Ở một mức độ nào đó, cảm giác ổn định nhưng lại lơ lửng này khiến ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực trở nên mơ hồ. Hoài Triệt Triệt nghiêng đầu nhìn lối đi bộ bên kia, ánh sáng từ đèn đường xuyên qua kẽ lá, tạo ra những cái bóng loang lổ nhỏ vụn như ảo mộng, tiếng hải âu bỗng nhiên kêu vang bên tai như đưa cô về mùa hè năm đó ở Hải Thành. Năm đó vì quá sốt ruột nên Hoài Triệt Triệt trực tiếp xách vali ra khỏi nhà trước kế hoạch nửa tháng, tính đi dạo khắp mọi ngõ ngách ở Hải Thành. Cô đặt trước khách sạn có view biển nổi tiếng nhất ở Hải Thành, ở trọ tại đó một tuần, đi dạo một lượt tất cả những con phố từ lớn tới bé xung quanh khách sạn, sau đó gặp được Tiêu Kinh Du cũng tới Hải Thành sớm hơn dự kiến trong một quán bar nhỏ, nhưng anh ta tới là để hát thuê kiếm tiền học phí. Lần đầu tiên gặp mặt, khi đó cô còn chưa dám uống rượu nên chỉ cầm ly nước chanh ngồi dưới sân khấu nghe từ đầu tới cuối. Mặc dù Hoài Kiến Trung không có nhiều thời gian ở bên cạnh Hoài Triệt Triệt, nhưng những suy nghĩ của ông vẫn luôn ẩn trong cách mà mẹ cô - bà Lý Nguyệt Như giáo dục cô. Hoài Triệt Triệt lớn như vậy rồi nhưng xưa nay chưa từng đi quán bar. Ngay cả trường trung học tư thục mà cô theo học, vì muốn có những suất xét tuyển thẳng mà dùng điều kiện ưu đãi và học bổng để tuyển một ít học sinh có hoàn cảnh khó khăn vào học, nhưng trong ấn tượng của Hoài Triệt Triệt thì bọn họ không có tài nghệ gì, cũng không giỏi giao tiếp, hàng ngày chỉ biết cố gắng học tập như đang tham gia trận chiến sống còn. Nói cách khác, xưa nay Hoài Triệt Triệt chưa từng thấy ai giống như Tiêu Kinh Du, đi lên từ nghèo khó nhưng lại mang một linh hồn tự do kiên cường. Thế là cô tới đó vài ngày liên tục, đến nỗi bartender của quán bar đã quen mặt cô, gọi cô là "Bé Nước Chanh*". Có lẽ bartender cũng nhận ra cô tới đây vì Tiêu Kinh Du nên thường xuyên tìm cách giúp hai người làm quen với nhau, nhưng Tiêu Kinh Du luôn đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, vừa tới giờ đã xách đàn guitar đi mất nên bọn họ vẫn không tìm được cơ hội. *Chanh đồng âm với từ Triệt (chén).Về sau, vào đêm trước ngày khai giảng, đó là lần cuối cùng Tiêu Kinh Du lên sân khấu biểu diễn, tất cả mọi người trong quán bar đều tiễn anh ta, trêu rằng sau này giàu sang đừng quên những ngày tháng khi đó. Hoài Triệt Triệt cũng quên mất thời gian mà đợi cho tới khuya, sau đó ông chủ vung tay bảo Tiêu Kinh Du đưa Hoài Triệt Triệt quay về khách sạn. Đường về không dài cũng không ngắn, trên đường còn có rất nhiều khách du lịch ra ngoài tản bộ giống như đô. Đèn đường chiếu xuống xuyên qua kẽ lá, gió biển mằn mặn không mang một chút oi bức nào của cuối tháng tám, trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến người ta sảng khoái vô cùng. Hai người đi một trước một sau, Tiêu Kinh Du đi phía trước còn Hoài Triệt Triệt bước theo sau. Cô thấy chàng trai vẫn luôn cọ lòng bàn tay của mình vào quần để chùi mồ hôi, dường như anh ta cũng đang căng thẳng giống như cô. Đúng là khi đó bọn họ còn quá ngây ngô, dọc theo đường đi Hoài Triệt Triệt và anh ta trò chuyện rất nhiều chủ đề linh tinh, cái nào Tiêu Kinh Du cũng trả lời, mãi đến khi bóng chàng trai hoàn toàn biến mất trong màn đêm thì cô mới sực nhớ mình chưa hỏi về số điện thoại lẫn trường mà anh ta theo học. Về sau cô ảo não rất lâu, mãi đến khi gặp lại anh ta trong bữa tiệc chào mừng tân sinh viên ở trường, cô cảm thấy có lẽ đây là ý trời, là duyên phận trời định của mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có khi nào những chuyện trời xui đất khiến khi đó cũng là một loại ý trời hay không. Dù sao cô cũng mang thân xác người thường, chỉ có thể hành động dựa theo cảm giác. Nhưng chắc chắn ông trời biết rõ tất cả mơ màng và ảo tưởng tối hôm đó đều là ảo giác của một mình cô. Tiêu Kinh Du không thích cô, xưa nay chưa từng thích cô. Hoắc Tu đỡ Hoài Triệt Triệt ngồi vào ghế phụ, sau đó đi vòng qua ghế điều khiển, chuẩn bị lái xe mới phát hiện không biết từ bao giờ mà trên mặt cô lại có hai hàng nước mắt, hơn nữa có vẻ như chính cô cũng không phát hiện, chỉ ngơ ngác nhìn nguồn gió phả ra từ điều hòa trước mặt, thỉnh thoảng lại chớp mắt. Đương nhiên anh biết với quan hệ bây giờ của họ không thích hợp để anh vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng anh bất động thì Hoài Triệt Triệt cũng bất động, để mặc cho nước mắt biến hàng mi cong cong kia giống như những cành cây bị nước mưa đè cong, rung động chụm lại với nhau trong mưa gió. Những hạt mưa không đọng lại được nhanh chóng nhỏ giọt xuống do ảnh hưởng của trọng lực, từng giọt từng giọt như đang làm dây thần kinh không lý trí của anh dao động, bắt đầu giằng co với não bộ đang cố gắng kìm nén hành động của anh. Nhưng hiển nhiên đây không phải một vụ giằng co ngang tài ngang sức. Hoắc Tu nhanh chóng chịu thua, vươn tay dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô. Lòng bàn tay thô ráp tiếp xúc với gương mặt tinh xảo và ấm áp của cô gái, giữa làn da tiếp xúc với nhau có thêm nước mắt, trơn bóng đến mức gần như không cảm giác được gì. Không biết là vì Hoài Triệt Triệt vẫn chưa nhận ra mình đang khóc, hay là không ngờ Hoắc Tu lại đột nhiên vươn tay tới nên ngẩn ngơ một chút, quên cả phản ứng, chỉ ngồi ngơ ngác nhìn về phía người ở ghế điều khiển. "Đừng khóc." Cô có thể nghe thấy nhưng không cách nào hiểu anh đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng người đàn ông rất trầm, vang lên trong bóng đêm vô tận này, giống như tiếng gào thét được gió đêm ẩm ướt oi bức mang tới từ nơi xa khi đi trong rừng cây nhiệt đới. Trong mắt toàn là nước mắt nên Hoài Triệt Triệt không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, dưới ánh đèn mờ mờ của bãi đỗ xe, đến thân hình của người đàn ông cũng trở nên mơ hồ, giờ phút này dường như chỉ có lòng bàn tay lành lạnh đang vuốt ve gương mặt cô là thứ duy nhất rõ ràng.Từ gương mặt cho đến mang tai của cô đều ửng men say, lại được hưởng gió ấm từ điều hòa nên cả người bắt đầu cảm thấy mơ mơ màng màng, mãi đến lúc này, xúc cảm cộng với độ ấm trên làn da khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hất tay Hoắc Tu ra. Ngón tay của người đàn ông thon dài, đốt ngón tay hơi gồ lên, toàn bộ cánh tay cứng đờ như bị rót chì. Hoài Triệt Triệt đánh một cái nhưng gần như không thể lay động vị trí của anh, ngược lại lòng bàn tay còn bị lực phản làm cho tê dại. Cuối cùng Hoài Triệt Triệt cũng nhờ cảm giác đau đớn này mới nhớ ra nơi đây không phải Hải Thành năm cô mười tám tuổi, và người đàn ông bên cạnh cũng không phải Tiêu Kinh Du mà là người khác. "Xin lỗi." Hoắc Tu bị đánh một cái nhưng vẫn tốt tính rút tay lại: “Đột nhiên cô khóc nên tôi không biết phải làm sao." Cái lợi của việc uống rượu lập tức hiện ra vào lúc này. Những cảm xúc vốn nên kéo tới như sóng thần lại trở nên hỗn loạn vì những ký ức lung tung, phản ứng đối với cảm giác đau cũng chậm chạp hơn. Hoài Triệt Triệt dùng mu bàn tay lau nước mắt, có lẽ là vì muốn nhìn rõ người trước mắt là ai, hiểu rõ chuyện vừa xảy ra là gì, nhưng dù làm thế nào thì trước mắt vẫn mơ hồ, khi nhìn Hoắc Tu thì chỉ còn ánh mắt đang nhìn chằm chằm thôi. Tóc cô hơi rối, hơn nữa sau khi mặc áo khoác vẫn chưa vén ra ngoài, vừa rồi còn giãy giụa trong lòng Hoắc Tu như con cá nên bây giờ rất nhiều lọn tóc bị mắc lại nửa vời ở kia, nhìn không khác gì một con cún con đang xù lông. Đôi mắt ửng đỏ, mũi hồng hồng, môi cũng hơi sưng, trong những tiếng nức nở khe khẽ kia chỉ có đôi mắt đó là sáng đến lạ kỳ. Lúc trước Hoắc Tu mua chiếc xe này là vì không gian bên trong lớn, chạy hai năm vẫn không thấy có vấn đề gì, mãi tới giờ phút này mới phát hiện thực ra không gian ở dãy ghế phía trước khá chật chội, hơi ấm trong xe cũng cao tới mức khiến người ta bức bối. Hình như chỗ vừa bị cô cào trên mu bàn tay có trầy một chút, dưới nhiệt độ ấm áp lúc này như bùng lên ngọn lửa, vốn dĩ chỉ là vết trầy nhỏ không tạo ra cơn đau khiến người ta để ý, nhưng bây giờ lại biến thành cảm giác ngứa ngáy thấu tim không cản nổi. Trong xe yên tĩnh như mặt hồ bị đóng băng, yết hầu của Hoắc Tu treo giữa cổ họng, đường cong nơi đó phảng phất như đọng lại. Anh giơ tay kéo lỏng cổ áo, hoạt động nhẹ phần vai và cổ, thuận thế tránh đi ánh mắt chăm chú của Hoài Triệt Triệt. Nhưng ngay sau đó Hoài Triệt Triệt lại thốt ra một câu khiến anh không cách nào bình tĩnh lại được nữa. "Luật sư Hoắc." Giọng của cô rất khẽ, nhỏ đến mức như đang lẩm bẩm tự nói sau khi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhưng vì mang theo tiếng nghẹn ngào do mới khóc nên không khác gì một miếng vải vừa bị xé rách bởi một lực mạnh. "Anh có muốn kết hôn với tôi không?” Lặng thinh.Yên tĩnh.Câu nói như sấm sét của Hoài Triệt Triệt giáng xuống, nhưng tới chỗ Hoắc Tu thì không để lại ảnh hưởng gì cứ như bổ xuống vật cách điện, không tạo nên một chút gợn sóng nào.Điều này khiến Hoài Triệt Triệt không khỏi tức giận.Chịu thì chịu, không chịu thì thôi, chứ im lặng là ý gì.Hay là sợ rồi? Nhưng đâu tới mức đó, không phải chỉ kết hôn thôi sao, đáng sợ đến vậy à.Không muốn kết hôn thì anh còn đi xem mắt làm cái rắm gì!Bầu không khí yên tĩnh phủ kín không gian, gió ấm không ngừng phả ra từ điều hòa khiến gương mặt Hoài Triệt Triệt bắt đầu tăng nhiệt độ.Ngay lúc này cô cảm thấy như máu cả người mình đang xông thẳng lên não, thiêu đốt cồn bên trong, sôi ùng ục ùng ục."Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi."Sự kiên nhẫn của Hoài Triệt Triệt nhanh chóng mất dần trong không gian yên tĩnh xấu hổ này. Cô nghiêng người để lại những lời này, đồng thời tay đã đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa bước xuống."Muốn."Phải chờ đến khi Hoài Triệt Triệt đã chạm vào chốt mở cửa xe trong bóng đêm, sau đó ấn xuống, máy móc hoạt động, phát ra tiếng khe khẽ gần như không nghe thấy thì câu trả lời của Hoắc Tu mới vang lên.Nhanh hơn cả câu trả lời của anh là cánh tay chống lên mép ghế của Hoài Triệt Triệt, cơ thể cũng nhanh chóng rướn tới, dùng tay nắm lấy mu bàn tay cô, trước khi kịp dứt lời đã ngăn động tác mở cửa của cô lại.Rồi sau đó anh mới lặp lại lần nữa:"Muốn."Hoắc Tu thò nửa người trên qua ghế bên kia nên bây giờ chỉ có thể cúi đầu nếu muốn nói chuyện, giọng nói vô thức hạ nhỏ xuống, khiến vẻ nam tính càng toát lên rõ ràng hơn.Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bàn tay Hoài Triệt Triệt đã bị bao trọn trong lòng bàn tay của người đàn ông, cô ngước mắt lên mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đang rất gần.Gần đến nỗi Hoài Triệt Triệt dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên gò má người đàn ông, hơi thở ấm nóng của anh phả lên áo dệt lông của cô, chui vào trong các kẽ hở rồi lướt qua làn da cô.Lành lạnh làm Hoài Triệt Triệt nổi da gà, nhưng sau khi cảm giác lạnh lẽo ấy trôi qua thì cứ như có ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng cháy dọc theo sườn cổ của cô. Hoài Triệt Triệt vô thức giơ tay đặt lên ngực người đàn ông.Có vẻ như Hoắc Tu có thói quen tập thể hình, lúc mặc quần áo thì không rõ nhưng khi sờ vào là có thể thấy những đường cong lồi lõm.Còn khá vạm vỡ nữa, không phải kiểu chỉ có chút đường nét mà đường cong cơ bắp rất rõ ràng.Men say không làm Hoài Triệt Triệt mất đi năng lực tự hỏi, nhưng lại khiến sự chú ý của cô bị phân tán do tự hỏi và cảm nhận quá độ, vậy nên hành động phòng vệ vào lúc này lại như đang làm chuyện gì đó mờ ám.Cuối cùng cô cũng lấy được đáp án mình muốn, nhưng lại không cảm thấy thỏa mãn bao nhiêu, có cảm giác hụt hẫng trống rỗng giống như thứ mình muốn mua đã bị bán hết, nhưng lại không muốn về tay không nên tiện tay mua một món đồ khác về.Hoài Triệt Triệt rút tay lại, hơi điều chỉnh dáng ngồi, buồn ngủ ngáp một cái, nói chuyện mơ mơ màng màng:"Được, vậy ngày mai chúng ta đi kết hôn."Sáng sớm, Hoài Triệt Triệt nằm trên giường, đầu óc đã tỉnh táo nhưng mắt vẫn không mở ra được, chỉ có thể nằm cau mày trên giường, cất lên những tiếng rên đau đớn.Xem ra hôm qua cô uống quá chén thật rồi, bây giờ còn nằm trên giường không nhúc nhích nổi, đầu đau như muốn nứt ra.Đau gì mà đau dữ thế.