Tin nhắn WeChat của Hoài Triệt Triệt đến rất nhanh, vốn cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng khi nghe câu trả lời của Hoắc Tu, ánh sáng trong mắt cô vẫn tắt phụt, khẽ đáp một tiếng "ồ" rồi bắt đầu cúi xuống gõ chữ.CHECHE: [?]
CHECHE: [Anh thu hồi gì vậy?]
Tiêu Kinh Du trả lời ngay lập tức.
Whale: [Không có gì đâu.]
Whale: [Em không phải nên giải thích với anh về chuyện kết hôn trước sao, Hoài Triệt Triệt.] Lúc nãy khi bấm đồng ý lời mời kết bạn, thực ra Hoài Triệt Triệt đã chuẩn bị tinh thần để nói với Tiêu Kinh Du về chuyện cô kết hôn chớp nhoáng với Hoắc Tu. Dù gì cũng đã kết hôn rồi, tính cô không bao giờ giấu diếm, có chuyện mà không nói ra là sẽ khó chịu.
Cô thoải mái cắm tai nghe, chào Hoắc Tu một tiếng rồi bước ra cửa quán trà, bấm gọi thoại cho Tiêu Kinh Du.
“Hoài Triệt Triệt, giấy chứng nhận kết hôn đó là thế nào?”
Giọng Tiêu Kinh Du không quá lạnh lùng, không kể lúc hát, bình thường giọng anh ta khi nói chuyện nghe giống một chàng trai trẻ, nhưng giọng điệu lúc này bị cảm xúc đè nén, mang theo cảm giác vô cùng thờ ơ: “Em ngày càng giỏi chọc giận người khác đấy, chọc cho anh tức chết thì em được gì?”
“Anh chọc em thì em cũng chọc lại thôi.” Hoài Triệt Triệt nhìn về ngọn núi xanh xa xa, nghe thấy Tiêu Kinh Du bực bội đến phát điên, cô bĩu môi nói: “Không phải anh thích ghép cặp hay sao, em ghép cho anh một cặp thật luôn đây.”
“Hoài Triệt Triệt.”
Nghe cô nói vậy, cuối cùng Tiêu Kinh Du cũng xác nhận được giấy kết hôn cô đăng trên vòng bạn bè là thật, giọng điệu tức khắc lạnh hơn hai phần: “Trước đây em tùy tiện tìm một tên đàn ông để yêu còn chưa đủ, giờ lại còn tùy tiện tìm một người để kết hôn?”
Nghe thấy giọng chất vấn của Tiêu Kinh Du, cảm xúc của Hoài Triệt Triệt cũng dần sa sút.
Cô vốn là người ưa mềm không ưa cứng, ban đầu định nói chuyện tử tế nhưng gặp thái độ gay gắt thì không thể nói gì nữa, chỉ còn lại lời lẽ đối đầu.
“Ai nói là em tùy tiện tìm?” Hoài Triệt Triệt không chút do dự phản bác: “Anh ấy giỏi hơn anh nhiều, được chưa?”Cô đã làm không ít chuyện nông nổi, bao gồm cả chuyện "tùy tiện tìm một tên đàn ông để yêu" mà Tiêu Kinh Du vừa nói, đúng là cô đã cầu hôn và đăng ký kết hôn với Hoắc Tu trong tâm trạng chẳng còn gì để mất.Nhưng dù lúc này không phải vì muốn chọc giận Tiêu Kinh Du, Hoài Triệt Triệt vẫn cảm thấy với một người đàn ông như Hoắc Tu, nếu cô dẫn ra ngoài thì không ai sẽ nghĩ cô đang túng quá hóa liều cả."Vậy là em đã chọn một cách nghiêm túc, kết hôn nghiêm túc, đúng không?" Đúng như dự đoán, Tiêu Kinh Du ở đầu dây bên kia tức đến mức gần như cứng họng: "Hoài Triệt Triệt, em còn não không vậy? Chuyện kết hôn này cũng có thể đem ra đùa giỡn sao? Cả cuộc đời em đều là phương tiện để trả đũa anh à?"
"À, vậy xin hỏi tại sao tôi phải trả đũa anh? Có phải vì anh cứ treo tôi lơ lửng không? Vừa tát một cái rồi lại cho một viên kẹo ngọt, chỉ có anh là giỏi nhất thôi." Hoài Triệt Triệt cũng nổi giận, hít sâu một hơi đứng ở cửa quán trà cất giọng mỉa mai: "Lúc thì đẩy couple, lúc thì không tạo couple, tất cả hot search đều dành cho đoàn phim của các anh hết rồi, muốn nắm trọn sự chú ý đúng không? Tôi không phải là fan nữ của anh, để anh nói gì thì tôi cũng tin đâu."
"Hơn nữa nói thẳng ra, tôi kết hôn là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh?"
Tiêu Kinh Du ở đầu dây bên kia im lặng, cảm giác ấm ức đọng trong lòng Hoài Triệt Triệt lại dâng lên, cô hít mũi, cố gắng nói: "Anh phải hiểu rõ, Tiêu Kinh Du, anh không phải bạn trai của tôi, anh chỉ là một người bạn, bình, thường thôi."
Ba chữ "bạn bình thường" được cô nói từng từ một, xuyên qua tai nghe, giống như viên đạn bắn vào màng nhĩ của Tiêu Kinh Du.
Đầu dây bên kia đột nhiên rơi vào im lặng, vài giây sau, Hoài Triệt Triệt nghe thấy hai tiếng tút tút… Tiêu Kinh Du đã cúp máy.
Dù đã thắng, nhưng tâm trạng của Hoài Triệt Triệt không hề tốt chút nào. Cô cứ đứng ở cửa quán trà mà không hề có ý định đi vào, chỉ đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng rồi đi đi lại lại.
Thật ra hôm nay cô không hề muốn cãi nhau với Tiêu Kinh Du, lúc gọi điện thoại, trong lòng còn nghĩ nếu Tiêu Kinh Du không chấp nhận, cô có thể về bàn bạc lại với Hoắc Tu, cố gắng giải quyết trong hòa bình.
Chuyện đến nước này rồi, hứng thú dạo chơi núi non của cô coi như đã mất sạch. Lúc về khách sạn Hoài Triệt Triệt nói rằng mình bị đau dạ dày rồi về thẳng phòng mà không màng ăn tối.
Tối đến, khi Hoắc Tu cùng hai bên gia đình ăn tối xong rồi lên lầu, quẹt thẻ mở cửa phòng bước vào, mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào mũi anh.
Chắc hẳn Hoài Triệt Triệt đã uống một lúc rồi, chai rượu trong tay cô chỉ còn một nửa, trên bàn còn một chai đã cạn, Hoắc Tu đi tới cầm lên nhìn, là rượu Pinot Noir độ cồn 13%.
"Anh về rồi à?"
Hoài Triệt Triệt ngồi thu mình trên ghế sofa, ôm chai rượu xem TV, thấy Hoắc Tu vào thì bình thản chào anh.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, không dài như hôm qua nhưng cũng qua gối, nằm nghiêng trên sofa, hai chân trắng ngọc vắt ngang nhau. Dưới ánh đèn, làn da trắng mịn phát sáng lung linh.
Trông có vẻ không say như lần trước ở quán bar, nhưng má hơi ửng hồng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đôi mắt sáng ngời đến lạ thường, nhìn anh từ dưới lên, đôi mắt như chứa ánh sáng rực rỡ.
"Ừm, tôi về rồi." Hoắc Tu đặt chai rượu xuống, vừa mở lời thì nhận ra giọng mình đã nặng hơn bình thường: "Không ăn tối mà uống rượu sao?"
"Không muốn ăn, món tráng miệng chiều nay làm tôi ngán luôn rồi." Hoài Triệt Triệt chào anh xong thì lại uống một ngụm, mắt cụp xuống uể oải: “Tôi bị đau dạ dày thật đấy, không lừa đâu."
"Đau dạ dày mà còn uống rượu." Anh cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh cô: "Xem ra em không cần dạ dày nữa rồi."
Gió núi đêm nay không mạnh như tối qua, tiếng lá cây bên ngoài cũng nhỏ hơn nhiều, không gian cả trong lẫn ngoài căn phòng đều yên ắng.
Bị ảnh hưởng bởi không gian, giọng của Hoài Triệt Triệt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Trong sự yên tĩnh ấm áp ấy, dù hai người vẫn còn khoảng cách nhưng lúc nói chuyện lại dịu dàng như tiếng thì thầm bên tai, quấn quýt trong không khí."Tôi thấy khó nên nghĩ uống chút rượu vang để axit trái cây kích thích axit dạ dày, giúp tiêu hóa nhanh hơn." Cô ôm chai rượu bịa chuyện một cách nghiêm túc, bịa xong mà tới chính cô cũng thấy buồn cười, quay đầu đi rồi bật cười."Vậy đỡ chút nào chưa?" Hoài Triệt Triệt giả vờ ngốc nghếch, Hoắc Tu cũng thuận theo: "Đau ở đâu, chỉ tôi xem."
"Ừm... Đây? Ừm, chỗ này..."
Dường như cô nàng cũng không chắc lắm, tay chỉ bừa vài chỗ ở bụng trên của mình, nhưng cảm thấy vẫn chưa đúng lắm."Chỗ này à?"
Hoắc Tu đưa tay đặt lên bụng cô, xác định vị trí dạ dày qua xương sườn rồi giữ ở đó một lúc, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua váy ngủ truyền đến: "Còn đau không?"
Hoài Triệt Triệt ngây người vì cái chạm bất ngờ này, nhưng dạ dày lạnh cóng vì uống nhiều rượu lúc này lại cực kỳ tham lam hơi ấm từ bàn tay người đàn ông, khiến cô không lập tức nảy sinh ý định tránh né.Cô ậm ừ một tiếng, chai rượu vang trong tay bị Hoắc Tu nhẹ nhàng rút ra khỏi lòng cô.
"Ê, anh làm gì vậy..."
Hoài Triệt Triệt đưa tay định giành lại nhưng không kịp, vừa định dùng ánh mắt trách cứ, lại tình cờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh.
"Đừng uống nữa, để tôi giúp em xoa dạ dày."Hoắc Tu vốn không định di chuyển vị trí của cô, nhưng chiếc sofa hơi chật, sau khi ngồi bất tiện giữ ấm bụng cho cô một lúc, anh vẫn quyết định bế ngang người cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Hoài Triệt Triệt ngây ra, nhưng men rượu khiến sự chú ý của cô phân tán, khó mà tập trung được, khiến khoảnh khắc ngơ ngẩn vốn dĩ chỉ là một thoáng trở nên kéo dài ra gấp nhiều lần.Cho đến khi được đặt lên giường, cô mới bừng tỉnh: "Hoắc Tu…"
"Không sao." Hoắc Tu lại đặt tay lên vùng bụng của cô, đôi mắt dịu dàng không còn vẻ sắc bén như khi hôn cô: "Sao em không gọi tôi là lão Hoắc nữa?"
"…" Hoài Triệt Triệt nào dám nói là khi đó cô cố ý gọi vậy để chọc tức anh: "Sao vậy, anh thích bị gọi là ‘lão’ lắm sao?"
"Em gọi tôi là lão Hoắc thì tôi có thể gọi em là Tiểu Hoài." Anh nói để chuyển hướng sự chú ý của Hoài Triệt Triệt, lòng bàn tay từ từ áp lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa: "Một già một trẻ, đối ngẫu hoàn chỉnh, khá hay mà."
Hoài Triệt Triệt khá gầy, nhưng nhìn là biết cô chưa từng vận động, lớp thịt trên cơ thể cô vừa mỏng vừa mềm.
Nhất là vùng bụng này, có lẽ đây là nơi chứa lượng mỡ nhiều thứ hai trên cơ thể cô, chỉ sau phần mông, sờ vào cảm giác mềm mại như thể cơ thể cô chỉ toàn là bông gòn.
"Tiểu… Hoài…"
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai gọi Hoài Triệt Triệt như vậy, bỗng chốc cảm thấy vừa lạ lẫm vừa thú vị, cô nhẩm lại một lần nhưng kỳ lạ là không thấy phản cảm.
"Ừm, Tiểu Hoài." Hoắc Tu cũng nhắc lại, giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm mang cảm giác dịu êm, như thể dùng ba chữ đó ấn vào màng nhĩ của cô, tựa như bàn tay đang dừng trên bụng cô, chầm chậm xoa bóp, len lỏi vào sâu hơn.Anh không cố tình cúi đầu thổi hơi ấm vào cô, cũng không chạm vào bất kỳ chỗ nào khác ngoài bụng cô, nhưng Hoài Triệt Triệt không hiểu sao tai mình lại nóng bừng lên, càng ngày càng nóng, như lửa đốt vậy.
Cả hai đều không ai nói gì, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng cô đọng, chỉ còn tiếng ma sát nhẹ giữa lòng bàn tay của người đàn ông với vải váy ngủ của cô, càng làm tăng cảm giác căng thẳng trong không gian."Phải… Phải rồi…"
Hoài Triệt Triệt muốn nói gì đó, rất muốn nói gì đó, nhưng có lẽ do rượu làm đầu óc cô trống rỗng, cô cố gắng chớp mắt, cuối cùng chỉ nghĩ ra một chủ đề tệ nhất: "Sao anh không hỏi tôi chiều nay đã gọi điện cho ai?"
Dù Hoắc Tu không nói gì, nhưng Hoài Triệt Triệt cũng tự biết sắc mặt mình lúc quay về trông khá khó coi.
Khi nhận cuộc gọi, cô đã nghĩ đến chuyện Hoắc Tu sẽ chất vấn cô sau khi quay về, giống như Tiêu Kinh Du ở đầu dây bên kia muốn cô đưa ra một lời giải thích, rồi họ sẽ cãi nhau ầm ĩ, có thể kết hôn nhanh rồi ly hôn cũng nhanh.
Hoài Triệt Triệt cũng phải thừa nhận rằng khi đó cô rời đi không chút đắn đo như vậy là mang ý khiêu khích vụ ở ban công… Trong khoảnh khắc ấy, Hoài Triệt Triệt thật sự đã nghĩ "Nếu cuộc hôn nhân này có thể kết thúc tại đây thì tốt biết mấy”.Nhưng không ngờ, Hoắc Tu không những không hỏi, mà thậm chí còn không nhắc đến.
"Tôi không muốn hỏi."
Người đàn ông nhìn cô, rủ mắt xuống, chuyển ánh nhìn về phía bụng cô một lúc rồi nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu:
"Có phải vì cậu ta nên em mới cầu hôn tôi không?"
Giọng anh thật sự rất nhẹ.
Nhẹ đến mức không mang chút ý chất vấn nào, thậm chí còn không giống như đang hỏi.
Mà chỉ như đang thể hiện… "Tôi có chút tổn thương".
Những ý nghĩ cực đoan và trẻ con trước đó của Hoài Triệt Triệt trong khoảnh khắc này hoàn toàn tan biến, sụp đổ ngay tức khắc.
Cô đột nhiên không dám nhìn vào mắt Hoắc Tu, ánh mắt như con thiêu thân trong gió bắt đầu dao động, mãi sau mới khẽ đáp một tiếng.Gương mặt cô thật sự không thể giấu nổi điều gì, lúc này sự hối lỗi nhỏ nhoi trong đáy mắt cũng bộc lộ rõ ràng. Bàn tay Hoắc Tu khẽ dừng lại, giọng điệu không đổi: "Vậy nếu đã kết hôn rồi, thì thử ở bên tôi xem sao được không, Tiểu Hoài."
Hoài Triệt Triệt không biết nên phản ứng thế nào, khi ánh mắt lơ đãng còn đang vô định thì vô tình gặp ánh nhìn ôn hòa vô hại của người đàn ông, cô giật mình như con chim hoảng hốt, bay ra xa: "Thử cái gì?"
"Thử xem kết hôn với tôi có tệ như em nghĩ không." Giọng anh cũng rất nhẹ, như đang dỗ một đứa trẻ đang hờn dỗi: "Cũng thử hiểu tôi một chút."
Ánh mắt cô gái đã dịu lại từ lâu, nhưng giọng nói vẫn cố che giấu sự do dự:
"Vậy… Lỡ thử rồi vẫn không được thì sao?"Cô tốt nghiệp đại học xong, không trở về nước ngay mà dành đến nửa năm để du lịch khắp những quốc gia mà cô chưa từng đặt chân đến trong thời gian du học.
Cô đã dành nhiều thời gian như vậy để mở mang tầm mắt, nhưng trở về lại phát hiện mình vẫn không hiểu được đàn ông.
Cô và Tiêu Kinh Du đã dây dưa với nhau nhiều năm như vậy, nếu thật sự có thể buông tha cho nhau thì có lẽ hai người đã sớm tách ra rồi.
Nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, nếu Tiêu Kinh Du không thích cô thì tại sao lúc nào cũng chờ đến khi cô sắp rời đi, anh ta lại quay lại theo sau cô một đoạn.Thật ra nhiều lúc nếu anh ta không đuổi theo như vậy, hai người đã sớm được giải thoát rồi.
Nhưng cô đã thích Tiêu Kinh Du suốt nhiều năm, nếu anh ta cũng thích cô thì chắc hai người đã yêu nhau đến gần bảy năm rồi.
Nhìn thì như vậy nhưng thật ra cô chưa bao giờ hiểu rõ Tiêu Kinh Du.
Nhìn vào hiện tại, cô cũng không hiểu Hoắc Tu.
"Chúng ta thử trong hai năm, nếu em vẫn không có cảm giác gì với tôi."
Cơn buồn ngủ ập đến, ánh mắt cô càng lúc càng mơ màng, chỉ nghe thấy Hoắc Tu nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ chủ động đề xuất ly hôn."
Chủ động đề xuất ly hôn.
Sáu chữ này giống như từ đầu đến cuối anh đều rất rõ điểm đau của cô, một câu nói đã chạm đúng vào trái tim cô.Sao cô có thể từ chối được.
Tất nhiên không thể từ chối."Được thôi."
Hoài Triệt Triệt bỗng phấn chấn tinh thần, không chần chừ nắm bắt cơ hội trước mắt: "Vậy thì hai năm, chốt vậy nhé.”“Chốt.”Vừa dứt lời, tảng đá lớn trong lòng Hoài Triệt Triệt cũng theo đó rơi xuống, rơi thẳng xuống đất.Ngay cả việc nhìn khuôn mặt Hoắc Tu, cô cũng thấy đáng yêu hơn rất nhiều.Cô gái hiếm khi nở một nụ cười với anh: "Cảm ơn."
Mang tâm trạng yên ổn cùng với hơi men trong người, Hoài Triệt Triệt nhanh chóng bắt đầu buồn ngủ.
Hoắc Tu ngồi bên giường, tay anh vẫn xoa bụng cô cho đến khi cô gái đã ngủ say. Khi anh định rút tay về thì nghe thấy tiếng rung của chiếc điện thoại từ phía sofa.
… Vừa nãy anh chỉ bế Hoài Triệt Triệt đến đây, điện thoại của cô vẫn để lại đó.