Cuộc Sống Trước Hôn Nhân

Chương 12: Chương 12



Hoắc Tu cầm điện thoại, bất chợt nhớ đến chuyện sáng nay khi ngồi trên xe, mẹ anh là Ôn Linh Anh đã hỏi: “Con kết hôn chớp nhoáng như vậy, là vì đột nhiên nghĩ thông suốt muốn lập gia đình hay là thế nào?”Bà ấy ngừng một lát rồi nói tiếp: “Mới gặp mặt có một lần mà đã kết hôn, trông không giống phong cách của con lắm.”Không trách được vì sao bà Ôn Linh Anh cảm thấy khó hiểu, khi Hoài Triệt Triệt hỏi anh có muốn kết hôn không, phản ứng đầu tiên của Hoắc Tu cũng là ba mẹ anh hẳn sẽ rất bất ngờ. Nhờ phước lành từ cặp ba mẹ yêu thương nhau hết mực và không tiếc công dạy dỗ, Hoắc Tu đã trưởng thành sớm hơn các bạn đồng trang lứa về mặt tình cảm. Hồi tiểu học, anh đã có thể nhận ra rằng cô bạn học ngồi phía trước mỗi ngày quay xuống mượn anh tẩy hai mươi lần, thực chất không phải muốn mượn tẩy.Vì cục tẩy của cô ấy thật ra đã giấu sẵn trong hộp bút, nằm cùng chỗ với cây bút chì… Ồ, nói thế thì, có vẻ khả năng quan sát của anh cũng nhỉnh hơn các bạn cùng tuổi.Chỉ là chút chuyện này thôi, nhìn có vẻ như anh trưởng thành hơn người khác, nhưng thực tế trong quá trình trưởng thành, Hoắc Tu lại rất ít khi hưởng lợi từ hai điểm mạnh này.Bởi vì anh luôn có thể hiểu ý đồ đằng sau những hành động nhỏ của các cô gái nên cũng chẳng thấy lãng mạn hay hấp dẫn gì. Thậm chí hồi nhỏ có một khoảng thời gian anh khá kiêu ngạo, để tránh những tình huống khó xử và phiền toái, trong lúc chưa có đủ bằng chứng thì anh đã vội từ chối trước, và kết quả là bị đối phương phản đòn, chiếc mũ “tự luyến” cứ thế đội trên đầu anh suốt nhiều năm.Cũng may lúc đó chưa có khái niệm “nam tự luyến” như bây giờ.Nói tóm lại, trong khi những chàng cùng lứa vẫn còn đang mơ hồ bước vào mối tình và ôm bạn gái cười nhạo anh không hiểu phong tình, cần cố gắng hơn, thì Hoắc Tu đã biết rất rõ rằng anh vẫn chưa gặp được người khiến anh muốn yêu đương.Sau này, khi anh điền nguyện vọng vào Đại học Hải Thành, trước khi rời nhà, ba anh là Hoắc Vĩnh Đức còn trò chuyện với anh một lần.Tiếc là ngược lại với kỳ vọng của ba mẹ, suốt những năm đại học, đời sống tình cảm của Hoắc Tu chẳng có gì đáng kể cả, nhưng thành tích học tập lại cực kỳ xuất sắc. Từ năm nhất đến năm tư đều nhận học bổng cao nhất, còn tranh thủ học thêm một bằng kép, được tuyển thẳng vào hệ nghiên cứu sinh của trường, và ngay từ năm đầu tiên đã trở thành trợ thủ đắc lực cho thầy hướng dẫn.Thầy hướng dẫn của anh, Ngụy Long Sam, là một luật sư thương mại có tiếng trong nước, rất giỏi trong việc giải quyết các vụ tranh chấp quyền sở hữu cổ phần. Nhưng do tính tình không tốt, lúc đó vừa mắng cho một trợ lý luật sư bỏ việc nên đã để Hoắc Tu tạm thay thế vị trí, ai ngờ việc thay thế này lại kéo dài cho đến khi Hoắc Tu tốt nghiệp thạc sĩ.Hoắc Tu nhớ hôm đó là anh đi cùng Ngụy Long Sam đến một quán karaoke để gặp khách hàng. Khi đó, Hoắc Tu vừa vào nghề, chưa có kinh nghiệm như bây giờ nên trên đường đi anh đã hỏi thầy vì sao khách hàng không gặp luật sư ở văn phòng mà lại hẹn ở quán karaoke.Ngụy Long Sam cười mỉa, nói bằng giọng điệu dạy dỗ người trẻ: “Tổng giám đốc Vương bảo phong thủy của quán karaoke đó tốt, thích hợp để bàn chuyện lớn.”Sau này anh mới biết, trong mười doanh nhân thì có đến chín người tin vào phong thủy.Muốn trở thành một luật sư thương mại giỏi, trước tiên phải biết cách tôn trọng phong thủy của khách hàng.Hiển nhiên Ngụy Long Sam rất tinh thông điều này, nhưng tổng giám đốc Vương lại cao tay hơn một bậc. Hai bên giằng co suốt cả buổi tối mà hợp đồng ủy thác đại diện kiện tụng vẫn chưa ký được, khiến Ngụy Long Sam đau đầu không thôi.Sau khi uống đến ba lượt, tổng giám đốc Vương bất chợt nhận một cuộc điện thoại, hai thầy trò tránh ra ngoài hút điếu thuốc cho thoải mái. Vừa nói chuyện vừa đi đến gần lối thoát hiểm, có vẻ Ngụy Long Sam muốn nói với anh điều gì đó mà không tiện để người khác nghe thấy nên đã xoay tay nắm cửa lối thoát hiểm, định mở cửa đi vào, nhưng còn chưa bước vào thì đã nghe thấy âm thanh xì xào bên trong.Tiếng mở cửa làm đèn cảm ứng trong lối thoát hiểm bật sáng, hai thầy trò đứng ngoài cửa thoát hiểm, cuối cùng mới nhìn rõ sau cánh cửa là một cô gái trẻ.Nói chính xác hơn, là một cô gái ngồi xổm đang ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, mặt mũi đỏ ửng.

Có lẽ cô gái nhỏ không ngờ rằng giữa đêm lại có người vào đây, ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ ngơ ngác, giống như một chú chó con bị bế lên khi đang lim dim ngủ trong ổ, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.Ngụy Long Sam cũng chẳng hiểu tình huống này là gì, hai bên cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ. Qua năm giây, chắc là cô gái nhỏ nghĩ mình đã chắn đường người ta nên khẽ lên tiếng nói một câu “Xin lỗi”.
Nhưng cô không đứng dậy cũng không đi chỗ khác, cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm, nhích hai bước vào sâu trong cầu thang. Trên người cô là chiếc váy màu đỏ chấm bi trắng, ngồi xổm trên đất nhích từng chút một trông hệt như một cây nấm nhỏ biết đi.

“Cô bé này sao kỳ lạ vậy, vào karaoke không hát hò mà lại ra đây khóc, không thấy nóng sao?”

Ngụy Long Sam thèm thuốc, cũng không quan tâm nhiều, cứ thế lấy hộp thuốc ra khỏi túi, còn quay lại chia cho học trò một điếu, hai thầy trò lần lượt bước vào cầu thang: “Ra ngoài đi, chúng tôi là hai người nghiện thuốc, có thể khiến cô chết ngạt đấy.”

Nấm nhỏ ngồi xổm trên đất, có lẽ không muốn để họ nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mình nên vội xoay lưng lại, chỉ để lại một bóng lưng kiên cường đầy lòng tự tôn, rồi buông một câu đầy cam chịu: “Ngạt chết thì thôi.”

Ngụy Long Sam tự châm thuốc hút, đưa bật lửa cho Hoắc Tu, thấy anh không có ý định hút thì lại nhét vào túi áo khoác, tiếp tục trêu cô gái: “Sao vậy, cô sống ở đây à?”

Hoắc Tu cảm thấy Ngụy Long Sam thật sự uống nhiều quá rồi, hoặc là đang rất rảnh.

Đang thèm thuốc, tâm trạng anh bỗng thấy bực bội vô cớ, chỉ nhìn thấy cây nấm nhỏ quay đầu nhìn hai người họ, giọng nói vì khóc mà trở nên nghẹn ngào như măng non sau cơn mưa: “Hai người hút thuốc trong nhà tôi, có phải hơi quá đáng rồi không!”

Giọng điệu hùng hồn đó, cứ như thể cầu thang này thật sự là phòng ngủ nhỏ của cô vậy.Ngụy Long Sam bật cười ngặt nghẽo, nói lát nữa sẽ mua cho cô một chai Coca để xin lỗi, rồi hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.Có lẽ có những chuyện dễ nói với người lạ hơn, hoặc cũng có thể do kỹ năng moi chuyện của Ngụy Long Sam rất xuất sắc, nên chẳng mấy chốc cây nấm nhỏ ấy đã mở lòng, kể rằng cô đến đây cùng nhiều bạn bè nhưng trong số đó có một người đã hứa sẽ đến, thế mà đợi hai tiếng vẫn chưa thấy đến, làm cô rất tức giận; nhưng cô không muốn các bạn khác nhận ra nên trốn vào đây khóc một lúc, khóc xong sẽ quay lại.

Ngụy Long Sam thẳng thắn nói: “Bạn bè gì chứ, bạn trai chứ gì? Nếu là bạn bình thường thì làm gì đến nỗi khóc sướt mướt ở đây?”

“Thật sự chỉ là bạn bình thường mà…” Cây nấm nhỏ vừa nấc vừa nói: “Nếu là bạn trai thì tốt quá rồi, tôi sẽ nói chia tay để anh ta phải hối hận!”Ngụy Long Sam cười nghiêng ngả, cứ thế nói chuyện thêm vài câu cho đến khi hút xong một điếu thuốc, rồi mới quay lại nháy mắt với học trò chào tạm biệt cô gái nhỏ.

Sau đó họ uống rượu với tổng giám đốc Vương đến tận khuya, cuối cùng cũng đã ký được hợp đồng. Trên đường về, Ngụy Long Sam tranh thủ có Hoắc Tu lái xe nên tựa vào ghế sau nghỉ ngơi, hiếm khi không châm chọc mà nói: “Cô bé gặp tối nay đúng là dễ thương, tiếc là khi vừa mua Coca về thì cô bé đó đã đi mất rồi…”

Dễ thương.

Hoắc Tu rất ít khi dùng từ này để miêu tả ai đó.

Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là anh cảm thấy chẳng ai phù hợp với từ này thôi, tiếng Trung có rất nhiều tính từ đủ để miêu tả phần lớn những người anh đã từng gặp.

Nhưng ngày hôm đó, anh suy nghĩ một lúc, chợt không tìm được từ nào thay thế nên đành đáp: “Đúng vậy.”

“Dễ thương thật.”

Về sau Hoắc Tu mới biết, cây nấm nhỏ mà anh gặp ở cầu thang hôm đó tên là Hoài Triệt Triệt, cũng là sinh viên của Đại học Hải Thành giống anh.

Còn người đã cho Hoài Triệt Triệt leo cây ngày hôm đó, khiến cô phải trốn bạn bè vào lối thoát hiểm khóc một mình, chính là Tiêu Kinh Du.

Từ năm 18 tuổi, đến năm cô 25 tuổi.


Vẫn còn rơi nước mắt vì anh ta.Có thể thấy quán trà này thật sự không chú trọng vào kinh doanh đồ ngọt và trà chiều, mọi thứ đều là bán thành phẩm, chất lượng chẳng ra sao mà giá cả thì lại đắt cắt cổ.

Hoài Triệt Triệt đeo tai nghe kết nối với điện thoại để thu âm, vừa ăn vừa nhẹ giọng mắng trước ống kính, câu kết là: “Lương tâm cuối cùng của quán này là món nào cũng ít, để mọi đau khổ đều như một mũi tiêm, chỉ cần chích một phát là xong.”

Nghe câu đó mà mặt vị quản lý đi ngang qua tái mét, chưa để Hoài Triệt Triệt quay xong đã vội đến hỏi xem có phải cô không hài lòng về trà bánh không, nếu cần có thể miễn phí bữa này.

Hoài Triệt Triệt cảm thấy mình vừa tuôn ra toàn câu hay, phát huy vượt trội, không muốn phải nể mặt người ta nên từ chối ngay lập tức.Quay xong video, Hoài Triệt Triệt lấy lại điện thoại kiểm tra xem nội dung vừa quay có hoàn chỉnh chưa, thì tin nhắn WeChat lại hiện lên.

Whale: [Hình ảnh]
Whale: ?

Hoài Triệt Triệt nhìn qua thời gian, nhấn vào thì thấy Tiêu Kinh Du chụp lại bài đăng kết hôn trước đó của cô trên vòng bạn bè, lướt lên trên thì càng khiến cô khó hiểu hơn.

“Whale” đã thu hồi một tin nhắn.

“Whale” đã thu hồi một tin nhắn.

Cái tên chết tiệt này lại còn chơi trò thu hồi à?

“Quay được không?”

Trong lúc Hoài Triệt Triệt quay video, Hoắc Tu đã gọi một ấm trà Mao Tiêm, vừa được mang lên.

Trà được tính theo ấm, một ấm có bốn tách, bộ trà cụ trông khá tinh xảo, hoa văn trên đó rất tỉ mỉ. Hoắc Tu rót cho Hoài Triệt Triệt một tách rồi đưa đến trước mặt cô: “Uống chút trà cho thanh miệng.”

Hoài Triệt Triệt không có tâm trạng uống trà, nuốt vội một hơi rồi đặt cốc xuống hỏi: “Vừa nãy anh cầm điện thoại của tôi, có thấy tin nhắn WeChat nào gửi đến không?”

Hai tin nhắn vừa gửi của Tiêu Kinh Du được hiển thị lại thời gian, chứng tỏ đã được thu hồi một lúc rồi.

Khi nãy điện thoại của cô ở trong tay Hoắc Tu, chắc hẳn anh có thấy gì đó.

Nghe vậy, trong đầu Hoắc Tu thoáng hiện lên hai tin nhắn bất lực xen lẫn nịnh nọt kia.

Tổ tông.

Hết giận chưa?

Anh hơi khựng lại, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không vui của Hoài Triệt Triệt, nâng ấm trà thanh sứ lên, rót đầy tách rỗng bên cạnh cô, rồi mới từ tốn mỉm cười:

“Tôi không để ý.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.