Từ đầu tới cuối Hoắc Tu chưa từng trả lời tin nhắn nào nên Hoài Triệt Triệt không biết anh đã thấy hay chưa, cô cũng tính gửi tin nhắn thoại cho anh nhưng lại sợ lỡ như anh đọc rồi, chỉ là thấy phiền nên không muốn trả lời như những gì Trương Dược vừa nói, mà cô lại gửi thêm để nhấn mạnh rằng anh đừng tới thì có phải cô tự tin hơi quá rồi không. Hoài Triệt Triệt xem đồng hồ, 22:46, thời điểm này cũng khá nhạy cảm, bảo đi ngủ thì hơi sớm, nhưng nếu Hoắc Tu đã nằm xuống giường mà thấy tin nhắn này thì đúng là rất phiền. "Để tớ xem thời gian, ồ, đã qua sáu phút rồi." Trương Dược còn báo giờ mà không ngại phiền, Hoài Triệt Triệt thật sự không muốn để ý tới anh ta nữa, khui thêm mấy chai rượu, chơi mấy trò trên bàn rượu với người khác. Chơi được hai vòng, Trương Dược đã quên bẵng mất chuyện vừa rồi, để điện thoại của nhân viên phục vụ xuống góc bàn rồi tham gia với mọi người, cuối cùng bị Hoài Triệt Triệt chuốc cho vài ly. Trong lúc không ai để ý thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, mãi đến khi Đường Dao nhìn về phía góc bàn, nói một câu "sắp qua nửa tiếng rồi", thì mới kéo sự chú ý của tất cả mọi người quay về đồng hồ đếm ngược một lần nữa. Trương Dược than thở một tiếng: “Chắc là không có gì để hóng hớt rồi, không sao đâu A Triệt, nếu sợ lát nữa không ai đưa cậu về nhà thì mau gọi tớ là anh trai, tớ đảm bảo sẽ đưa cậu về tới nhà không sứt mẻ gì." "Đưa cái quần què." Đường Dao nghe vậy thì lập tức tung chân đá Trương Dược một cái: “Cậu say rồi muốn nói gì thì nói hả, đừng làm phiền Triệt Triệt nhà bọn tớ!" Vừa rồi Hoài Triệt Triệt có uống thêm vài ly nên đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng lần nữa, nghe Trương Dược lải nhải, bèn tiếp một câu: “Anh ấy không tới mới tốt đó, nếu không tớ xấu hổ chết mất, các cậu phủi phui cái mồm đi!”Cô còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cửa quán bar bị người ta kéo ra từ bên ngoài. Cửa quán bar được làm từ gỗ đặc nên rất nặng, kéo rất đầm tay, chỉ là không được bảo dưỡng đàng hoàng nên những khớp kim loại không được tra dầu đầy đủ, dù kéo hay đẩy cũng sẽ phát ra vài tiếng "kẽo kẹt" không quá lớn. "Ồ, chị em ơi chị em ơi, hướng mười hai giờ, hàng tuyển kìa!" "Vờ lờ vờ lờ, thiệt kìa, ăn mặc chải chuốt lịch thiệp quá, lúc anh ấy mở cửa đi vào tớ còn tưởng là tới xem triển lãm tranh mà đi nhầm đấy." "Đừng nói là đối tượng xem mắt của Triệt Triệt đấy nhé?" Hoài Triệt Triệt còn cúi đầu uống rượu mà nhóm người bên cạnh đã bàn tán xôn xao trước rồi. Cô tính cười nói sao có thể, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thì đúng lúc đối diện với ánh mắt tìm kiếm của người đàn ông.Thoạt nhìn người đàn ông giống như vừa đi thẳng tới đây từ văn phòng, áo sơ mi trắng đi cùng vest đen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo măng tô dài màu đen. Hai hàng cúc áo kim loại trên vạt áo được làm nhám, nên dù đột nhiên đón ánh sáng trong quán bar cũng không phản chiếu gây chói mắt.Cũng giống như khí chất trên người anh lúc này, ôn hòa và điềm đạm, phảng phất như ánh mặt trời bị sương mù bao phủ, khiến người ta cảm thấy ấm áp khi nhìn vào nhưng lại không thấy rõ bất cứ thứ gì bên trong.Hoài Triệt Triệt chỉ mới thấy ảnh chụp của Hoắc Tu nên vẫn chưa có ấn tượng quá nhiều về diện mạo của anh, hơn nữa mới uống rượu xong nên bây giờ nhìn sang, cô cũng không chắc chắn lắm.Mãi đến khi Đường Dao đạp cô một cái, Hoài Triệt Triệt mới nhận ra được - đó đúng là Hoắc Tu.“Vờ lờ?” Người khác lập tức nhận ra từ phản ứng của hai người: “Thật hả, thật sự là người này sao?”Trương Dược lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế: “Xem xem xem xem, bây giờ là mấy giờ rồi?”“Ghê thật, hai mươi tám phút, lái máy bay đến đây à!”“Trời ạ, khuôn mặt này đúng gu của tớ luôn, nếu cậu không thích thì nhường cho tớ đi Triệt Triệt, tớ thích lắm!”Trương Dược không hổ là kẻ chuyên quấy phá. Lúc này anh ta đảo mắt, lại nảy ra một trò vui khác: “Này này, các cậu đừng nói gì nữa. Mọi người đoán thử xem người đàn ông này có thể nhận ra đối tượng xem mắt của mình giữa đám con gái các cậu không?”Trò này ác thật đấy, Đường Dao không nhịn được nên lại cười phá lên lần nữa, Hoài Triệt Triệt thì cảm thấy cạn lời, nhưng lại không thể không thừa nhận, đúng là chưa chắc nhận ra được.Dù sao hai người cũng chỉ mới xem ảnh chụp của đối phương, mặc dù bức ảnh mà ba mẹ Hoắc Tu đưa là ảnh thẻ trên giấy tờ, còn ba cô thì lại gửi tấm ảnh mà cô chỉnh sửa rất nhiều.Nghĩ tới dáng vẻ say khướt, lôi thôi lếch thếch của mình bây giờ, Hoài Triệt Triệt cảm thấy cho dù không nói là hai người khác nhau hoàn toàn, thì ít nhất cũng có thể nói là hai người không có liên quan gì tới nhau.Ngay lúc mọi người còn đang lên án trò đùa của Trương Dược ác không thể tả, thì cô gái ngồi bên tay trái Hoài Triệt Triệt đã đứng dậy bước tới trước một bước, vẻ mặt thản nhiên, quang minh chính đại giả mạo danh tính: “Không ngờ anh đến thật, anh đến đón tôi à?"Cô gái này tên là Lâm Tĩnh Thù, một cái tên rất dịu dàng đoan trang nhưng lại nổi tiếng là người mê chơi trong giới, chỉ cần có kèo là không lần nào vắng mặt cô ấy.Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Tĩnh Thù và Hoắc Tu. Hoài Triệt Triệt cầm ly trên tay, ngơ ngác trong thoáng chốc vì cảnh tượng ngoài dự đoán này, không biết nên phản ứng thế nào.Hoắc Tu vừa hỏi vị trí bàn từ nhân viên phục vụ, mới bước đến đã gặp một gương mặt hoàn toàn xa lạ nên cũng hơi ngạc nhiên ngỡ ngàng.Nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy đằng sau cô gái ấy có một cái đầu hơi thò ra giống như chú chuột đang ngó ra khỏi hang để xem xét tình hình.Đến khi chạm vào ánh mắt anh, người đó lại giật bắn mình, lập tức rụt trở về.“Xin lỗi, hình như cô nhận nhầm người rồi. Tôi đến đón Hoài Triệt Triệt.”Hoài Triệt Triệt thấy Hoắc Tu gật đầu, lịch sự xin lỗi Lâm Tĩnh Thù, sau đó dời mắt khỏi người cô ấy rồi chuyển sang người cô, giống như một chiếc móc vô hình trực tiếp câu tầm mắt của Hoài Triệt Triệt về phía anh.Đó chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại khiến men say trên người Hoài Triệt Triệt biến mất như thủy triều rút xuống. Cô cảm thấy da gà như lan ra khắp người từ những chỗ cơ thể tiếp xúc với sô pha. Nhiệt độ trong ánh mắt của người đàn ông như một bàn tay ấm áp, kéo cô từ cảm say khướt chuếnh choáng vào giữa ban ngày sáng rõ, không có chỗ để trốn, cũng không cách nào tránh được.Lâm Tĩnh Thù nhìn trước ngó sau, cảm giác mình sáng không khác gì ông mặt trời.Cô ấy là người dám chơi dám chịu, dù mình bị vạch trần nhưng vẫn thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hoài Triệt Triệt: "Thôi được, nhưng sao anh phát hiện được hay vậy? Mà anh cũng giỏi thật đấy, nói nửa tiếng là nửa tiếng, đúng là người có quan niệm chính xác về thời gian." “Hết cách rồi.”Anh đi đến trước mặt Hoài Triệt Triệt, đầu tiên dùng ánh mắt để hỏi xem cô có thể đứng lên được không, khi trả lời người khác thì tránh những chuyện không tiện trả lời, giọng điệu đầy dịu dàng nhưng lại mang theo một chút trêu chọc khó nhận thấy:“Không dám đến muộn.”Mặc dù đây là câu trả lời cho Lâm Tĩnh Thù, nhưng ánh mắt Hoắc Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hoài Triệt Triệt. Ánh mắt ấy trực diện, không chút mập mờ, phải gọi là trần trụi không hề che đậy.Ban nãy những người ở đây đều đã nghe nói về hành động vĩ đại của cô, nên mọi người gần như đồng loạt quay đầu nhìn lại ngay lập tức, có người nhìn lén nhưng cũng có người nhìn thẳng, chỉ là ánh mắt ai cũng mang theo vẻ mập mờ. Hoài Triệt Triệt cảm thấy tồi tệ không tả nổi, trong thoáng chốc không phân rõ là mình đang bực tức hay xấu hổ, nhưng tóm lại là một lửa giận vô danh mượn men say nổi lên, khiến cô trừng mắt nhìn Hoắc Tu, dùng ánh mắt như muốn chất vấn anh nói bậy nói bạ cái gì thế.Hoắc Tu nhìn ánh mắt sắc như dao găm mà sư tử nhỏ phóng sang, thấy Hoài Triệt Triệt sắp nổi nóng thì nhanh chóng dùng một tay giành lấy ly rượu trên tay cô, tay còn lại thì cầm áo khoác phủ lên người cô, lại tiện tay cầm túi xách của cô lên, gật đầu mỉm cười lịch sự với người khác, nói:"Cô ấy uống hơi nhiều rồi, tôi xin phép đưa cô ấy về trước, xin lỗi đã làm phiền mọi người."Hoài Triệt Triệt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đỡ dậy, đến khi ra khỏi cửa quán bar, cô mới nhớ đến chuyện phải phản kháng, nhưng chân tay giờ đây đã không còn sức lực, chỉ có thể làu bà làu bàu cằn nhằn với Hoắc Tu: "Tôi đã bảo là gửi nhầm rồi mà, anh làm gì thế… Anh thấy rồi còn đến làm gì nữa…"Hoài Triệt Triệt thật sự cảm thấy bây giờ mình rất hung dữ, nhưng một cô gái đã say sáu bảy phần thì dù hung dữ cũng có thể dữ được tới mức nào chứ.Nhất là khi giọng cô vốn đã mềm mại lại mang theo sự nũng nịu, sau khi uống rượu, giọng còn khàn hơn so với thường ngày, nên khi cất to giọng thì nghe như sắp khóc vậy. Hoắc Tu ngoảnh đầu lại xem, thấy đúng là vành mắt cô hơi ửng đỏ, bên trong tròng mắt long lanh trong suốt, ra ngoài thì đục dần, khiến đôi mắt ấy trông như bị phủ bởi một lớp nước mắt, đầy vẻ tủi thân ấm ức.“Tôi nói tôi muốn về hồi nào, anh còn lôi lôi kéo kéo nữa, lỡ người ta nhìn thấy thì chết!"Hoắc Tu nắm lấy phần cổ tay lộ ra bên ngoài áo khoác của Hoài Triệt Triệt, thấy áo khoác trên vai sắp rơi xuống bèn vươn tay kéo lên giúp cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Cô mặc áo vào đàng hoàng đi."Giữa tháng ba đang là mùa rét đậm, Hoài Triệt Triệt mới đi ra từ quán bar ấm áp nên đúng là bị gió thổi lạnh run lập cập, lại thấy Hoắc Tu tốt tính không hề để bụng việc cô bướng bỉnh, suy nghĩ hai giây rồi quyết định không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, nhét cánh tay vào trong tay áo.Thấy cô đã mặc áo đàng hoàng rồi, Hoắc Tu mới tiếp tục ôn tồn nói: “Đi nào, tôi đưa cô về nhà.”Mặc áo xong, nhiệt độ cơ thể tăng cao trở lại, Hoài Triệt Triệt kéo khóa áo lên đến tận cổ, như thể đang dùng hành động thực tế để tỏ vẻ muốn cắt đứt với người đàn ông trước mặt.“Không cần.”Hoài Triệt Triệt trừng mắt nhìn Hoắc Tu, gằn từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi còn chưa uống xong đâu, bạn bè tôi còn ở bên trong, lát nữa ai đưa tôi về cũng được..."Nói rồi cô định quay vào trong nhưng lại không để ý dưới chân, vừa quay đầu đã bị vấp bậc thang. Vào lúc cô sắp ngã sấp mặt trước cửa quán bar thì Hoắc Tu chỉ cần vươn tay đã giữ được cô, sau đó bế ngang lên."Anh làm gì vậy, ban ngày ban mặt mà anh dám động tay động chân như vậy hả!"Vào khoảnh tay cơ thể mất đi cân bằng, tay Hoài Triệt Triệt vịn vai Hoắc Tu trước theo bản năng sinh tồn, hai chân thì quơ lung tung giữa không trung để phản kháng: "Tôi biết ngay anh không tốt như vậy mà, chắc chắn anh giả vờ giả vịt trước mặt ba tôi, anh mau hiện nguyên hình đi!"Sau khi dứt lời, cô chờ một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại. Hoài Triệt Triệt cảm thấy nhất định là Hoắc Tu bị cô vạch trần bộ mặt thật rồi, nhưng khi tập trung nhìn lại thì thấy khóe miệng anh đang nhếch lên, cô lập tức ủ rũ như quả bóng xì hơi, chỉ còn giọng nói là vẫn cất cao bướng bỉnh như cũ: "Anh cười cái gì?"Hoắc Tu không trả lời ngay, nhưng Hoài Triệt Triệt thì đã mệt lả vì vừa rồi giãy giụa tốn quá nhiều sức lực, bây giờ đầu óc choáng váng vô cùng. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô không còn nhận thức về khoảng cách, đầu gục lên vai Hoắc Tu.Hơi thở ấm áp của cô gái vô cùng rõ ràng giữa tiết trời se lạnh của mùa xuân, phảng phất như bông tuyết nhỏ cọ qua làn da vào mùa đông.Hoắc Tu rủ mắt nhìn Hoài Triệt Triệt một cái, thấy cô ngẩng đầu lên, đúng là vành mắt hơi ửng đỏ, nhưng tròng mắt vẫn trong veo như lúc anh thấy ban nãy, không có nước mắt, trong đôi mắt trong vắt ấy còn lộ ra một chút ngây thơ giống như loài động vật ăn cỏ.Đối mặt với ánh mắt như thế, Hoắc Tu giống như bị tước đoạt quyền lợi che giấu bản thân."Cười vì cô cảm thấy tôi tốt." Nói xong, nụ cười của anh lại hiện rõ hơn trên mặt.Hoắc Tu trả lời chân thành thẳng thắn nhưng Hoài Triệt Triệt lại ngẩn ngơ, không nghe rõ anh vừa nói gì, chỉ cảm thấy những bước chân của anh rất vững vàng, hai cánh tay như được rót vào sức mạnh vô tận, khiến cô có cảm giác như mình không phải người nặng mấy chục ký mà nhẹ tựa lông vũ.