nói vài câu, cảm ơn mọi người ở trường đã quan tâm Trương Đán.”Tối thứ bảy?

Cả quá trình Triệu Thương Thương đều vỗ tay theo mọi người.”

Thấy Trương Đán ngồi giữa ba cậu và chủ nhiệm lớp, câu nệ hơn bình thường rất nhiều, cô nhìn cậu ta với ánh mắt đồng tình.”

Cơm nước xong xuôi, phụ huynh và giáo viên đều đã đi, hiện trường lập tức thay đổi, sợi dây vô hình buộc vào không khí đã được tháo ra.”

Triệu Thương Thương thích món chè trên bàn, cô ăn rất chậm, bạn học ngồi bên cạnh đều đã ăn xong rồi đi chơi Thật Hay Thách.Rửa tay xong ra ngoài, cô nhìn thấy Trương Đán ở cửa.

Trương Đán được đám đông vây quanh.Diệp Xuân Lâm ra ban công lấy giày vào, “Thương Thương, dây giày của đôi giày này đâu rồi?

Miệng chai bia chỉ về phía cậu.Triệu Thương Thương lau khóe miệng, không có gì.

“Thật hay thách?””Biết ngay cậu sẽ quên.

“Thách.”Cô về lớp để dụng cụ xuống, nói với Chiêm Vũ Tình: “Lớp trưởng, tôi để đồ đây nhé.

“Cõng một người chạy ba vòng quanh sảnh lớn!”Trương Đán ở sảnh lớn chờ bọn họ.

Các bạn nữ nhẹ hơn nam, Trương Đán chọn bạn nữ sẽ đỡ mệt hơn.”

 

Cậu ta nhìn Triệu Thương Thương đầu tiên, Triệu Thương Thương đang ăn chè căn bản không chú ý đến chuyện bên này.”

Cuối cùng Trương Đán chọn một bạn nam nhẹ nhất, cõng trên lưng và chạy bộ quanh sân, trong khi những người khác thì reo hò cổ vũ.Triệu Thương Thương: “Không chừng Dương Dương sẽ đó, nó ghen ghét giày con đẹp hơn giày nó.

Triệu Thương Thương bị tiếng ồn thu hút, cũng nhìn họ cười đùa vui vẻ, rất thích thú khi thấy Trương Đán gặp khó khăn.”Phiền em đưa cái này cho Giang Tuần lớp em giúp chị.

Cô ăn xong, lau miệng rồi đẩy cửa sảnh lớn ra, hỏi nhân viên mới tìm được nhà vệ sinh.”Cõng một người chạy ba vòng quanh sảnh lớn!

Rửa tay xong ra ngoài, cô nhìn thấy Trương Đán ở cửa.”Không phải cậu quên đó chứ?

Triệu Thương Thương tưởng cậu ta muốn đi vệ sinh nên không quan tâm, đang định đi thì bị Trương Đán gọi lại: “Lưu bút của tôi đâu rồi?””

Triệu Thương Thương ngẩn người.”

Sắc mặt Trương Đán không tốt lắm, “Có phải cậu quên rồi không?”Buổi chiều ngủ quá lâu nên bây giờ tinh thần của Triệu Thương Thương không tồi, cô ngồi phía trước nghe bạn cùng lớp hát theo MV.

Trương Đán đưa lưu bút cho cô, nói cô viết xong nhất định phải đưa cậu ta.Sảnh lớn được chia thành hai khu vực, bên trái là nhà hàng, bên phải là nơi thư giãn, giải trí, có máy chiếu và màn hình phát các MV ca khúc nhạc pop.

“Biết ngay cậu sẽ quên.””Được, viết thì viết.

Cũng may cậu ta đã sớm chuẩn bị, lấy ra một bản lưu bút mới và một cây bút đặt trước mặt Triệu Thương Thương.”Mai đi ạ.

“Hôm nay nếu cậu không viết xong bản lưu bút này thì đừng mong được ra ngoài.””Đồ ngốc.

“…””Cậu có định kiến với tôi.

Vào thời khắc chia ly, Triệu Thương Thương khoan dung cho Trương Đán rất nhiều.Chiêm Vũ Tình: “Tùy vào giao tình của hai người thôi.

“Được, viết thì viết.””

Cô bị chặn trong nhà vệ sinh viết lưu bút, vừa viết vừa nói: “Đợi cậu đến Đức…” Diệp Xuân Lâm cười, cảm thấy cô thật tinh nghịch: “Làm gì có ai đi ăn trộm dây giày chứ?

Trương Đán đen mặt: “Mỹ.””Cũng không phải, chủ yếu là ấn tượng đầu tiên hai chúng ta cho nhau không tốt lắm, cậu rung chân.

“À à, đợi cậu đến Mỹ rồi phải chú ý hành vi lời nói một chút, đừng có vênh váo như thế, nếu không sẽ dễ bị thương.”Trương Đán đưa lưu bút cho cô, nói cô viết

 

xong nhất định phải đưa cậu ta. “Cậu không ưa tôi thế à?””

“Cũng không phải, chủ yếu là ấn tượng đầu tiên hai chúng ta cho nhau không tốt lắm, cậu rung chân.”Không biết tin đồn từ đâu nói cô thân với cậu, thế là cô dần trở thành cái loa và người đưa thư ngắn hạn.

“Tôi chỉ rung chân mà cậu nhớ lâu thế à!”Diệp Xuân Lâm: “Đừng đi chơi quá muộn.

“Cậu không chỉ rung chân, mà thái độ của cậu còn rất phách lối. Trùng hợp là tôi cũng hơi phách lối, đúng như người ta nói ‘một núi không thể chứa hai hổ', thế nên cậu thấy đấy, chúng ta chẳng phải đang đối đầu sao.””

“Cậu có định kiến với tôi.” Trương Đán không phục nói.Ánh mắt cô chân thành, sáng rực như chứa sao trời, cô cười lên rất đẹp.

“Đúng vậy.” Triệu Thương Thương ngẩng đầu nhìn cậu ta một chút, “Bây giờ tôi thấy cậu thuận mắt hơn trước rồi.”Trương Đán đã từng nói chuyện này với Triệu Thương Thương, lúc đó học thể dục, mọi người đang chạy xung quanh thao trường, đột nhiên cậu ta chạy từ phía sau lên nói với Triệu Thương Thương: “Bảy giờ tối thứ bảy ở Kinh Giang Hoa Phủ, cậu có thể đến không?

Mục cuối cùng của lưu bút phải ghi lời chúc.============

Cô suy nghĩ một chút, cô không biết viết gì, chỉ viết “Tiền đồ như gấm” và “Luôn luôn vui vẻ”.Cô đưa lưu bút đã viết xong cho Trương Đán, “Xong rồi, cậu kiểm tra đi.

Cô đưa lưu bút đã viết xong cho Trương Đán, “Xong rồi, cậu kiểm tra đi.” ”Không đi.

Lần này cô thật sự không qua loa, cô viết rất nghiêm túc. Ánh mắt cô chân thành, sáng rực như chứa sao trời, cô cười lên rất đẹp.-

Trương Đán nhận lấy lưu bút rồi nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.” Cô làm nũng.

“Thứ hai cậu còn đến trường không?” Triệu Thương Thương hỏi.Triệu Dập Thời: “…

“Không đi.” Trương Đán nói, “Thủ tục đã làm xong rồi.””

Triệu Thương Thương vắt hết óc cũng không nghĩ ra được gì khác để nói, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy tạm biệt nhé, thuận buồm xuôi gió.”Lúc ba con giặt đã nói không nhìn thấy.

Cô và Trương Đán trở lại sảnh lớn, trước khi tan cuộc, không biết vì sao, bầu không khí trở nên trầm lắng, ngay cả bài hát trên màn hình cũng trở nên đầy cảm xúc.Triệu Thương Thương chạy thở không ra hơi, gật đầu rất qua loa, hoàn toàn không để trong lòng.

 

Mọi người nghĩ đến năm lớp 12, nghĩ đến tốt nghiệp, và nghĩ đến việc sau này mỗi người một nơi.Chiếc điện thoại cạnh gối đang cắm sạc, thân máy nóng hổi, còn đang phát một bộ phim.

Triệu Thương Thương nghĩ đến Giang Tuần.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.