Cô gái nửa tỉnh nửa mơ cũng nghe thấy chút âm thanh, trong cơn mơ màng khẽ “ừ” một tiếng. Hoắc Tu cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói một câu "Để tôi" rồi đi đến bên sofa, tìm điện thoại của cô từ sau một chiếc gối ôm.
Trên màn hình không có tên người gọi, chỉ có một biểu tượng cá voi màu xanh.
Biểu tượng nhỏ này là do hệ thống mặc định, màu xanh rất đẹp, trên đầu cá voi còn có một vòi phun nước xòe ra.
Giây tiếp theo, cuộc gọi bị ngắt tự động, màn hình tối lại rồi nhanh chóng sáng lên, gần như không có khoảng cách.
Mỗi lần rung lên đều chứa đựng sự sốt ruột và lo lắng.
"Alô."
Trong tầm nhìn, cô gái trên giường đã ngủ say, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, làm xao động những chiếc lá, phát ra tiếng xào xạc.Nhưng khi Hoắc Tu mở cửa ban công và nhận cuộc gọi, gió đã qua rồi, anh đứng trên ban công, xung quanh yên ắng, cũng giống như sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
"Cô ấy đang ngủ, không tiện nghe máy."
Sáng sớm hôm sau, Hoài Triệt Triệt bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Hoài Kiến Trung, nói rằng sắp phải khởi hành và giục cô nhanh chóng xuống lầu.Hoài Triệt Triệt còn ngái ngủ, bèn ậm ừ đáp qua loa. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ hẹn hôm qua.Hoài Triệt Triệt: "..." Tác động của rượu vang từ tối qua dường như vẫn còn. Cô không thể phân biệt rõ là mình đang buồn ngủ hay vẫn còn say, cả cơ thể cuộn tròn trong chăn rồi phát ra tiếng kêu ư ử như một chú chó nhỏ.Hoắc Tu vừa đánh răng rửa mặt trong phòng tắm đã nhận ra trên giường có động tĩnh. Anh đẩy cửa bước ra, vừa kịp nhìn thấy cô chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn lộn xộn trong mái tóc rối bù, cuộn mình trong chăn cựa quậy.Hoài Triệt Triệt thật sự đã quên rằng mình không sống một mình nữa. Phản ứng đầu tiên của cô khi thấy Hoắc Tu là ngơ ngác, rồi mới nhận ra loạt âm thanh lạ lùng của mình vừa rồi đã bị nghe thấy. Cô lập tức trùm chăn kín đầu, "biến mất" tại chỗ.Ngoài chăn truyền đến tiếng cười khẽ của Hoắc Tu. Hoài Triệt Triệt nấp trong bóng tối ấm áp, hai tai dần nóng lên.May mắn thay, cô đã che kín mình, nhưng điện thoại thì không nằm quá xa, đưa tay là lấy được.Vừa nhận cuộc gọi xong, điện thoại tự khóa màn hình, Hoài Triệt Triệt nhập mật khẩu để mở khóa. Cô lướt Weibo trong năm phút rồi thoát ra, phát hiện biểu tượng điện thoại màu xanh lá đã có một dấu chấm đỏ.Chưa đầy hai phút sau, cô gái trên giường thò đầu ra: "Hoắc Tu, hôm qua có ai gọi cho tôi không?"Hoắc Tu đang pha trà, vừa rót nước nóng vào ấm. Anh đậy nắp, hơi nóng lan tỏa khắp phòng cùng hương trà thơm ngát.Anh quay lại, thành thật đáp: "Có, lúc đó em đã ngủ rồi."Hoài Triệt Triệt cúi đầu nhìn biểu tượng cá voi nhỏ trong lịch sử cuộc gọi, ánh mắt bất giác căng thẳng."Vậy, sau đó thì sao?""Lần đầu tiên tôi không bắt máy kịp." Hoắc Tu thản nhiên đáp: "Nhưng cậu ta gọi lại ngay sau đó, tôi nghe máy để xem có chuyện gì gấp không.""Anh ấy nói gì?""Không nói gì cả."Lúc đó, Hoắc Tu sợ đánh thức cô nên đã ra ban công. Nhưng sau khi nghe thấy giọng anh, Tiêu Kinh Du ở đầu dây bên kia đã dập máy ngay lập tức."Ồ."Chắc hẳn anh ta nghe thấy giọng đàn ông lạ, tưởng rằng họ đang làm gì đó, nên mới im lặng hoàn toàn.Hoài Triệt Triệt vẫn giận vì cuộc gọi chất vấn của Tiêu Kinh Du ngày hôm qua, nghe Hoắc Tu kể lại cũng không có ý định gọi lại cho anh ta. Cô nhìn thời gian cuộc gọi chỉ vỏn vẹn bốn, năm giây, rồi không suy nghĩ gì thêm.Nhưng mà quả thật trong cuộc điện thoại hôm qua cũng là lần đầu tiên mà cô nghe thấy giọng Tiêu Kinh Du đầy xúc động đến vậy. Một người trong ngành luôn biết cách điều chỉnh hơi thở và giọng nói, hôm qua suýt nữa đã vỡ giọng qua điện thoại.Hừ, nhưng thế thì sao, đằng nào cũng muộn rồi, đáng đời anh ta.Hoài Triệt Triệt vẫn còn giận vì chuyện hôm qua. Cô không chút thương xót, rửa mặt xong rồi theo Hoắc Tu xuống nhà hàng khách sạn ăn sáng.Bụng đói meo từ tối qua đến giờ nên Hoài Triệt Triệt nhìn gì cũng thấy ngon. Lúc cô đang xem thực đơn thì Hoài Kiến Trung và Lý Nguyệt Như đã bước xuống từ trên lầu.Hoài Triệt Triệt nhìn thấy Hoài Kiến Trung ngồi xuống bàn, cô liền biết mình mất quyền gọi món. Nhưng cô còn chưa kịp đưa thực đơn thì đã bị Hoắc Tu ngăn lại, yêu cầu nhân viên mang thêm một bản thực đơn khác.Không lâu sau, Hoắc Vĩnh Đức và Ôn Linh Anh cũng xuống, hai gia đình cùng nhau ăn sáng. Ôn Linh Anh bất ngờ hỏi: "Hình như sắc mặt ông thông gia có vẻ không được tốt lắm. Tối qua ngủ không ngon à?"Hoài Kiến Trung xua tay: "Tối qua nhận được cuộc gọi, có đứa cháu ở quê vừa tốt nghiệp trung cấp nghề năm ngoái, tìm được việc gần nhà nhưng bị bắt nạt. Con bé vừa nghỉ việc và muốn lên thành phố tìm việc, hỏi tôi có thể giúp đỡ không.""Vì sao lại bị bắt nạt... Cũng là chuyện phiền phức, có cần hỗ trợ phân xử lao động không?" Ôn Linh Anh khẽ thở dài: "Nếu có chuyện gì chúng tôi có thể giúp được, đừng ngại nói.""Không sao, không sao. Cũng không phải là chuyện to tát gì. Chỉ cần tìm cho con bé chỗ ở là được..." Hoài Kiến Trung nói.Hoài Kiến Trung khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Quê gốc của ông ở một thị trấn nhỏ quanh Sơn Thành. Ba mẹ chỉ là nông dân bình thường. Nhưng từ một đứa trẻ bình thường, ông đã chinh phục được cô gái đẹp nhất thị trấn, rồi trở thành một thương nhân giàu có, trở thành huyền thoại ở thị trấn đó. Các mối quan hệ cũng lần lượt kéo đến, dù chưa từng nói chuyện một câu nào cũng trở thành họ hàng xa cho được.Nhưng Hoài Kiến Trung không hề ghét bỏ họ, ngược lại còn rộng rãi giúp đỡ, dẫn Lý Nguyệt Như trở về quê hương trong sự vinh quang. Việc đầu tiên là giúp thị trấn sửa một con đường dài, và hứa rằng ai cần giúp đỡ tìm việc tại thành phố thì cứ mở lời.Thực ra, Hoài Kiến Trung đối với người khác rất tốt, hiền lành, trung thực. Đôi khi, Hoài Triệt Triệt thấy ông đùa giỡn với con cái nhà hàng xóm còn cảm thấy ông giống một người ba hơn là với khi ông đối diện với cô.Nhưng đối với Hoài Triệt Triệt, ông luôn không hài lòng.Cô rõ ràng đã vượt điểm chuẩn đại học đến hơn ba mươi điểm. Nhưng từ trường đến chuyên ngành, rồi sau đó là du học, Hoài Kiến Trung chưa bao giờ thể hiện sự công nhận. Đối với con gái mình, câu nói mà ông dùng nhiều nhất là: "Ba không trông mong con đạt được thành tích gì, chỉ cần con sống yên ổn là được."Trong thế giới của Hoài Kiến Trung, người khác làm sao có thể bắt nạt cô được. Cô không đi bắt nạt người khác đã là tốt rồi. Có đôi khi, lúc cô chịu ấm ức mà về nhà, cô chỉ mong rằng ông không có nhà, như vậy ít nhất có thể than thở với mẹ. Nếu bị ông nghe thấy, thế nào cũng bị mắng cho một trận.Bữa sáng vì câu nói vô tình của Hoài Kiến Trung mà trở nên nhạt nhẽo. Hoài Triệt Triệt miễn cưỡng ăn vài miếng sủi cảo tôm không ngon lắm rồi theo người lớn xuống lầu.Hôm qua cô bị Hoắc Tu cưỡng hôn mà bực mình, kiên quyết không đi cùng xe với anh. Hôm nay xuống núi lại càng không tránh khỏi việc đi xe, người lớn hai nhà lợi dụng lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã lên một chiếc xe, rồi bỏ lại câu "Địa điểm mới đã gửi cho Hoắc Tu rồi nhé" và đi mất hút.Hoắc Tu lúc này vẫn đang bận thanh toán và trả phòng, chưa ra khỏi khách sạn.Hoài Triệt Triệt đứng ở cửa khách sạn đợi một lúc thì thấy Hoắc Tu cầm cái gì đó trên tay từ thang máy bước ra. Nhìn qua giống như một chồng khăn giấy. Lúc đến gần hơn, cô mới thấy anh cầm hai chiếc bánh bao nhân đậu đỏ gói trong giấy.Khách sạn này thật đúng là của khu du lịch. Đồ ăn không ra gì, chỉ có bánh bao nhân đậu này là không quá tệ. Hoài Triệt Triệt ăn vào không đến nỗi thấy khó chịu.Vừa rồi ở bàn ăn, cô đã định gọi món đó nhưng bị Hoài Kiến Trung làm giận đến quên mất.Cô vừa định hỏi Hoắc Tu đã ăn no chưa thì thấy anh đưa đồ cho cô: "Lần sau không đến đây nữa. Ngoài món này, hình như em không thích món nào khác.""Đồ ở đây thật sự không ngon..." Hoài Triệt Triệt vẫn đang đói. Cô không khách sáo nhận lấy bánh bao, rồi trước tiên cắn một miếng, nói lúng búng: "Cảm ơn lão Hoắc!"Hoắc Tu nhẹ nhàng gạt lọn tóc cô vô tình cắn vào miệng: "Không có gì, Tiểu Hoài."Hôm nay khác với mấy hôm trước, chuyến đi trên núi của họ đã kết thúc. Vài ngày tiếp theo sẽ ở lại khu trung tâm Du Thành, thăm các địa điểm du lịch trong thành phố. Chuyện này là Hoài Kiến Trung gọi điện báo với cô sáng nay.Khi lên xe, Hoài Triệt Triệt cảm thấy rất vui. Bởi vì đồi trà thì không thú vị, nhưng Du Thành lại là một thủ phủ ẩm thực nổi tiếng, cũng là điểm du lịch, nơi quay phim hoạt hình nội địa.Vì vậy, khi vừa nghe nói sẽ đến Du Thành, Hoài Triệt Triệt rất hào hứng. Nhưng khi biết điểm đến là đồi trà tại Du Thành thì sự hào hứng đó giảm đi hẳn một nửa."Lúc đầu còn nói mấy ngày này sẽ ở trên núi." Cô lẩm bẩm khi lên xe: "Họ cuối cùng cũng nhận ra rằng đồi trà chẳng có gì thú vị rồi nhỉ!"Hoắc Tu cười cười, không nhắc đến chuyện tối qua anh và ba mẹ đấu trí giành phần thắng để thay đổi hành trình, rồi mở cửa ngồi vào ghế lái.Sau khi trở về khách sạn tối qua, Hoài Triệt Triệt đã kết nối wifi khách sạn để gửi tài liệu quay hôm đó cho bên hậu kỳ. Xe vừa đi được nửa đoạn xuống núi, cuộc gọi từ Phương Hồng đã đến."Alo, chị Phương?"Hoài Triệt Triệt tưởng có vấn đề gì với tư liệu video, giọng hơi căng thẳng: "Tư liệu hôm qua có gì sai sót không ạ?""À, không có vấn đề gì đâu. Quay rất tốt, không bị rung lắc gì. Chỉ là độ phân giải điện thoại hơi thấp một chút." Giọng nói của Phương Hồng nghe rất hài lòng: "Hôm nay chị gọi báo tin vui đây.""Tin vui gì thế ạ?""Hôm qua chị đã giành được cho em một suất tham gia chương trình hẹn hò hot đó!""…"Hả?Chương trình hẹn hò?