Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 17: Trụ trì chùa Thù An



Gió thu thổi tới khiến mọi người đều thấy lạnh lẽo mát mẻ.

Chiều nay lúc tan học Tần Hoài Minh nhanh nhẹn dọn đồ vào rương đựng sách sau đó bước tới chỗ Tần Ngộ: “Chúng ta cùng về nhé.”

Triệu Cẩm Đường nghe vậy thì tròng mắt vừa chuyển sau đó cũng ồn ào: “Ta cũng muốn, cho ta đi cùng với!”

Tần Ngộ nhìn quanh và nhướng mày cười nhưng không nói gì.

Sau khi rời khỏi trường được một lát, Tần Hoài Minh như con chim sổ lồng và vui vẻ phấn chấn nói: “Ngộ đệ, ngày mai nghỉ phép chúng ta ra ngoài chơi nhé.”

Tần Ngộ: “Đi đâu?”

“Tới nhà ta chơi đi.” Triệu Cẩm Đường vội vàng đề nghị. Tần Hoài Minh liếc xéo, “Tưởng bở.”

Cậu cũng muốn mời Ngộ đệ đến nhà mình chơi kìa, nhưng cậu đâu dám mở miệng vì sợ Tần Ngộ xấu hổ.

Triệu Cẩm Đường bị lườm cũng không giận mà gật đầu tự hỏi một lát mới nói: “Vậy chúng ta đi chèo thuyền đi.”

Tần Ngộ hỏi: “Thuyền của ai?”

Triệu Cẩm Đường bị hỏi thì nghẹn họng và ấp úng: “Bè trúc được không?”

“Không được, không an toàn.” Tần Hoài Minh cau mày: “Ta không biết bơi.”

 

Triệu Cẩm Đường phồng miệng lẩm bẩm: “Sao ngươi lại ngốc thế?” Sau đó cậu hỏi Tần Ngộ: “Ngươi có bơi được không?”

“À……” Cái này cũng khiến Tần Ngộ nghẹn lời.

Ở thời hiện đại thì cậu biết bơi, kỹ năng không tồi. Nhưng bây giờ thân thể đã thay đổi, cậu không biết mình còn bơi được hay không.

Tần Ngộ chần chờ một lát mới nói: “Hẳn là…… biết.”

“Sao lại hẳn là?” Triệu Cẩm Đường không hài lòng với câu trả lời này: “Chẳng lẽ ngươi cũng không biết bơi à?”

Cậu cảm thấy mình chắc chắn đoán đúng rồi nên vội che miệng. Đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

Tần Ngộ thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương hơi nhảy: “Ngươi bày ra bộ dạng này là sao?” Cậu lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi thế à?

Triệu Cẩm Đường lắc đầu sau đó cố gắng lảng sang chuyện khác: “Vậy tới chùa Thù An thì sao? Trong chùa có rất nhiều lựu ngọt lắm. Mẹ ta nói trước khi bà ấy mang thai ta thường xuyên đi chùa Thù An dâng hương bái phật và không bao lâu đã có ta.”

Tần Hoài Minh chán chả buồn nói: “Vậy ba thiếu niên chúng ta tới chùa Thù An làm gì? Chúng ta đâu có mang thai được.”

Triệu Cẩm Đường bị nghẹn đỏ cả mặt và cũng bực: “Cái này không được, cái kia không được, vậy ngươi nói xem phải đi đâu?!”

Tần Hoài Minh cũng nghẹn lời. Chỉ có một ngày nghỉ nên phạm vi lựa chọn rất hẹp.

Cuối cùng vẫn là Tần Ngộ đề nghị ra ngoài trấn nhỏ, “Ngày mai không họp chợ nên ban ngày không cần con lừa làm việc. Ta sẽ dắt nó đi cùng rồi mang theo nồi chén gáo bồn nấu cơm ngoài thiên nhiên.”

“Đề nghị này được đó.” Tần Hoài Minh giơ nắm tay tỏ ý tán thành: “Ngộ đệ mang nồi niêu, vậy ta sẽ mang nguyên liệu nấu ăn.”

Triệu Cẩm Đường không ngờ chỉ nháy mắt mình đã chậm hơn thế là vội nói: “Ta cũng mang nguyên liệu nấu ăn, cả điểm tâm nữa.”

 

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Hai người đừng nháo nhào, chúng ta chỉ ăn một bữa nên nếu mang nhiều quá sẽ không ăn hết và phải mang về đó.”

Ba người hẹn thời gian và xác định lịch trình ngày mai sau đó tạm biệt nhau.

Sau khi quay lại cửa hàng, Tần Ngộ nói với mẹ về việc này. Trương thị cười híp mắt và chế nhạo cậu: “Có cần mẫu thân làm chút đồ ăn sẵn cho ba đứa không.”

Ba thiếu niên choai choai làm gì biết nấu cơm.

Tần Ngộ lắc đầu cười nói: “Không cần đâu, ba gã thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng đó. Bọn con có tay chân, chẳng lẽ lại bị đói.”

“Thôi được rồi.”

Nhưng mà nói thì nói thế, ngày hôm sau lúc Tần Ngộ chuẩn bị xuất phát lại phát hiện trong hành lý của mình có thêm 7-8 cái bánh nướng.

Tần Ngộ quả thực bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại ấm áp dễ chịu. Cậu dắt con lừa đi qua bên cạnh mẹ mình thì thấy bà hơi né tránh không dám nhìn thẳng.

Tần Ngộ nhịn cười và nhanh chóng nói: “Cảm ơn mẫu thân.”

Trương thị bỗng chốc ngẩng đầu nhưng Tần Ngộ đã chạy tới bên cạnh bạn mình và vẫy tay nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, chúng con sẽ về sớm.”

Trương thị hừ một tiếng và cười: “Biết rồi, đi đi.”

Ba thiếu niên dắt theo con lừa đi xa. Người hàng xóm bán bánh nướng thấy thế thì đi qua cười nói: “Tần Ngộ đúng là ngoan, không những thông minh mà còn hiểu nhiều. Không giống mấy thằng nhóc nhà ta, nghịch và bướng kinh khủng. Một ngày đánh ba lần chúng nó cũng không nghe lời.”

“Làm gì có.” Trương thị chỉ nói lời hay: “Mấy đứa nhà tẩu như nghé con liều mạng, đứa nào cũng rắn rỏi, nhìn mà mừng. Hơn nữa tẩu nói một chúng nó làm gì dám nói hai, đứa nào cũng nghe lời tẩu. Về sau tẩu già rồi tụi nó đều sẽ hiếu thảo và quan tâm tới tẩu. Phúc này người khác hâm mộ chết đi được.”

 

Bà chủ hàng bánh nướng liên tục xua tay nhưng ý cười trên mặt lại không sao giấu được. Hai người phụ nữ nói chuyện một lát rồi ai vội về nhà nấy.

Bên kia, đám Tần Ngộ đã ra khỏi thị trấn. Triệu Cẩm Đường đang kể lể mình mang theo những gì. Có một ít rau khô đã rửa sạch, một ít thịt đã ướp, thậm chí có cả một con cá.

Tần Hoài Minh cũng mang không ít. Cậu và Triệu Cẩm Đường gần như không phân cao thấp còn Tần Ngộ thì cảm thấy lời mình nói hôm qua đều đổ sông đổ biển.

Đi được tầm nửa canh giờ thì ba người chọn một bãi cỏ bằng phẳng và dừng lại. Nơi ấy còn có một dòng suối nhỏ trong vắt.

Bọn họ dỡ đồ trên lưng lừa xuống dưới. Tần Ngộ xoa đầu con lừa và chờ nó nghỉ một lát mới cho nó uống nước sau đó cột dây vào gốc cây bên cạnh.

Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh đào hố trên mặt đất để nhóm bếp.   Tần Ngộ làm giá gỗ để lát nướng cá. Đây là lần đầu tiên cậu nấu nướng ngoài trời nên chỉ biết dựa theo những gì học được từ các bộ phim cổ trang trên ti vi.

Chờ làm xong hết các bước chuẩn bị thì tay chân và mặt ba đứa đều bẩn thế là đứa này trêu đứa kia, miệng cười ha ha.

Tần Hoài Minh tới dòng suối nhỏ múc nước để bọn họ rửa mặt mũi tay chân. Cậu nhìn ngọn lửa mỏng manh và không nhịn được cảm thán: “Nấu cơm đúng là không dễ dàng.”

Tần Ngộ gật đầu: “Đúng vậy.”

Cậu ngẩng đầu nhìn trời và đoán lúc này cũng tầm trưa 11 – 12 giờ.

Bọn họ xuất phát lúc 9h sáng, đi đường hết một tiếng rồi thêm một tiếng để chuẩn bị mọi thứ. Nhìn qua thì không thấy nhiều việc vất vả nhưng tới giờ cả đám cũng đã đói bụng.

Tần Ngộ thêm chút củi gỗ và đặt cá lên giá. Tiếp theo cậu đi vo gạo nấu cơm.

Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường mang tới quá nhiều thịt nên Tần Ngộ làm hai món rau xào, phần còn lại để nướng ăn.

 

Xào rau còn tạm nhưng nướng thịt thì quá thảm. Ba đứa đều là kẻ không có kinh nghiệm nên có thể nướng chín đã không tồi, còn chỗ nào cháy thì cắt đi là coi như không thấy.

Hôm nay ánh mặt trời không quá chói chang lại có gió nhẹ phất phơ. Sau khi ăn no cả đám tựa lưng ngồi nghỉ, cách đó không xa là con lừa thi thoảng kêu hai tiếng đầy thích ý và thảnh thơi.

Triệu Cẩm Đường ngậm một nhánh cỏ trong miệng và hừ hừ: “Tần Ngộ, con lừa nhà ngươi ngoan quá.”

Tần Ngộ: “Nó rất ngoan, là mẹ ta chọn đó.” Cậu bật cười: “Việc này vẫn phải nhờ nhà ngươi hỗ trợ.”

“Ấy, sao ngươi cứ khách sáo với ta thế!” Tần Ngộ: “Làm gì có.”

Tần Hoài Minh ngắt lời: “Ngộ đệ đã từng cưỡi con lừa này chưa?” Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Đệ chưa.”

“Có phải nó còn nhỏ không?”

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Nó đã 16 tháng tuổi rồi.”

“Thế là có thể cưỡi được rồi.” Tần Hoài Minh xoa xoa tay hằm hè muốn thử: “Đây là lần đầu tiên ta cưỡi lừa đó.”

Cậu nói xong là làm luôn và đứng dậy đi về phía con lừa. Con vật còn chưa biết nó sắp gặp phải chuyện gì nên vô tư ăn cỏ.

Tần Ngộ hoảng sợ và vội đứng dậy theo: “Minh ca chờ một chút. Tuy nó ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng là súc vật, không có người lớn có kinh nghiệm canh chừng mà tùy ý cưỡi sẽ có nguy hiểm đó.”

Tần Hoài Minh dừng bước do dự.

Tần Ngộ vội nói nhanh hơn: “Minh ca, quân tử cần tránh nơi nguy hiểm. Huynh nghĩ tới bá phụ và bá mẫu đi, đừng xúc động.”

Tần Hoài Minh gãi gãi đầu, “Đệ nói cũng có lý, vậy ta không thử nữa.”

Không thể cưỡi lừa nên tay chân Tần Hoài Minh ngứa ngáy và thò tới gần xoa lông nó: “Ngộ đệ, lông của con lừa nhà đệ cũng gọn gàng, sạch

 

sẽ và mượt mà hơn nhà khác.”

Không biết Triệu Cẩm Đường móc được ở đâu một quả lê đút cho con lừa. Mắt con vật lập tức sáng lên, tốc độ ăn cũng rất nhanh.

“Nhìn nó ăn ngon thật. Bộ lông của nó bóng loáng, ngày thường hẳn được ăn ngon.”

Tần Ngộ: “Cũng tạm, nó chủ yếu ăn cây kê và bã đậu.”

“Không giống nhau đâu. Ta đã thấy nhà ngươi khác cho lừa ăn rồi, không bằng nhà ngươi.”

Tần Ngộ không ngờ một việc nhỏ thế mà bọn họ cũng có thể thảo luận nhưng cũng tốt tính đáp lời Triệu Cẩm Đường.

Tần Hoài Minh ngáp một cái, “Có muốn nghỉ trưa một lát không?”

Lúc đi học, phu tử có nghỉ trưa nhưng bọn họ thì không có. Nhìn thấy những người khác đều vùi đầu học tập thì sao bọn họ ngủ được. Vì thế Tần Hoài Minh vừa đề nghị là Tần Ngộ và Triệu Cẩm Đường lập tức đồng ý.

Bọn họ tìm một cây đại thụ và dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Tần Ngộ nhìn đám mây trên bầu trời, bên tai là tiếng con lừa kêu. Chỉ một lát sau mí mắt cậu đã rũ xuống.

Cậu tỉnh lại do tiếng kêu của Triệu Cẩm Đường. Cậu và Tần Hoài Minh theo tiếng chạy tới thì thấy Triệu Cẩm Đường tay cầm quần, dây lưng vẫn chưa thắt.

Mà cách đó vài chục bước có một hòa thượng lớn tuổi. Ông ấy ngồi trên một tảng đá, trán rịn mồ hôi nhưng vẫn nhìn bọn họ bằng ánh mắt ôn hòa.

Tần Ngộ và Tần Hoài Minh liếc nhau sau đó đi qua chỗ hòa thượng kia. Lúc này Triệu Cẩm Đường đã hoàn hồn nên vội thắt lưng quần và chạy tới.

Tần Ngộ chủ động chào hỏi còn Tần Hoài Minh thì đột nhiên hét một tiếng sau đó kích động nói: “Xin hỏi đại sư có phải trụ trì của chùa Thù An không?”

 

Hòa thượng kia gật đầu và không đợi bọn họ dò hỏi đã chủ động nói ra tình huống của mình lúc này.

Hóa ra có đứa nhỏ ở gần đây bị cảm lạnh, uống thuốc đã lâu không khỏi nên người trong nhà tới cầu ông ấy giúp. Ông ấy tới chữa trị cho đứa nhỏ, lại viết phương thuốc và xác định không còn vấn đề gì mới quay về.

Không ngờ trên đường ông ấy lại gặp phải chó hoang tấn công. Trong  lúc xua đuổi ông ấy bị ngã và bị trật khớp. Vốn ông định cố lết về chùa nhưng đau quá không nhịn được nên phải dừng lại nghỉ tạm.

Kết quả Triệu Cẩm Đường ngủ dậy thấy buồn tè nên mơ màng đi tè và gặp được ông ấy.

Trụ trì cười ha ha nói: “Lão nạp và bạn nhỏ đây coi như có duyên với nhau.”

Sắc mặt Triệu Cẩm Đường ửng đỏ và rụt cổ trốn sau lưng bạn mình. Tần Ngộ nghĩ nghĩ và thử hỏi: “Trụ trì có biết cưỡi lừa không?”

Trụ trì: “Sao cháu lại hỏi thế?”

Tần Ngộ thẹn thùng: “Không dối gạt đại sư, lần này chúng cháu ra ngoài nấu cơm mang nhiều đồ nên dắt theo cả con lừa trong nhà. Nhưng bọn cháu không biết cưỡi lừa, nếu ngài biết thì chúng cháu sẽ để con lừa đưa ngài về chùa. Nếu không thì phải làm phiền ngài chờ một chút để chúng cháu gọi người tới hỗ trợ.”

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.