Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 67: Chương 67



Chương 67: "Em phải nhặt đồ bỏ đi nuôi anh."

Hai người lề mà lề mề cuối cùng cũng đi tới cổng trường. Vẫn còn nắm tay.

Vào một đêm mùa thu mát mẻ, tay lại đẫm mồ hôi. Môi Triệu Thương Thương đỏ như bôi son.

 

Đi từ rừng cây nhỏ phía sau sân tennis đến cổng trường, đoạn đường này cô gần như quên cả nói chuyện, giống như mộng du. Đến lúc dừng dưới đèn đường cô mới tố cáo Giang Tuần: "Mất nụ hôn đầu rồi."

 

Đuôi lông mày của Giang Tuần kẽ nhướn lên, "Ai mà không phải."

Triệu Thương Thương ra vẻ đứng đắn gật đầu, đồng ý nói: "Rất công bằng."

Đầu ngón tay Giang Tuần dán chặt vào mu bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, anh nhìn thấy làn da trắng sau tai cô đã ửng hồng, "Em ngại à?"

"Không có nhé." Triệu Thương Thương ra sức phủ nhận, "Em giống kiểu người sẽ ngại lắm hả, đường đường là bà trùm của Thanh Sơn Phô mà lại."

"Sau này bà trùm phải tiếp tục bảo vệ anh nhé." Giang Tuần cong môi.

 

"Đương nhiên rồi, anh đi theo em sẽ được ăn ngon uống say."

Cô mạnh miệng nhưng da mặt mỏng, không thể che giấu biểu cảm trên mặt, cũng không thể chịu đựng được ánh mắt của anh. Dăm ba câu đã khiến cô chột dạ muốn chết, 800 động tác nhỏ, bàn tay không bị nắm vân vê góc áo.

Giang Tuần đã sớm biết bà trùm là do hổ giấy biến thành, vô cùng đáng yêu. Bảy tám giờ tối là lúc trường học náo nhiệt nhất, người ra ra vào vào liên tục. Đèn xanh đèn đỏ ở ngã ba đường đã thay đổi vài lượt.

 

Triệu Thương Thương nhớ tới bài "Thập bát tương tống" Lão Triệu thường nghe, bây giờ hai người cũng không khác lắm, tiễn tới tiễn lui nhưng chưa ai đi, yêu đương khiến người ta ê cả răng, cô được Giang Tuần nắm tay, đột nhiên nói: "Anh nói xem... Bọn họ biết chúng ta yêu nhau thì có sẽ phản ứng gì?"

Giang Tuần suy nghĩ một chút rồi nói ra hai từ: "Tôn trọng, chúc phúc."

Triệu Thương Thương không tưởng tượng ra được hình ảnh đó, cũng chưa nghĩ ra nên nói thế nào với bọn họ.

Giang Tuần: "Bọn họ chắc cũng tự hiểu phần nào rồi."

 

Nghe giọng điệu của anh, Triệu Thương Thương bị chọc cười: "Ha ha ha ha."

Cô cười xong thì quay đầu, nhìn thấy trên đường lớn đối diện có một chàng trai xách túi đan màu vàng, đang há hốc mồm nhìn hai người.

Dáng vẻ có hơi giống Du Mân.

Triệu Thương Thương lắc cánh tay bị Giang Tuần nắm, ngẩng đầu nói với anh: "Hình như em xuất hiện ảo giác rồi, đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy Du Mân."

 

Giang Tuần nói: "Không phải ảo giác, anh cũng nhìn thấy." Đèn xanh sáng lên.

 

Du Mân đi theo đám đông băng qua lối đi bộ, ánh mắt chưa từng xê dịch, nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.

Du Mân đi tới trước mặt hai người với vẻ mặt kỳ lạ, cười gượng, "Cái kia, trời lạnh quá, nắm tay ấm áp ha."

Anh em của tôi nắm tay với anh em của tôi thì sao, cũng đâu có hôn nhau.

Kết quả giây tiếp theo Giang Tuần đã nói: "Tôi với Thương Thương hẹn hò rồi."

Mặt Du Mân bị gió thổi đến tê dại, biểu cảm lộn xộn. Cậu đã sớm nghi ngờ hai người này có gì đó rồi, sớm muộn gì cũng sẽ yêu nhau, bây giờ nhìn thấy hai người đứng bên đường nắm tay không buông, tâm trạng cậu có chút vi diệu không nói ra được.

 

So sánh thì cậu ta giống như một con chó đi trong gió lạnh, bị đá mà không biết lí do.

Bọn họ ngọt ngào ân ái, cậu lạnh lẽo ưu sầu. Tối nay Du Mân đã rất thảm rồi.

Ba cậu đánh úp bất ngờ, đột nhiên đến trường, tới dưới ký túc xá mới gọi cho cậu, có lẽ muốn kiểm tra xem tối cậu có ra ngoài lêu lổng không về ngủ không.

Từ sau khi lên đại học, quan hệ giữa hai ba con đã hòa hoãn được đôi chỗ, ba Du không còn kiên quyết phản đối chuyện Du Mân nhảy nữa, nhưng theo thời gian, mâu thuẫn gia đình tích tụ quá nhiều, bọn họ rất khó thân thiết trở lại, ở chung không được tự nhiên.

 

Du Mân thực sự không thể nói chuyện tiếp với ba mình, cậu xách túi đặc sản lấy lí do: "Con đi chia một nửa cho Triệu Thương Thương."

Nhân cơ hội tránh mặt ba, rút lui khỏi hiện trường.

Bị ép chạy tới trường của Triệu Thương Thương đưa đặc sản địa phương trong đêm tối, còn chứng kiến cảnh tượng này.

Du Mân đưa túi vải dệt cho Triệu Thương Thương: "Cho cậu đấy."

"Trong đó nhiều đồ lắm, cậu ăn cũng không hết đâu, chia cho Giang Tuần với Trình Thủy nữa."

Triệu Thương Thương: "Còn cần cậu nói à?" Du Mân: Là tại hạ lắm mồm.

 

Ba người dàn hàng ngồi trên bồn hoa, lấy khoai lang khô trong túi vải dệt ra nhai. Du Mân nói: "Thành thật giải thích đi, bắt đầu từ lúc nào?"

"Mấy ngày trước." Giang Tuần nói. "Ai theo đuổi ai?"

"Tôi theo đuổi cô ấy."

"Cậu được đó, nhìn không ra cậu chủ động thế." Du Mân đã bình tĩnh lại, bắt đầu trêu chọc, khoác tay lên vai Giang Tuần, "Bắt cậu ấy lại cũng coi như trừ hại cho dân."

 

Triệu Thương Thương ngăn hai người họ nói chuyện tiếp, gây khó dễ cho Du Mân: "Cậu là bác gái tổ dân phố đến điều tra đấy à?"

Du Mân: "Tôi tò mò hỏi thêm vài câu thì sao, các cậu đều là anh em của tôi, tôi quan tâm đời sống tình cảm của anh em thôi."

Triệu Thương Thương: "Đừng lo chuyện bao đồng."

Du Mân nhớ tới gì đó, nhét khoai lang vào miệng rồi lấy điện thoại ra bấm mấy cái, hỏi: "Triệu Dập Thời biết chuyện này chưa?"

Triệu Thương Thương nghiêm mặt nói: "Vẫn chưa nói."

 

Tâm trạng Du Mân bỗng nhiên tốt lên, bóng ma lúc thấy ba mình đột nhiên xuất hiện trước ký túc xá vào buổi tối đã tan hiến, "Tôi là người đầu tiên trong mấy người chúng ta biết à?"

Triệu Thương Thương: "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi."

Du Mân: "Thương Thương, cậu nên nói với Triệu Dập Thời, tốt xấu gì cậu ấy cũng là em trai cậu."

Triệu Thương Thương cảm thấy dáng vẻ này của Du Mân rất kỳ lạ nhưng cô không nghĩ nhiều, buột miệng nói: "Dựa vào đâu mà phải đặc biệt nói cho nó biết, nó là ai chứ?"

 

Cô liếc nhìn xuống dưới, lướt qua màn hình điện thoại của Du Mân, hiển thị đang trong cuộc gọi, cái tên hiện trên màn hình là "Triệu Dập Thời".

"Cậu tính kế tôi?!" Triệu Thương Thương muốn bóp chết Du Mân, Du Mân vừa né vừa la: "Ai bảo cậu gọi tôi là bác gái tổ dân phố!"

Triệu Thương Thương: "Đồ vô sỉ nham hiểm xảo trá!"

Trong lúc bọn họ đùa giỡn, Giang Tuần cầm điện thoại lên đặt bên tai, "Alo?"

Triệu Dập Thời vẫn luôn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng: "Hai người hẹn hò rồi?"

 

"Ừm." Giang Tuần nói.

Triệu Dập Thời không có gì muốn nói nhưng trong lòng lại thấy tủi thân. Trong bữa tiệc của khoa, xung quanh cậu ồn ào, có người đưa ly rượu đến, cậu trực tiếp cầm chai bia cụng một cái, uống một ngụm rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Giang Tuần ở đầu kia hỏi cậu: "Bất ngờ không?"

"Không bất ngờ, chỉ là tâm trạng mẹ nó phức tạp, chẳng biết phải diễn tả thế nào."

Triệu Dập Thời dừng hai giây rồi nói: "Đừng có bắt nạt chị ấy." "Không đâu."

 

"Cũng đúng, trước giờ chỉ có chị ấy bắt nạt người khác."

Du Mân đang bị Triệu Thương Thương đánh tơi bời đưa tay cầu cứu Giang Tuần: "Anh em, mau bắt bạn gái cậu về đi! Cậu ấy điên rồi!"

Triệu Thương Thương mệt rồi, tạm thời tha cho Du Mân.

Cô nhìn điện thoại Du Mân, cuộc gọi đã kết thúc, cô thở hồng hộc ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, lấy điện thoại mình gọi cho Triệu Dập Thời.

Lần đầu gọi, Triệu Dập Thời trực tiếp cúp máy.

Triệu Thương Thương lại gọi đi, Triệu Dập Thời lại cúp máy.

 

Gọi lần ba, cuối cùng đầu kia cũng nhận. Triệu Thương Thương tức giận: "Sao cậu cúp máy của chị!"

Triệu Dập Thời: "Khoa có tiệc, tín hiệu không tốt."

Triệu Thương Thương: "Các cậu là đơn vị quản lý động vật hoang dã nào vậy, tổ chức tiệc trong rừng sâu núi thẳm à, còn tín hiệu không tốt."

Triệu Dập Thời không kiên nhẫn nói: "Có gì nói nhanh đi, đừng gây phiền phức cho em."

Triệu Thương Thương bắt đầu chột dạ, thế là hỏi han ân cần: "Dương Dương, cậu ở trường thế nào, Thượng Kinh lạnh không, chị hơi nhớ cậu rồi."

 

Sau khi Triệu Dập Thời đến Kinh Đại để khai giảng từ tháng chín tới nay vẫn chưa về Bán Giang.

Hai người là chị em sinh đôi, cãi nhau ầm ĩ lớn lên với nhau, mặc dù từ nhỏ đến lớn không ai ưa ai, nhưng lần đầu không gặp nhau lâu như vậy Triệu Thương Thương quả thật hơi nhớ cậu.

Triệu Dập Thời nói: "Đừng, nhớ em chi, em là ai chứ."

 

Triệu Thương Thương hít sâu một hơi, nén giận, kết thúc bài phát biểu đầy cảm xúc của mình: "Không có gì, cúp đây."

 

Bỗng nhiên bên cạnh Triệu Dập Thời có tiếng con gái, động tác cúp máy của Triệu Thương Thương khựng lại, hóng chuyện: "Có bạn gái rồi?"

"Chưa."

"Không ai theo đuổi cậu à? Con gái Kinh Đại có phải đều vô cùng xuất sắc nên chướng mắt cậu đúng không?"

Triệu Dập Thời cười khẩy, "Người ta theo đuổi em thì em phải hẹn hò với người đó à, vậy em bận sao xuể?"

"..."

Lần này Triệu Thương Thương cúp máy không chút do dự.

 

Mười phút trước Triệu Thương Thương và Giang Tuần còn đang suy nghĩ nên nói chuyện hai người yêu nhau với mấy người kia thế nào, bây giờ tốt rồi, bốn người thì có hai người đã biết, đều nhờ phúc của Du Mân.

Triệu Thương Thương trừng Du Mân một cái. Du Mân trốn phía sau Giang Tuần, rất mặt dày.

Giang Tuần thương lượng với Triệu Thương Thương, không bằng dứt khoát gửi lì xì trong nhóm để nói rõ chuyện này.

"Muốn chiêu cáo thiên hạ thế à?" Triệu Thương Thương trêu chọc Giang Tuần.

 

Anh gật đầu, "Sớm muộn gì cũng phải có danh phận."

"Cũng không phải không được." Triệu Thương Thương bấm vào nhóm, chuẩn bị sắn sàng giành lì xì, Giang Tuần vừa có động tĩnh cô liền bấm vào màn hình.

Du Mân chậm hơn cô một chút, định quấy rối cô: "Nhường tôi giành trước, nhường tôi giành trước."

Giang Tuần phát liên tục mấy bao lì xì, Triệu Thương Thương vô cùng may mắn, giành được danh hiệu "tay nhanh nhất" ba lần liền. Cô nhắn vào nhóm: "Mọi người có gì muốn nói không?"

 

Du Mân vừa giành được hơn vài trăm tệ, khuất phục trước tiền tài, "Tôn trọng tình yêu."

Du Lệ cũng xuất hiện: "Chúc phúc." Triệu Thương Thương: "Còn nữa không?"

 

Triệu Dập Thời chăm chọc: "Chị còn muốn nghe gì? Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử à?"

Triệu Thương Thương: "..."

Triệu Thương Thương: "Phải khen bọn chị xứng đôi."

Triệu Dập Thời: "Mọi người có cần viết hẳn bài chúc mừng đám cưới tám trăm chữ cho hai người luôn không?"

 

Trình Thủy: "Cực kỳ xứng đôi, tiên đồng ngọc nữ." Triệu Thương Thương: "Vẫn là A Thủy biết ăn nói."

Giang Tuần thấy thời gian không còn sớm, nói với Du Mân: "Tôi lái xe chở cậu về trường."

Du Mân cũng không khách khí với anh: "Đúng là cậu nên đưa tôi về." "Không chỉ nên đưa tôi về mà còn phải mời khách nữa."

Triệu Thương Thương nói: "Vừa vừa thôi nhé." Du Mân: "Giờ đã bắt đầu che chở rồi à?"

Triệu Thương Thương liếc tới: "Xéo nhanh đi."

 

Trên đường đưa Du Mân về trường, Du Mân nhận được một cuộc điện thoại, cậu nhìn đường, nói với người kia mình đang ở ngoài, khoảng mấy phút nữa sẽ về tới.

"Anh em, dừng ở ngã tư đằng trước đi, cậu đưa tôi tới đó là được rồi, trường học ngay phía trước, chút nữa tôi tự về là được." Du Mân nói.

Giang Tuần vừa lái vừa liếc nhìn cậu ấy một cái, "Trễ thế này rồi còn có người tìm cậu à?"

"Trưởng câu lạc bộ trùng hợp đi ngang qua, cũng không thể không gặp." Du Mân nhìn thời gian.

 

"Mới mười giờ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, không phải sinh viên nào cũng có thể tuân theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người già kia của cậu đâu."

Giang Tuần cười cười.

"Cậu có nhớ trưởng CLB Anime của trường trung học số mười lăm trước kia không, tên Tiêu Kim Y."

Ma xui quỷ khiến thế nào Du Mân lại lắm mồm hỏi một câu.

Giang Tuần lắc đầu, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có, anh không hỏi nhiều thêm nửa chữ, hiển nhiên không để trong lòng.

 

Cây ngô đồng ven đường bị đèn đường chiếu vào, lá cây bay trong gió. Giang Tuần dừng xe ở ngã tư, Du Mân còn chưa xuống xe đã nhìn thấy người đứng bên cạnh xe đạp công cộng, mặc một chiếc váy ngắn màu caramel cạp trễ, kết hợp với áo khoác da nhỏ.

Du Mân nhảy xuống xe, Giang Tuần không nói nhiều, quay đầu xe ngay ngã tư.

Tiêu Kim Y ôm Du Mân một cái nhưng ánh mắt lại bay về phía ghế lái của chiếc Maybach, nhìn thấy cửa sổ xe từ từ đóng lại, góc nghiêng đẹp trai đó lóe lên trong bóng tối mờ mịt của đêm.

 

"Đừng nhìn nữa." Giọng Du Mân kéo sự chú ý của Tiêu Kim Y trở lại, "Người ta vừa thoát ế, trưởng câu lạc bộ, đừng đùa nữa."

"Vẫn là người bạn Triệu Thương Thương kia của cậu à?" "Đúng vậy."

Tiêu Kim Y châm điếu thuốc, cảm khái: "Lần đầu tiên tôi xin cách liên lạc của cậu ấy là vì chúng ta giành giải trong cuộc thi nhảy, tổ chức tiệc mừng. Lần trước tái ngộ, cũng là tiệc mừng chiến thắng của đội nhảy đường phố các cậu. Du Mân, bao giờ cậu tổ chức tiệc mừng lần thứ ba? Để tôi xem mình còn cơ hội nào không."

 

"Thôi đừng." Du Mân nghĩ đến câu hỏi nhiều chuyện mình vừa lỡ miệng trên xe, nói ra có phần chạm vào nỗi đau của cô ấy, "Với chị thì là tái ngộ, còn với người ta, ngay cả tên chị cũng chẳng nhớ nổi."

"Trưởng câu lạc bộ, chị tôi ơi." Du Mân bất đắc dĩ nói, "Chị cũng đâu phải không phải cậu ấy thì không được?"

"Đương nhiên không phải."

"Vậy không phải là được rồi sao."

Tiêu Kim Y nhả ra một vòng khói, "Tôi thấy cậu ấy là muốn theo đuổi thử, muốn chơi đùa với cậu ấy một chút."

 

"Loại người nào mà cậu ấy chưa từng gặp chứ, sẽ không chơi với chị đâu, nếu cậu ấy muốn chơi thì đã không như bây giờ rồi." Du Mân nói thẳng.

"Hơn nữa cậu ấy đã có người yêu rồi, tôi luôn thấy hai người họ, nói thế nào nhỉ..." Du Mân nghĩ đến Triệu Thương Thương và Giang Tuần rồi xúc động nói: "Định mệnh."

Khiến cậu ấy cảm thấy Giang Tuần như đang đặc biệt đợi Triệu Thương Thương xuất hiện.

 

Những người khác xuất hiện trước cũng không thể lọt vào mắt cậu. Những người xuất hiện sau, anh lại càng không thèm nhìn thêm.

 

Chỉ riêng Triệu Thương Thương, mọi thứ đều vừa vặn một cách kỳ lạ. Vừa vặn xuất hiện, vừa vặn hợp ý, vừa vặn thích nhau.

Người khác xuất hiện đều là vai phụ, chẳng có vị trí, lên sân khấu cũng chỉ diễn được vài phút. Chỉ có Triệu Thương Thương là nữ chính được định sắn.

Trong xã hội đầy rẫy dục vọng này, mọi thứ đều dễ đổi thay, chẳng có gì vững bền. Tình yêu hay cảm xúc, sáng nắng chiều mưa, mong manh như phù du, thế nhưng Giang Tuần chỉ có thể là Triệu Thương Thương.

 

Tiêu Kim Y trêu Du Mân: "Sao trước đây không nhận ra cậu còn có tài làm đạo diễn phim nghệ thuật nhỉ? Hay là cậu lên kế hoạch quay cho hai người họ một bộ phim thanh xuân đẹp đẽ đi."

Du Mân cũng cảm thấy những lời mình vừa nói hơi chua, liền gãi đầu cười. "Dù sao chị cũng đừng lãng phí thời gian trên người Giang Tuần."

Tiêu Kim Y gõ nhẹ tàn thuốc, "Cậu cũng quá bênh Triệu Thương Thương rồi, nói nhiều như vậy chẳng qua là sợ tôi chen chân vào."

"Tôi sợ mới lạ, chị có chen cũng không vào được đâu."

 

Nghe Du Mân nói vậy, Tiêu Kim Y bỗng nhiên tò mò: "Cậu với Triệu Thương Thương, còn có Triệu Dập Thời của lớp 1, mọi người quen biết nhau từ nhỏ rồi à?"

"Tình cảm rất tốt?"

"Tốt gì mà tốt, tình anh em plastic thôi." Du Mân nói.

Tiêu Kim Y nghe giọng điệu của cậu cũng biết là không tệ.

Du Mân bất giác nói đến chuyện cũ của họ: "Từ tiểu học thành tích của tôi đã đội sổ, không thích làm bài tập, lúc rảnh là lại lén lấy điện thoại của phụ huynh xem video nhảy múa. Ba tôi thấy tôi không chịu nghe lời, tôi nhớ rất rõ vào mùa hè năm lớp năm, ông ấy nhốt mười ba lần, toàn nhốt trong phòng kho."

 

"Chị biết phòng kho ở quê kiểu gì không, toàn là bàn ghế cũ, cuốc xẻng, cào đất, còn có lúa thóc gia đình tích trữ. Buổi tối sẽ có tiếng chuột sột soạt gặm bao tải, tôi một mình ở đó cũng sợ lắm."

"Lúc đó Triệu Thương Thương trèo cây cực giỏi, chắc bây giờ không được nữa, giờ cậu ấy ngốc hơn rồi. Lúc đó cậu ấy và Triệu Dập Thời leo lên nóc nhà, từ

 

trên đó ném đồ ăn với đèn pin cho tôi, nằm trên đó nói chuyện với tôi, ba bọn tôi có thể lảm nhảm đến nửa đêm, có lần còn cãi nhau rồi bị ba tôi phát hiện..."

 

"Trong nhóm chúng tôi chơi với nhau còn có một cô gái tên là Trình Thủy. Gia đình cậu ấy không khá giả lắm, người lại nhỏ bé, hồi mới lên cấp hai bị mấy anh lớp 11 bắt nạt, cặp sách bị ném xuống ao. Trình Thủy không biết bơi nên cứ đứng trên bờ cầm cây tre móc cặp sách nhưng không với tới được."

"Triệu Thương Thương nhảy xuống nhặt cặp lên, hôm sau tốn hơn một trăm tệ mời đại ca của lớp Taekwondo ăn một bữa KFC, nhờ anh ấy dạy cho mấy cậu con trai kia một bài học."

"Chính Triệu Thương Thương là người dạy Trình Thủy bơi, vì ba Trình Thủy bị tật ở chân nên không có ai dạy cậu ấy."

 

Nghe những chuyện này, Tiêu Kim Y cảm thấy rất thú vị, "Cô ấy tốt thế sao?" Du Mân cười: "Lúc còn nhỏ cậu ấy đã muốn làm nữ hiệp."

-

Chạng vạng tối, Triệu Thương Thương vừa ăn mì sợi vừa lướt điện thoại trong ký túc xá, cô lại vào "Nha Nguyệt" xem lại lần nữa, nữ hiệp áo đỏ đã chia tay với thư sinh bên cầu Chu Tước, một mình đến Tây Vực, bắt đầu một nhiệm vụ mới, nhưng lại phát hiện một người đàn ông trong chợ ma có vẻ ngoài giống thư sinh..."

 

Tình tiết dừng tại đó, cô sốt ruột muốn xem tiếp, thậm chí muốn đến trước mặt cậu thúc giục ra chương tiếp theo!"

Cô gửi tin nhắn cho Giang Tuần: "Tít tít." Giang Tuần: "Tít tít tít."

Triệu Thương Thương: "Hôm nay có cố gắng vẽ tranh, chăm chỉ làm việc không?"

Giang Tuần: "Tối mai đón em đi ăn rồi đưa thẻ ngân hàng cho em." Triệu Thương Thương: "???"

Triệu Thương Thương: "Không hiểu lắm, tin nhắn ở trên em có nói chữ nào đến thẻ ngân hàng đâu nhỉ?"

 

Giang Tuần: "Chăm chỉ làm việc là để kiếm tiền, kiếm tiền đương nhiên là để em tiêu, cho nên phải đưa đem thẻ ngân hàng cho em."

Triệu Thương Thương: Quỳ luôn, hiểu theo cấp độ doanh nghiệp*.

 

(*"企业级理解" (hiểu theo cấp độ doanh nghiệp) có thể ám chỉ việc hiểu vấn đề ở mức độ rất sâu, chuyên nghiệp hoặc phức tạp.)

Môn tự chọn "Bảo vệ môi trường và phát triển bền vững" của Hứa Cảnh Hoa được đổi qua bảy giờ rưỡi tối, chút nữa Triệu Thương Thương phải ra ngoài. Cô nói chuyện với Giang Tuần một lúc, ăn hết mì rồi chuẩn bị ra ngoài.

 

"Em phải ra ngoài rồi." Cô nói.

"Buổi tối trường có hoạt động à?" Giang Tuần hỏi.

"Đi học lớp của cô Hứa, sau đó lại đi nhặt bảo bối với cô ấy."

"Thỉnh thoảng không đi cũng được, em có thể về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút."

"Không được." Triệu Thương Thương nghiêm túc nói, "Em phải nhặt đồ bỏ đi nuôi anh."

= Hết chương 67 =

------


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.