Cuồng Thám

Chương 1000: Chương 1000





SỰ TRỞ VỀ BÍ MẬT

Ba giờ mười lăm phút chiều, trong một căn nhà trệt nằm phía Tây huyện Cao Lan của tỉnh Mông Hương.

Căn nhà trệt này lúc trước vốn là phòng học tiểu học nào đó, sau này trường được chuyển vào nội thành nên phòng học bị dọn dẹp thành phòng ở, cho người ngoài thuê.

Bây giờ đang là lúc ấm áp nhất trong ngày, nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn dưới không độ, ở cổng nhà trệt có một vũng nước đọng, trông có vẻ đã đóng băng rất rắn chắc.

Lúc này, bỗng có tiếng ô tô vang lên, một chiếc xe Jeep màu đen chạy dọc theo hẻm đến trước cửa nhà trệt, bánh xe vừa lúc nghiền ép qua vũng nước đã kết thành băng kia.

Ô tô nặng nề, mặt băng bất thình lình vỡ tan, nước đọng màu đen bắn tung tóe khắp nơi...

Rầm...

Cửa xe bên ghế điều khiển bất thình lình được mở ra, chỉ thấy Miêu Anh mặc chiếc áo khoác màu đen, đội kính râm lóe sáng nhảy xuống từ trên xe như một trận gió.

“Phù!” Miêu Anh hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng sốt ruột. Nhưng để phòng ngộ nhỡ, cô vẫn rút súng lục ra, sau đó cẩn thận từng chút một để đi đến cổng nhà trệt.

Phòng học cũ kỹ vô cùng đơn sơ, ngói chỗ mái hiên vỡ vụn nghiêm trọng, dường như lung lay sắp đổ, trên ống khói bốc lên rất nhiều khói, rõ ràng rằng trong nhà có người đang nhóm lửa.

“Được rồi, em yêu, không có nguy hiểm gì đâu! Vào đi!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong nhà, Miêu Anh mới đẩy cửa vào, thấy Triệu Ngọc mặt đầy bụi đất, đang đứng trước bếp lò quạt gió!

“Lạnh quá đi mất, may mà anh đã từng học nhóm bếp hồi còn bé đấy!” Triệu Ngọc thấy lửa đã cháy hẳn, lúc này mới mỉm cười bước lên nghênh đón Miêu Anh.

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh cất súng, lấy mắt kính xuống, khi nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn khỏe mạnh, không bị thương gì đứng trước mặt mình, trong mắt lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.

“Ha ha...” Triệu Ngọc tranh thủ thời gian lau lau hai tay bẩn thỉu của mình, tiến lên giang hai cánh tay và nói: “Đến đây, ôm một cái trước đã nào! Anh nhớ em sắp chết rồi đây này!”

Nhìn thấy dáng vẻ đê tiện quen thuộc của Triệu Ngọc, Miêu Anh lại nặng nề thở ra một hơi rồi mới ôm chặt lấy Triệu Ngọc.

Thế nhưng sau khi ôm xong, Miêu Anh vẫn khó có thể ức chế mà nổi giận: “Triệu Ngọc, anh nói xem, rốt cuộc anh đang làm cái gì thế? Vì sao lại thành ra thế này? Không phải em không cho anh theo dõi Khương Khoa, nhưng vì sao... Vì sao anh không liên lạc với em vậy? Còn nữa... Vụ cháy lớn này là thế nào?”

“Em nghe anh nói đã, anh cũng bất đắc dĩ mà!” Triệu Ngọc giải thích: “Anh chỉ nghĩ nếu tên thần bí kia đã dám mạo hiểm giúp Khương Khoa vượt ngục thì tất sẽ có quan hệ mật thiết với Khương Khoa, ai mà ngờ được, bọn chúng vốn dĩ không hề biết nhau! Khương Khoa và anh đều bị gã lợi dụng rồi!”

“Nếu đã thế, vậy thì tại sao anh không thu lưới sớm hơn? Lúc theo dõi bọn chúng, rõ ràng anh có nhiều cơ hội mà!” Miêu Anh oán trách.

“Đâu có dễ dàng như vậy chứ?” Triệu Ngọc tiếp tục giải thích: “Sau khi anh theo dõi đến Tấn Biên thì không cẩn thận lọt vào trong ổ trộm cướp, sau đó vất vả lắm mới tìm được cơ hội thì em cũng đã thành nước xa không cứu được lửa gần rồi, cho nên anh đành phải nhờ Lý Lạc Vân giúp đỡ.”

“Sau đó, anh cứ tưởng người thần bí là một trong các kim chủ gặp mặt Khương Khoa nên mới lặng lẽ theo dõi đến hộp đêm mà bọn chúng gặp mặt, nhưng cuối cùng vẫn buồn bực phát hiện ra người trợ giúp Khương Khoa vượt ngục vốn không nằm trong số bọn chúng!”

“Sau đó, anh mới bảo Lý Lạc Vân thu lưới, một mẻ hốt gọn bọn chúng!”

“Dù là thế thì sao.” Miêu Anh lắc đầu: “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, vì sao lại chạy tới huyện Cao Lan vậy?”

“Đây chính là điểm mấu chốt đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói, dù sao thì Chu Thuận Phong và tên đầu húi cua không có ở đây, cho nên mình có thể nói cho trọn vẹn một chút, hắn chỉ có thể nhắm mắt nói dối: “Là thế này, ngay lúc cảnh sát bắt được Khương Khoa thì anh chợt nhìn thấy hai tên vô cùng khả nghi, trong tay bọn chúng có súng, lại xuất hiện ngay chỗ Khương Khoa bị bắt, rõ ràng là bọn chúng muốn nghĩ cách cứu viện hoặc là bắt cóc Khương Khoa.”

“Sau đó... Anh thần không biết quỷ không hay chui vào ô tô của bọn chúng, cùng đi thẳng tới huyện Cao Lan. Sau đó, sau đó thì gặp phải vụ cháy lớn kia...” Để Miêu Anh tin tưởng, hắn lại nhiệt tình bổ sung: “Hey! Em đoán thử xem? Anh bám theo là đúng, anh đã gặp tên Dư Phù Sinh kia trong trang trại nuôi bò sữa đấy!”

“Quá liều lĩnh, lỗ mãng, quá liều lĩnh, lỗ mãng...” Miêu Anh lắc đầu oán trách: “Anh biết bọn chúng có súng, vậy mà anh còn dám vào ô tô của bọn chúng, đúng là không muốn sống nữa mà! Lỡ như bị bọn chúng phát hiện thì anh định làm gì? Lúc đó, anh chỉ cần gọi điện thoại cho Lý Lạc Vân là có thể bắt lấy bọn chúng và thẩm vấn rõ ràng rồi!”

“Sai rồi!” Triệu Ngọc khoát tay: “Điện thoại di động của anh không còn pin nữa, mắt thấy hai tên kia sắp chạy, còn đi tìm Lý Lạc Vân nữa thì không kịp! Hơn nữa, em thử nghĩ xem, cho dù bắt ngay bọn chúng thì có thể làm gì chứ, bọn chúng chịu nói thật không? Cùng lắm chỉ có thể định tội danh mang theo súng ống cho bọn chúng thôi đúng không?”

Thật ra, cũng không phải Triệu Ngọc cố ý muốn lừa gạt Miêu Anh, chỉ là chuyện cải trang thành người khác đúng là quá vô lý, căn bản không thể nào ăn ngay nói thật!

“Triệu Ngọc, anh bảo em phải nói cái gì cho phải?” Miêu Anh nói với vẻ đầy lo âu: “Anh đã không phải tên nhóc non nớt lúc ở Tần Sơn nữa, sao vẫn cứ thích làm anh hùng như vậy chứ? Anh có biết chuyện anh giúp Khương Khoa vượt ngục đã gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không? Bây giờ, cả Tổng cục Hình sự đều đã loạn hết lên rồi!”

“Các đồng nghiệp cho rằng anh đã hy sinh oanh liệt nên đều rất sa sút! Bên phía lãnh đạo cũng không biết nên dùng phương án nào với anh cả, là đồng lõa giúp phạm nhân vượt ngục hay là liệt sĩ vì nước hy sinh?”

“Biết! Anh biết! Anh đương nhiên biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì!” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Thế nhưng em yêu, em có thể biết được cảm nhận của anh lúc đó không? Mắt của anh đang mở to nhìn cảnh người ta dùng súng chĩa vào Khương Hiểu Tình, em nói xem anh còn có thể làm thế nào? Bỏ mặc hay sao?”

“Em có biết, lúc người thần bí gửi tới cho anh một đống hình ảnh của bạn bè và đồng sự, anh đã nghĩ như thế nào không?” Triệu Ngọc đờ đẫn lắc đầu: “Vì phá án, vì trở thành thần thám, anh đâu thể biến thành một kẻ Thiên Sát Cô Tinh, để tất cả bạn bè và đồng nghiệp biến thành tấm bia của anh được? Miêu Miêu... Đổi lại là em thì sao? Nếu như người bị người ta lấy súng chỉ vào đầu là anh, em sẽ lựa chọn thế nào?”

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh run rẩy nói: “Anh luôn miệng bảo em hãy nghĩ cho cảm xúc của anh, vậy còn cảm xúc của em thì sao, anh có nghĩ tới hay không? Trên cây cầu đó có video, đó là sông Hồng Minh, em tận mắt nhìn thấy Khương Khoa xông lên đẩy anh xuống! Anh có thể tưởng tượng lúc em nhìn thấy video đó, trong lòng em có cảm xúc gì không?”

“Chuyện này...” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.

“Tách!” Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống từ khóe mắt của Miêu Anh: “Em ủng hộ anh, em hiểu anh, em cũng không muốn bạn bè của anh vì anh mà lâm vào nguy hiểm! Thế nhưng mà Triệu Ngọc, anh cũng biết mà, chuyện em không muốn nhất là anh xảy ra chuyện!”

Nói đến đây, Miêu Anh lại ôm chặt lấy Triệu Ngọc, nghẹn ngào khóc lên.

Trong chốc lát, cả người Triệu Ngọc dường như bị điện giật, một dòng nước ấm dâng lên vì được người yêu mến. Hắn ôm chặt lấy cô gái xinh đẹp trong lòng mình, dịu dàng khuyên nhủ: “Không sao đâu, anh không sao cả! Miêu Miêu... Anh hứa với em, sau này, anh sẽ không bao giờ đánh cược mạng sống của mình như vậy nữa... Lần này, coi như anh sai rồi, được không? Miêu Miêu... Lúc còn bé, anh đã từng tham gia đội bơi lặn của quốc gia mà, lặn xuống nước suốt hai mươi ngày cũng không sao cả, sông Hồng Minh không làm gì được anh cả, trong lòng anh tự có chừng mực...”

Công lực giả ngầu của Triệu Ngọc ghê gớm hơn người thường rất nhiều, chẳng biết xấu hổ mà an ủi vài câu, khiến cô Miêu rung động, khuôn mặt như hoa đào...

“Có điều... Nói đến mới nhớ...” Nhìn thấy Miêu Anh nín khóc mỉm cười, lúc này Triệu Ngọc mới chuyển sang đề tài chính: “Vụ hỏa hoạn trong trang trại nuôi bò sữa kia đúng là rất bất thường!”

“Ồ? Bất thường như thế nào?” Miêu Anh lau lau nước mắt trên khóe mắt, hỏi.



“Ngọn lửa đó... Cháy lên rất nhanh! Chỉ trong chớp mắt thôi mà đã hóa thành một biển lửa rồi! Ngọn lửa ầm ầm cháy lên, cứ như có thể hỏa táng tất cả mọi thứ vậy! Anh chưa từng... Chưa từng chưa từng gặp vụ hỏa hoạn nào như vậy cả!” Triệu Ngọc vừa nhớ lại vụ cháy kia thì chợt cảm thấy lòng còn sợ hãi.

“Ồ?” Miêu Anh nhấp nháy cái miệng nhỏ, nghiêm túc hỏi một câu: “Vậy anh có thừa cơ luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh không vậy?”

“Chuyện này thì...” Triệu Ngọc nhướng lông mày lên, vỗ ngực nói: “Hỏa Nhãn Kim Tinh thì không luyện được, nhưng mà anh vô cùng dũng mãnh, vô cùng vô địch cứu hết bò sữa trong chuồng luôn, được giới bò sữa phong thành anh hùng trâu bò đấy!”

“Tính tình gì thế này!” Miêu Anh trợn mắt nhìn Triệu Ngọc một chút, rồi mới lên tiếng: “Được rồi, em đã bắt chuyện với cảnh sát của huyện Cao Lan rồi, bọn họ sẽ báo lại tiến triển của cuộc điều tra vụ cháy cho em! Còn nữa, bởi vì sự tình quan trọng nên Tổng cục Hình sự có phái thêm một tổ nhỏ nữa tới điều tra, hơn nữa cũng mời đội pháp y của Cao Phát Tài tới!”

“Ừm, như vậy cũng tốt!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Sau vụ cháy lớn như vậy, chỉ sợ vật chứng còn sót lại không nhiều lắm! Nếu như pháp y Cao có thể tới xử lý thì đúng là không còn gì tốt hơn!”

“Còn có một việc nữa.” Miêu Anh bật điện thoại lên, mở một tập tài liệu lên màn hình, nói với Triệu Ngọc: “Trên đường đến huyện Cao Lan, em đã điều tra được một tin tức chính xác! Chúng ta đều không ngờ được, thật ra Ô Phương Phương cũng có quan hệ với Dư Phù Sinh!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.