Cả vụ án này đã hỗn loạn đến một mức độ cao chưa từng có từ trước đến nay, khiến Triệu Ngọc càng ngày càng thấy khó hiểu.
Bắt đầu từ lúc mới vượt ngục, Triệu Ngọc đã không đoán ra rốt cuộc người thần bí muốn Khương Khoa làm gì? Mãi cho đến lúc hắn cải trang thành Khương Khoa bị Chu Thuận Phong dẫn đi, hắn cũng không đoán được mọi chuyện sẽ diễn biến như thế!
Nhưng mà ai có thể ngờ rằng cuối cùng khi hắn gặp được ông chủ của Chu Thuận Phong - Dư Phù Sinh thì chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đều hóa thành tro bụi!
Xem ra người thần bí không phải không muốn giết Khương Khoa, mà chỉ là muốn tìm một chỗ ổn thỏa hơn để giết Khương Khoa!
Như vậy... Tại sao gã lại muốn giết Khương Khoa?
Không chỉ là giết chết Khương Khoa, gã còn muốn giết chết Dư Phù Sinh và cả bọn Chu Thuận Phong nữa... Người phóng hỏa là ai? Gã có mục đích gì?
Loạn! Loạn! Loạn!
Triệu Ngọc nghĩ hoài cũng không ra, mình đã sử dụng cả phương pháp cực đoan biến thành người khác rồi, nhưng vẫn không có cách nào biết được sự thật, thậm chí còn cách sự thật càng ngày càng xa!
Hắn biết rằng ngay trong lúc này, hắn không thể nào tiếp tục một mình một cõi đi phá án nữa! Hắn nhất định phải nhanh chóng quay về đội mới được, nhưng mà... người thần bí cho đến nay vẫn chưa rõ tung tích, hắn không thể nào trở về trắng trợn như vậy, nhất định phải tiến hành một cách bí mật mới được...
Hơn nữa, bây giờ hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên điều quan trọng nhất bây giờ là phải có được một cái điện thoại di động. Cũng chính vì vậy, hắn mới trà trộn vào trong đám người, lợi dụng bò sữa lấy cắp điện thoại của người khác.
Đương nhiên, vì bản năng nghề nghiệp của mình, nên trước khi trà trộn vào đám người Triệu Ngọc đã âm thầm quan sát cẩn thận đám người chạy tới đó.
Hắn đã từng nghe qua một vị trinh sát hình sự nhiều kinh nghiệm nói thế này, thỉnh thoảng sau khi hung thủ gây án sẽ không lập tức rời khỏi hiện trường, mà sẽ cải trang thành quần chúng ở lại quan sát, hưởng thụ thú vui gây án của mình. Cho nên, hắn lo lắng tên tội phạm phóng hỏa kia cũng có tâm lý như thế sẽ ở lại hiện trường, xem mình có để sót người nào hay không?
Nhưng mà Triệu Ngọc đã quan sát đám người này mấy lần cũng không phát hiện ra mục tiêu nào khả nghi, những người này đều là cư dân sống ở gần trang trại bò sữa, khi bọn họ vây lại xem cũng đều đi theo cụm hai cụm ba bàn tán xôn xao, vốn dĩ không có một ai đứng lẻ bóng!
Sau khi xác định không có mục tiêu nào khả nghi thì Triệu Ngọc mới trộm áo khoác trước, sau đó trộm điện thoại.
Sau khi trộm điện thoại thì hắn lập tức chạy vào trong đồng hoang vắng vẻ, vội vã gọi điện thoại cho Mã Lão Đán.
“Úi trời ơi anh hai của tôi ơi!” Điện thoại vừa được kết nối, sau khi Mã Lão Đán nhận ra được giọng nói của Triệu Ngọc thì liền lên tiếng oán giận: “Rốt cuộc anh làm sao thế hả? Rốt cuộc anh đã đi đâu? Tôi đứng trong công viên đợi anh rất lâu cũng không thấy anh, tôi còn tưởng rằng anh đã gặp phải chuyện gì bất trắc rồi...”
“Khương Khoa?” Mã Lão Đán run rẩy trả lời: “Bị cảnh sát bắt đi rồi!”
“Cái gì? Bắt đi rồi?” Triệu Ngọc lớn tiếng quát hỏi: “Sao lại bị bắt đi?”
“Thì nằm trên ghế rồi bị cảnh sát bắt đi chứ sao? Nè... Lão đại à, chuyện này là do anh bảo tôi làm như vậy mà?” Mã Lão Đán thấy phản ứng của Triệu Ngọc không đúng, vội vàng ấm ức nói: “Tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh không trả lời, tôi thật sự không biết phải làm sao! Sau đó không lâu thì cảnh sát đã ập tới rồi bắt Khương Khoa đã hôn mê đi! Sau đó tôi sợ bọn họ nhìn thấy tôi cho nên tôi đã chạy trốn...”
“Không sao, không sao...” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ý liền gật đầu nói: “Bắt đi rồi cũng được! Tốt, tiếp theo anh chỉ cần làm giúp tôi một chuyện là được!”
“Tôi biết, giữ bí mật, giữ bí mật có phải không?”
“Thông minh!” Triệu Ngọc nói: “Những chuyện khác anh không cần phải biết, nói tóm lại là anh đã giúp tôi rất nhiều, yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không thiếu phần của anh đâu!”
“Tôi không cần gì hết!” Mã Lão Đán nói: “Lão đại à, sau này anh đừng có bắt tôi làm mấy chuyện kinh hồn bạt vía như vậy nữa là được! Anh có biết trong lúc đi đường cao tốc tôi sợ bị cảnh sát kiểm tra cốp sau xe của tôi cỡ nào không! Tốc độ 200 km/h, tôi còn không biết có bao nhiêu hóa đơn phạt đang chờ tôi kia kìa!”
“Có điều... Nếu như nói đến muốn cần gì thì chờ phim của Mỹ Lệ nhà tôi công chiếu thì anh nhớ kêu người trong đội cảnh sát của anh đến rạp chiếu phim ủng hộ...”
Triệu Ngọc chưa nghe hết liền cúp điện thoại. Vào lúc này hắn làm gì có tâm trạng nói giỡn với gã nữa chứ?
Ai ngờ, mới vừa cúp điện thoại thì điện thoại lại vang lên. Không cần hỏi nhất định là người làm mất điện thoại dùng điện thoại của người khác gọi tới.
Đương nhiên Triệu Ngọc sẽ không bắt máy, sau khi cúp máy thì mau chóng gọi điện thoại cho Lý Lạc Vân của Cục Cảnh sát Tấn An. Lý Lạc Vân cũng đang chờ điện thoại của Triệu Ngọc! Điện thoại vừa mới kêu thì anh ta đã nhanh chóng bắt máy.
Thông qua sự xác nhận của Lý Lạc Vân thì lúc này Khương Khoa đúng là đã bị cảnh sát Tấn An bắt giữ, chỉ là Lý Lạc Vân không rõ vì sao Khương Khoa lại nằm trên ghế đá của công viên?
Triệu Ngọc vội vàng căn dặn, bảo Lý Lạc Vân nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào, bằng không sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn! Mặt khác, Triệu Ngọc cũng bảo anh ta bí mật điều trị cho Khương Khoa, nhưng mà nếu như hắn ta đột nhiên tỉnh lại thì tuyệt đối không được tự ý thẩm vấn!
Đương nhiên!
Một khi cảnh sát thẩm vấn Khương Khoa, Khương Khoa sẽ không thừa nhận hành động của mình tại hộp đêm, đến lúc đó chắc chắn cảnh sát sẽ suy đoán lung tung.
Mặc dù Lý Lạc Vân không hiểu rõ câu chuyện nhưng vẫn cam đoan với Triệu Ngọc, một khi Khương Khoa tỉnh dậy thì sẽ mau chóng báo tin cho Triệu Ngọc.
“Đúng rồi!” Xử lý xong chuyện của Khương Khoa, Triệu Ngọc lại hỏi Lý Lạc Vân: “Tình hình của hộp đêm và ổ trộm của Khương Khoa ra sao rồi? Đã bắt hết người chưa?”
“Bắt hết rồi! Bắt hết rồi!” Lý Lạc Vân gật đầu nói: “Theo ý của anh, những người bị ngất trong phòng khách đều bị chúng tôi tóm gọn! Chỉ có Khương Khoa chạy mất, có điều... Chúng tôi đuổi theo video, cuối cùng cũng bắt được Khương Khoa...”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, dặn dò: “Chứng cứ của mấy tên kim chủ kia lát nữa tôi sẽ gửi cho anh. Đám người này có qua lại với Khương Khoa, bọn họ chẳng những cung cấp tin tức cướp bóc cho Khương Khoa, mà còn thu được lợi ích rất lớn từ việc cướp bóc của Khương Khoa. Hơn nữa. bọn họ còn ẩn giấu một mạng lưới quan hệ khổng lồ, trong đó còn liên quan đến rất nhiều hoạt động phạm tội!”
“Cho nên, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ là phải điều tra rõ hoạt động phạm tội của những người này, sau đó bắt hết những kẻ có tham gia vào hoạt động phạm tội, đừng để một ai trốn thoát, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Lý Lạc Vân cam đoan.
“Còn… ổ trộm... Ừm... Bên sân đánh golf sao rồi?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Sa lưới thành công rồi, mấy người mà anh đã đề cập với tôi đều đã bị bắt về quy án hết! Không có một ai chống cự! Tầng hầm mà anh đề cập với tôi cũng đã phá, nhưng mà...” Lý Lạc Vân lo sợ nói: “Khương Khoa dám chôn thuốc nổ ở sau vách tường cửa ra vào, có thể là do ngòi nổ bị ẩm nên may là không bị nổ tung!”
Nói nhảm... Triệu Ngọc tự nhủ trong lòng, cái gì mà ngòi nổ bị ẩm chứ? Ông đây phải lãng phí một cái máy gỡ bom tàng hình để gỡ quả bom đó! Bằng không sao các người có thể thuận lợi như vậy chứ?
“Tôi hỏi anh, vật mà tôi muốn anh tìm đã tìm ra chưa?” Vật mà Triệu Ngọc muốn nói đương nhiên là tài sản và tư liệu của Khương Khoa.
“Tìm được rồi, đương nhiên tìm được rồi!” Lý Lạc Vân trả lời: “Đều để ở chỗ tôi đây!”
“Tốt! Giám định cẩn thận tất cả mọi thứ, không chỉ riêng nội dung mà còn cả vật chứng, vân tay hoặc tổ chức biểu bì da gì đó nữa, nhất định phải điều tra thật cẩn thận!” Triệu Ngọc căn dặn: “Lát nữa tôi sẽ cho anh cách liên lạc, có tiến triển gì thì nhớ phải báo ngay cho tôi biết!”
“Không có vấn đề! À... Nhưng mà...” Rõ ràng Lý Lạc Vân vẫn còn nghi vấn.
“Nhưng mà cái gì?”
“Ừm... Liên quan tới chuyện của Khương Khoa và bọn kim chủ... Tôi có thể dùng cách nói tình báo viên bên trong để báo cáo qua loa với lãnh đạo cấp trên...” Lý Lạc Vân do dự nói: “Nhưng mà có một số việc cũng phải hợp lý mới được? Cảnh sát Triệu, anh có thể nói cho tôi biết lúc ở hộp đêm, rốt cuộc đám kim chủ kia sao lại bị ngất hay không?”
“Thì anh cứ nói là Khương Khoa thả bom khiến bọn họ choáng váng té xỉu!” Triệu Ngọc không quan tâm nói một câu.
“Chuyện này...” Có thể đoán được, mặt mũi lúc này của Lý Lạc đã đen sầm rồi.
“Đội trưởng Lý.” Lúc này Triệu Ngọc mới bắt đầu căng mặt lên giả bộ ngầu nói: “Những chi tiết này anh không cần phải biết, cứ làm tốt những chuyện tôi bàn giao cho anh là được rồi! Nhắc anh một lần nữa, những chuyện liên quan tới tôi, anh không được nhắc với ai dù chỉ một chữ, có hiểu không?”
“Hiểu... hiểu rồi...” Từ trong lời nói của Lý Lạc Vân, có thể nghe ra anh ta đang toát mồ hôi.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn còn phải liên hệ với một người nữa, đó chính là nữ thần thân yêu của mình: Miêu Anh!
Thế nhưng, sau khi cầm điện thoại lên thì hắn chợt cảm thấy cú điện thoại này vô cùng nặng nề, phảng phất đã thấy được cơn bão tố sắp đến gần.
Ài!
Thôi kệ! Cần đối mặt thì dù sao cũng phải đối mặt, nghĩ đến đây, Triệu Ngọc quyết tâm bật điện thoại lên nhấn vào số...