Cuộc Sống Trước Hôn Nhân

Chương 9: Chương 9



Phía bên Phương Hồng làm việc rất nhanh chóng, chỉ trong vài ngày đã giúp Hoài Triệt Triệt lọc qua danh sách tin nhắn riêng. Danh sách top 10 cửa hàng nổi tiếng nhất ở Khánh Thành từ tên đến địa chỉ đều được gửi tới WeChat của cô.Hoài Triệt Triệt tranh thủ đi đến hai cửa hàng, nhưng sau đó thật sự không có thời gian vì cô lại bị Hoài Kiến Trung túm lại.Câu chuyện cũng đơn giản: sau khi ba cô biết việc cô đã đăng ký kết hôn, ông đã nổi giận gọi điện mắng cô thiếu suy nghĩ suốt nửa tiếng đồng hồ. Mắng xong, ông liền hẹn gặp ba mẹ Hoắc Tu để bàn chính thức chuyện cưới hỏi. Đúng lúc ba mẹ của Hắc Tu đang chuẩn bị cho một kỳ nghỉ dài, bốn người họ cùng bàn bạc rồi quyết định đưa luôn cả hai đương sự theo, vừa đi khu nghỉ dưỡng chơi vừa tiện thể bàn chuyện hôn lễ.Hôm khởi hành, Hoài Triệt Triệt bỗng nhớ lại nỗi sợ hãi hồi còn đi học khi bị lôi dậy sớm. Cô còn chưa kịp mở mắt là đã bị kéo ra khỏi nhà cùng vali, đẩy lên xe.Cô hoàn toàn không biết điểm đến là đâu, ngồi ở ghế sau tựa vào lòng mẹ Lý Nguyệt Như, nghe ba mẹ nói chuyện suốt nửa đường mới biết đích đến lần này là một trang trại chè ở Du Thành.Từ bé đến lớn, Hoài Triệt Triệt không hứng thú chút nào với trà. Nghe nhắc đến “vườn trà” hay “ẩm thực từ trà” là cả người uể oải, nửa chặng đường còn lại trực tiếp cô ngủ thiếp đi.Khi đến Du Thành đã là hơn hai giờ chiều. Sau khi xuống máy bay, Hoài Triệt Triệt mới biết rằng gia đình Hoắc Tu đã đến đây từ hôm qua, đã chuẩn bị xong phòng và xe cộ thỏa đáng, chỉ chờ họ tới hôm nay.Tổng cộng có hai chiếc xe, dĩ nhiên Hoài Triệt Triệt bị đẩy lên xe của Hoắc Tu. Cô gái nhỏ bị ánh nắng gay gắt của Du Thành làm cho không mở mắt ra được, nhanh chóng chui vào ghế phụ.Nhưng vì trên đường đã ngủ thỏa thích nên giờ cô không buồn ngủ chút nào. Lên xe, lúc thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc lại lên mạng đọc lời bình xem có cửa hàng phụ cận nào đáng thử không.Nhìn nửa ngày không có thu hoạch gì, cô định mở Weibo hỏi nhưng lại bị đẩy vào các video cắt ghép biên tập về CP của Tiêu Kinh Du và Thẩm Phỉ, khiến cô nhanh chóng thoát khỏi Weibo trong bực mình.Trong cơn nhàm chán ngắn ngủi, Hoài Triệt Triệt chỉ có thể chuyển sự chú ý sang người chồng hợp pháp đang lái xe bên cạnh.Thật ra, hôm đăng ký kết hôn, Hoài Triệt Triệt đã nhận ra lời Đường Dao từng nói điều kiện của Hoắc Tu tốt là khá khách quan.Hoắc Tu đúng là có ngoại hình rất đẹp, và cái đẹp này không có chút khách khí nào, là thứ mà khi nhìn thấy anh, người ta có thể ngay lập tức đánh giá trong lòng mà không chút do dự.Giống như bây giờ, ánh tà chiều dần ngả về phía tây, len lỏi qua những kẽ hở của rừng cây bên kia, đôi khi tạo thành một lớp ánh sáng bên sườn mặt nghiêm túc của Hoắc Tu, càng làm nổi bật những đường nét ngũ quan mạnh mẽ sạch sẽ của anh.Điều khiến Hoài Triệt Triệt rất ngưỡng mộ là, Hoắc Tu có xương chân mày cao làm hốc mắt trở nên sâu hơn. Không giống như cô, xương chân mày thường thường khiến các đường nét trên gương mặt không sắc sảo, không toát lên được khí chất và sự trưởng thành như anh.“Có gì trên mặt tôi à?”Hoài Triệt Triệt cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tu một lúc lâu như thế, đến khi thấy anh bẻ lái một khúc cua gấp, giơ tay nới lỏng cổ áo, đôi mắt vẫn tập trung nhìn thẳng vào tình hình giao thông phía trước, chỉ đáp lại cô bằng một ánh mắt mang ý cười trong giây lát.“Ừm…” Ban đầu Hoài Triệt Triệt định nói không có, nhưng não cô bị tắc, đột nhiên buột miệng nói ra một câu nịnh hót quê mùa: “Có chút?”“Sao vậy?”“Có chút... đẹp trai?”Nghe xong câu này, Hoài Triệt Triệt tự cảm thấy câu nói của mình thật sự quá xấu hổ, nhanh chóng cảm thấy không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác. Ánh mắt như một chú chuột hoảng hốt chạy trốn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng bị ném vào rừng cây phía sau, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.Giây phút tiếp theo, từ sau lưng Hoài Triệt Triệt vang lên tiếng cười của người đàn ông, không nhiều, chỉ vài tiếng nhẹ như tiếng thở mà thôi, cũng nghe rõ là anh đã cố nén lại nhưng vẫn lọt vào tai cô một cách rõ ràng.Cười cái mà cười, bộ chưa từng coi video ngắn à? Cái trend này đang hot lắm đấy anh trai!Hoài Triệt Triệt cắn môi dưới, rất kiên quyết chuẩn bị giả vờ như không nghe thấy thì chợt giọng nói ung dung và vui vẻ của Hoắc Tu cất lên: “Cảm ơn.”Hoài Triệt Triệt định nói rằng đó chỉ là một câu đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật, thế nhưng lại bị câu cảm ơn của Hoắc Tu làm cho không biết nói gì nữa, đỏ mặt tía tai chỉ biết cúi đầu lướt điện thoại cả đoạn đường. Vất vả mãi mới lên được tới nơi, cuối cùng đã trông thấy vườn trà bậc thang trên sườn núi.Thời gian đã gần sáu giờ tối, Hoài Triệt Triệt đi theo sau ba mẹ hai bên vào nhà hàng. Bên ngoài vắng vẻ, mặc dù biết rằng cuối tháng Ba là mùa du lịch thấp điểm nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ của một học sinh tiểu học: “Nhìn xem, ai lại thích ăn món ăn từ trà cơ chứ.”Trong bữa ăn, Hoài Triệt Triệt thấy ba cô và ba Hoắc rõ ràng là quen biết đã lâu, hai người thoải mái nâng ly chúc mừng nhau, ba cô uống hai ly lại bắt đầu trách mắng cô, nói rằng cô làm chuyện lớn như đăng ký kết hôn mà không nói với gia đình một câu.Ba mẹ nhà Hoắc cũng quở trách Hoắc Tu vài câu, nhưng dù sao chuyện hôn sự của hai người cũng là điều mà cả hai gia đình đều vui mừng, nói vài câu rồi tự nhiên chuyển sang bàn bạc về hôn lễ và sính lễ.Đồ ăn không ngon, Hoài Triệt Triệt thỉnh thoảng chỉ miễn cưỡng gắp đũa ăn có lệ, thực ra cô đang tập trung lắng nghe người lớn nói chuyện.Ba mẹ cô thì tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Hoài Kiến Trung mạnh mẽ đến mức trong nhà nói một không hai, còn Lý Nguyệt Như thì là hình mẫu của người vợ đảm đang, thường thì những việc mà Hoài Kiến Trung định làm bà đều không can thiệp.Nhưng ba mẹ nhà họ Hoắc thì lại khác, mặc dù hai người nhìn có vẻ rất ôn hòa lịch sự, giống như những cặp vợ chồng yêu thương bình thường, nhưng thực tế ngoài mối quan hệ vợ chồng thì họ còn là đối tác. Tầm nhìn và trình độ của hai người gần như tương đương, khi họ ngồi cùng nhau, có cảm giác vợ chồng hài hòa ăn ý.Hơn nữa, điều khiến Hoài Triệt Triệt hơi bất ngờ là, nhà họ Hoắc khá giả hơn cô tưởng rất nhiều. Bên này Hoài Kiến Trung nói mua cho Hoắc Tu một chiếc xe tốt thì bên kia ba Hoắc đã quyết định mua cho họ một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố. Trong lúc trò chuyện, ngay cả bàn tiệc đám cưới có mấy chai rượu Mao Đài cũng đã được định sẵn."Đó... ba... con vẫn chưa muốn..."Ban đầu Hoài Triệt Triệt cảm thấy việc kết hôn hoàn toàn là do bị thúc giục, nhưng bây giờ nhìn thấy việc kết hôn còn phải tổ chức đám cưới, sau khi tổ chức xong đám cưới lại phải sinh con, sinh con rồi lại phải tìm trường tiểu học, thật là những rắc rối vô tận, cô sợ rằng nếu không lên tiếng thì sẽ bị đẩy thẳng vào trung tâm hồi phục sau sinh mất.Ngay lập tức, ánh mắt của bốn bậc phụ huynh đều hướng về phía cô. Hoài Triệt Triệt không sợ điều gì khác, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Hoài Kiến Trung, trên đó viết rõ ràng rằng “Con phải cân nhắc kỹ trước khi nói gì” thì lòng cô đột nhiên thấy chùn xuống.Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh cô tự nhiên tiếp lời: “Ba mẹ, bác trai bác gái, chuyện này chúng con đã bàn với nhau. Hiện tại Triệt Triệt vừa mới trở về nước không lâu, sự nghiệp của con cũng đang trong giai đoạn phát triển, vốn cũng chưa đến lúc bàn chuyện hôn nhân. Chúng con muốn đăng ký trước để mọi người yên tâm, nhưng cuộc sống là của chúng con, chuyện sau đó, vẫn hy vọng có thể để chúng con tự quyết định.”Hoài Triệt Triệt vừa định hỏi khi nào anh đã bàn bạc với cô, nhưng vừa quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt dịu dàng mang ý cười của Hoắc Tu, như thể đang nói với cô: Đừng lo.Hoắc Tu thế mà lại giúp cô nói chuyện vào lúc này — vừa rồi khi mở miệng, Hoài Triệt Triệt đã chuẩn bị sẵn sàng để khẩu chiến với năm người, bao gồm cả Hoắc Tu, ở bàn ăn này.Lời nói của anh thật sự khéo léo và hợp lý.Sắc mặt của Hoài Kiến Trung ngay lập tức dịu lại, ông nhìn Hoài Triệt Triệt với ánh mắt “Con hãy học hỏi theo người ta đi”, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ôi, chuyện này không sao đâu, mọi người chỉ là góp ý thôi, cụ thể thế nào hai đứa con cứ tự bàn bạc là được.”Ba mẹ nhà họ Hoắc cũng mỉm cười hài lòng, tự hào nhìn con trai mình: “Nhưng phải mua nhà trước, tạm thời hai vợ chồng cứ ở đó, nếu không thì Triệt Triệt sẽ thiệt thòi.”Xong bữa ăn, cảm nghĩ duy nhất của Hoài Triệt Triệt chính là: Ai cũng có miệng nói, sao miệng Hoắc Tu lại lợi hại đến vậy?Ba Hoắc mẹ Hoắc thì không cần phải nói, ngay cả ba cô, người cố chấp như vậy mà ở trước mặt anh cũng trở nên hiền lành, nói gì cũng nghe theo. Cảnh tượng ấm áp của họ thật sự đã khiến thần kinh của Hoài Triệt Triệt bị kích thích mạnh, đến nỗi sau đó khi bàn về chuyện phân phòng và sắp xếp lịch trình ngày mai, cô hoàn toàn không còn tập trung, chỉ chăm chăm “ừ ừ” cho qua chuyện.Dù sao thì chỉ là ngủ chung phòng thôi mà, giống như trước kia cô đã nói với Đường Dao, ngay từ khi đăng ký kết hôn Hoài Triệt Triệt đã chuẩn bị tâm lý. Đã kết hôn rồi, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là được.Nhưng khi thật sự bước vào phòng, Hoài Triệt Triệt mới nhận ra, hình như cô đã nghĩ quá đơn giản.Căn phòng này thật ra ở các nơi khác đều rất bình thường, trang trí theo phong cách đồng quê tối giản, đồ nội thất chủ yếu làm từ gỗ tự nhiên và đan mây, có ưu điểm là cảnh vật bên ngoài rất đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối và bụi rậm xanh tốt, xa xa là những vườn trà xanh mướt nối liền chân trời, khắp nơi đều toát lên vẻ thanh tâm quả dục.Nhưng trong căn phòng thanh tâm quả dục như vậy, ai mà ngờ được, phòng tắm lại chỉ được ngăn cách với phòng ngủ bằng một bức tường kính trong suốt, đúng vậy, một bức tường kính có độ trong suốt cao và rõ nét.Đây là thứ đồi phong bại tục gì thế này!Tưởng tượng đến cảnh sắp phải tắm trong căn phòng tắm hoàn toàn xuyên thấu này, Hoài Triệt Triệt cảm thấy còn quá đáng hơn cả việc trực tiếp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng lúc phân phòng cô đã không có ý kiến gì, giờ lại bảo Hoắc Tu “Một lát anh không được nhìn đấy” thì cũng có phần làm ra vẻ.Hoắc Tu đi vào phòng được hai bước thì đã thấy ánh mắt của Hoài Triệt Triệt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó. Anh nhìn theo ánh mắt cô, lập tức hiểu lý do khiến tai cô đỏ bừng.Anh mỉm cười bước đến bên cô, nói: “Hơi nước lên rồi sẽ chẳng thấy gì đâu.”“À, đúng rồi, anh ở đây từ đêm qua mà.”
Hoài Triệt Triệt như bừng tỉnh, nhìn bức tường kính của phòng tắm, mắt chớp chớp rồi nhiệt tình đề nghị với anh: “Vậy anh tắm trước nhé?”Cũng để cô quan sát xem tình hình thế nào.“Được.”Hoắc Tu đáp lại rất thoải mái, sau khi sắp xếp hành lý cho cô, anh trực tiếp cởi áo khoác ra, cầm bộ quần áo để thay rồi bước vào phòng tắm.Hoài Triệt Triệt rót cho mình một ly nước rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện phòng tắm. Ban đầu cô chỉ định xem hơi nước trong phòng tắm có đủ để che chắn mọi thứ hay không, nhưng rõ ràng Hoắc Tu không thể vừa vào đã mở vòi sen ngay.Anh còn phải cởi đồ nữa.Anh đứng quay lưng về phía Hoài Triệt Triệt, vừa cởi chiếc áo len bên ngoài ra, bắt đầu mở từng cúc áo đầu tiên của chiếc sơ mi.Từng chiếc cúc áo lần lượt được anh tháo ra khỏi khuy, áo sơ mi trắng nhanh chóng mất đi độ phẳng phiu ban đầu, để lộ phần cơ ngực và bụng rắn chắc của Hoắc Tu phản chiếu qua kính, cho phép Hoài Triệt Triệt ngồi trên ghế sofa được chiêm ngưỡng.Khi chạm đến mảng da thịt đó, Hoài Triệt Triệt cảm thấy ánh mắt mình như bị bỏng, lập tức ngượng ngùng quay đi, còn cố tình mở tivi lên như để lừa mình dối người.Trên tivi đang phát chương trình tài chính và kinh tế của đài truyền hình địa phương ở Du Thành, Hoài Triệt Triệt xem được nửa phút mà chẳng tiếp nhận được gì, lại tăng âm lượng lên một chút.“Ở địa phương chúng tôi, đồi trà này từ trồng trọt đến chế biến đều đã trở thành một quy trình khép kín…”Phát thanh viên với giọng phổ thông không chuẩn lắm đang giới thiệu về ngành trà của Du Thành, trong khi đó, trong tầm mắt của Hoài Triệt Triệt, Hoắc Tu đã tháo chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay ra để vào giỏ đựng đồ trong bồn rửa, rồi quay người đi đến vòi hoa sen, vặn mở vòi nước nóng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.