Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 18: Lại tới chùa Thù An



Cuối cùng đám Tần Ngộ cũng dùng con lừa đưa trụ trì về chùa. Và vì đi lại mất chút thời gian nên nếu tiếp tục du ngoạn thì sẽ về nhà khá muộn vì thế sau khi thương lượng ba người quyết định về nhà.

Triệu Cẩm Đường hơi tiếc nuối: “Ta còn định nghỉ trưa xong sẽ chơi ở dòng suối nhỏ một lát, có khi lại bắt được con cua hoặc con cá nhỏ.”

Tần Ngộ mỉm cười: “Nhưng giúp người cũng là một chuyện thú vị.”

Tần Hoài Minh vỗ vỗ rương đựng sách của Triệu Cẩm Đường và nói: “Ngươi chơi ở dòng suối nhỏ có thể lấy được lựu hả?”

Triệu Cẩm Đường cười hê hê, “Cũng phải.”

“Lựu này vừa to vừa ngọt mà trong cả trấn Trường Ninh cũng chỉ có chùa Thù An mới có.”

Vốn bọn họ cũng không dám nhận bởi họ giúp trụ trì cũng là tiện đường. Nhưng các hòa thượng ở chùa Thù An quá nhiệt tình, một hai muốn cảm ơn. Nếu không phải bọn họ thật sự không vác nổi thì các sư thầy còn định đưa một sọt lựu.

Nhưng từ đó cũng có thể thấy trụ trì là người đức cao vọng trọng và được mọi người trong chùa Thù An kính trọng.

Ba người vừa nói vừa cười và lúc về tới trấn trên đã là giờ Thân bốn khắc. Tần Ngộ vẫy tay tạm biệt bạn của mình.

Trương thị bận việc ở sân sau nghe thấy tiếng động thì thò người ra bên ngoài và vừa lúc nhìn thấy Tần Ngộ.

“Mẫu thân.”

Trương thị vội lau tay lên tạp dề và tới phòng bếp nhỏ rót một cốc nước cho cậu: “Hôm nay con và bạn ra ngoài chơi có vui không?”

“Vui ạ.” Tần Ngộ uống nước làm dịu cổ họng khát khô sau đó kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay.

Trương thị dọn một cái ghế gấp nhỏ tới ngồi cạnh cậu. Lúc nghe ba thằng nhãi con nấu cơm đến độ mặt mũi bẩn thỉu thế là bà không nhịn được cười phá lên.

 

Cuộc sống của bà quá đơn điệu, ngoài làm đậu phụ kiếm tiền thì điều bà quan tâm nhất chính là con trai.

Tần Ngộ cũng muốn chia sẻ tâm tình với mẹ để cuộc sống nhạt nhẽo này có thể chút màu sắc. Hơn nữa, lúc cậu kể chuyện như thế cũng giúp rèn luyện kỹ năng nói chuyện thể hiện ý tưởng.

Cùng một chuyện nhưng người kể khác nhau sẽ mang lại hiệu quả khác nhau.

Giống như lúc này cậu kể chuyện bọn họ gặp trụ trì của chùa Thù An. Mỗi lời cậu kể đều thú vị khiến Trương thị nghe đến mê mẩn. Thấy con trai lôi lựu từ rương đựng sách thế là miệng bà cũng tứa nước miếng.

“Mẫu thân đợi con một lát.”

Tần Ngộ cầm hai quả lựu đi vào bếp. Trương thị đoán cậu muốn làm gì nên không đi theo mà đếm chỗ lựu còn lại. Bà định mang mấy quả cho phu tử, nhà A Minh có rồi, vậy đưa một ít cho nhà bánh nướng bên cạnh.

Lúc Tần Ngộ đi ra mang theo hai cái bát, một cái đựng nước lựu, một cái đựng hạt lực đỏ như ngọc.

“Mẫu thân nếm thử đi.”

Trương thị hỏi lại: “Của con đâu?”

“Ngài quên là con vừa mới uống nước à? Con chưa muốn ăn cái gì.”

Trương thị hơi ảo não: “Sớm biết thế thì vừa nãy ta chỉ rót nửa cốc nước.”

“Không sao, ngài mau nếm thử xem có ngọt không.”

Nghe con trai thúc giục thế là Trương thị múc một thìa nước lựu bỏ vào miệng. Nước quả ngọt ngào trôi từ cổ họng xuống trong lòng.

Mặt mày bà toàn là ý cười, mắt híp lại nói: “Còn ngọt hơn cả đường.” “Mẫu thân thích thì uống nhiều một chút.”

Trương thị vừa uống nước lựu vừa thương lượng chuyện chia lựu với Tần Ngộ.

 

“Nhà hàng xóm thì ngài đưa bao nhiêu tùy ngài. Còn chỗ phu tử thì để con bàn với Minh ca và Cẩm Đường đã. Như thế để tránh hiểu lầm sẽ không tốt.”

Trương thị nghĩ cũng thấy đúng.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ nói chuyện với Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường và hai người kia cũng đồng ý.

Bọn họ về nhà chọn mấy quả to nhất, đỏ nhất bỏ vào rương đựng sách. Số lượng lựu ba người đưa đều bằng nhau. Tới sáng đi học cả ba nhờ người làm đưa cho sư mẫu sau đó nhanh chóng vào lớp.

Buổi trưa Đàm tú tài mới biết việc này. Ông ấy ăn cơm với người và nghe phu nhân mình là Lý thị cười nói: “Ba đứa học trò của ông đúng là có lòng, đi dạo chùa còn nhớ mang chút quả về cho phu tử.”

Đàm tú tài hừ một tiếng và không tỏ ý kiến gì nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Việc này đám Tần Ngộ làm một cách kín đáo, khiêm tốn. Vốn cũng chẳng phải thứ quý trọng gì, chỉ là lúc ăn lựu bọn họ nhớ tới nên mang cho phu tử và sư mẫu mấy quả nếm thử. Nhưng không biết vì sao Lưu Văn Nguyên lại biết và lén lút chèn ép Tần Ngộ.

Tần Ngộ nghẹn hết cả lời. Cái tên Lưu Văn Nguyên này đúng là hay bắt nạt kẻ yếu, chuyên chọn quả hồng mềm mà xoa nắn. Nhưng mỗi lần Lưu Văn Nguyên trào phúng là cậu cũng mắng lại thế nên thù giữa hai người ngày càng chồng chất.

Tần Ngộ phiền lòng nghĩ nếu Lưu Văn Nguyên chuyển sự chú ý ấy cho học tập thì đâu có bị cậu vượt mặt. Nhưng việc này lại không tiện nói với người ngoài vì thế vào ngày nghỉ phép cậu cõng rương sách ra ngoài một mình để giải sầu.

Mặt cỏ bắt đầu ố vàng, cây cối xanh mướt ngày mùa hè cũng dần ngả vàng. Trên phố là một tầng lá rụng hơi mỏng.

Tần Ngộ đi dọc theo con đường bọn họ đi dã ngoại lần trước và tới chân chùa Thù An từ lúc nào.

 

Hôm nay dưới chân núi không có mấy người, chỉ có đám hòa thượng đang quét lá rụng trên thềm đá. Thấy Tần Ngộ đến họ cười cười thế là cậu cũng đáp lại.

Cậu nghĩ đa số mọi người vẫn rất thân thiện.

Cậu xốc rương đựng sách và giẫm lên thềm đá đi vào chùa. Cậu không phải người thích cầu thần bái phật nhưng tới thì cũng tới rồi, dù không tin cũng nên mang lòng kính sợ.

Cậu dạo một vòng quanh miếu, thắp một nén nhang và thêm 10 văn tiền dầu mè sau đó định rời đi. Ai ngờ mới bước một chân ra ngoài cửa đã có hòa thượng trẻ tuổi gọi lại.

“Thí chủ, trụ trì có lời mời.”

Tần Ngộ chần chờ nhưng sau khi cân nhắc một lát cậu vẫn đi theo hòa thượng kia tới sân sau.

Trụ trì đang ngồi dưới gốc cây ngô đồng thưởng trà. Thấy cậu tới ông ấy hiền từ vẫy vẫy tay.

Tần Ngộ bước nhanh tới, lúc đến gần thì chắp tay hành lễ. “Ngồi đi.”

Tần Ngộ buông rương đựng sách và ngồi xuống đối diện trụ trì. “Không biết trụ trì gọi cháu tới có chuyện gì?”

Trụ trì vuốt râu nói, “Cháu có chuyện phiền lòng à?” Tần Ngộ hơi trợn mắt.

Trụ trì cười ha ha nói: “Cháu không phải kẻ lập dị nhưng lại một mình tới đây chứng tỏ trong lòng có phiền muộn.”

Tần Ngộ bị người ta nói trúng tâm sự thì vô ý thức gãi gãi vạt áo sau đó hé miệng nói: “Không dối gạt trụ trì, lòng cháu quả thực có một việc phiền lòng.” Cậu cúi đầu và chỉ kể qua loa rằng có người không thích mình, lúc nào cũng gây phiền toái khiến cậu khó chịu. Mà cậu chỉ có thể cãi lại chứ không còn biện pháp nào khác.

Trụ trì trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Cháu đã từng thấy người ta mài dao chưa?”

 

Tần Ngộ lập tức vui vẻ nói: “Chẳng lẽ ý trụ trì là những khó khăn trong cuộc sống là sự mài giũa, đến cuối cùng lưỡi dao sẽ trút bỏ bộ dạng tầm thường và trở nên sắc bén ư?”

Trụ trì rót cho cậu một chén trà và cười nói: “Cháu đúng là người có tấm lòng rộng rãi, chỉ nói một đã hiểu mười.”

Tần Ngộ lắc đầu: “Nếu tấm lòng cháu rộng rãi sẽ không có chuyện phải ra ngoài giải sầu thế này.”

“Cháu không cần phải coi nhẹ bản thân. Dùng khoan dung đối xử với người khác nhưng cũng không cần quá hà khắc với bản thân. Như thế lợi bất cập hại.”

Tần Ngộ không nói gì.

Đạo lý này cậu hiểu và cũng luôn dùng nó để điều hòa cảm xúc của bản thân trong quá khứ. Nhưng Lưu Văn Nguyên là bạn học cùng trường nên ngày nào cũng gặp. Đối phương lại luôn nhắm vào cậu nên Tần Ngộ thấy rất phiền. Xem ra việc rèn luyện tâm tính của cậu còn chưa tới nơi tới chốn.

“Cháu thấy trà này như thế nào?”

Tần Ngộ ngây ra và không hiểu sao đề tài lại nhảy tới đây.

Cậu nghiền ngẫm sau đó nói lời thật: “Lúc mới uống thấy vị rất dịu, mùi hương thoang thoảng kéo dài.”

Trụ trì hớp một ngụm trà xanh rồi nói, “Nước trà có ngon hay không là do lá trà, nước, và tay nghề pha trà. Thiếu một thứ cũng không được.”

Rồi ông ấy bỗng nhiên đứng dậy ý bảo Tần Ngộ đi theo mình và mang cậu vào phòng ăn sau đó ngồi xuống bàn. Đợi Tần Ngộ cũng ngồi xuống ông mới cầm lấy dụng cụ pha trà và thực hiện các bước pha trà cho cậu xem.

Ánh mắt Tần Ngộ lộ ra mê mang nhưng cậu nhanh chóng bị những động tác trôi chảy của trụ trì hấp dẫn.

Lúc pha xong cậu nghe tiếng nước chảy vào chén và thấy lòng bình tĩnh, yên vui.

 

Cuối cùng, trụ trì cong ngón tay gõ bàn một cái. Tần Ngộ cũng không hiểu lễ nghĩa khi thưởng trà nhưng theo suy đoán cậu khép năm ngón tay lại và nhẹ vái ba cái mới cung kính cầm chén trà lên. Quả nhiên cậu thấy trụ trì mỉm cười.

Tần Ngộ ở chùa chơi tới nửa buổi chiều mới rời đi. Một mình cậu bước trên đường, gió thu lạnh thấu người khiến cậu run lập cập.

Cậu đứng yên tại chỗ, bên tai quanh quẩn tiếng của trụ trì: “Ta và cháu trò chuyện rất vui, nếu sau này có rảnh rỗi cháu cứ tới đây, ta sẽ mang trà ngon ra đãi.”

Tần Ngộ xoa mặt và cúi đầu đi tiếp, chỉ có đôi tai ửng đỏ là để lộ cảm xúc của cậu.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.