Thời gian trôi nhanh như bay, vừa mới chớp mắt mà trời đã tối.
Trong căn nhà trệt của Triệu Ngọc, hắn đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó.
“A lô, sao vẫn không tỉnh vậy?” Triệu Ngọc vừa chọc bếp lò để lửa cháy mạnh hơn, vừa nói chuyện với Lý Lạc Vân qua điện thoại: “Đội trưởng Lý, hay là... tát vào miệng hắn ta thử xem? Không được thì lấy kim đâm đi!!”
“... Đừng đùa nữa!” Lý Lạc Vân bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ đã nói rồi, phần đầu của Khương Khoa bị thương rất nặng, tuy không cần làm phẫu thuật, nhưng thật sự hôn mê đấy, tuyệt đối không phải là giả đâu!”
“À đúng rồi, bác sĩ còn nói rằng trên người Khương Khoa có dấu vết từng bị nổ, nhưng... cảnh sát Triệu, hôm đó ở hộp đêm... hình như đâu xảy ra vụ nổ nào nhỉ? Anh có biết chuyện này là thế nào không?”
“Không phải tôi đã nói với anh rồi à! Vụ nổ không xảy ra ở hộp đêm.” Triệu Ngọc vội giải thích bừa: “Mà là ở siêu thị hải sản ở Diệu Danh! Tôi đoán rằng lúc nổ, não của Khương Khoa đã bị ảnh hưởng, chỉ là phát tác hơi chậm thôi, mãi đến hôm ở hộp đêm mới hôn mê chăng?”
“À... Anh nói như vậy... cũng có lý đấy!” Lý Lạc Vân hùa theo: “Qua camera của hộp đêm, chúng tôi thực sự nhìn thấy Khương Khoa bị bọn tay sai của kim chủ bao vây, bọn chúng còn đánh nhau, đánh lên đánh xuống! Đoán chừng là dùng lực quá mạnh, mới dẫn đến vết thương cũ ở phần đầu tái phát chăng?” Lý Lạc Vân nói: “Cảnh sát Triệu, anh đừng sốt ruột quá. Bác sĩ nói, qua kiểm tra, Khương Khoa hẳn là hôn mê không lâu đâu! Anh yên tâm, hễ có tin tức là tôi sẽ thông báo ngay cho anh!”
“Được rồi...” Triệu Ngọc lại dặn dò: “Anh thẩm vấn kĩ mấy tên kim chủ đó, cả đám tay sai của Khương Khoa nữa! Có tình hình gì đặc biệt thì nhất định phải nhớ thông báo cho tôi đấy!”
Triệu Ngọc sở dĩ dặn dò như vậy là vì Dư Thuận Phong từng nhắc rằng bọn chúng đã nhận được thông tin từ sớm nên mới có thể bắt cóc được “Khương Khoa” từ hộp đêm! Cho nên người tiết lộ thông tin này rất có thể có liên quan đến tập đoàn phạm tội của Dư Phù Sinh.
Sau khi cúp điện thoại của Lý Lạc Vân, Triệu Ngọc lại gọi cho Mã Lão Đán, hỏi xem gã có mối quan hệ ngầm nào ở huyện Cao Lan không, có thể thông qua đường dây giang hồ, nghe ngóng được tin tức gì không?
Song, Mã Lão Đán suy cho cùng cũng chỉ là một tên nhà giàu ở địa phương, các mối quan hệ hiển nhiên không đi được xa đến vậy, gã chỉ đồng ý với Triệu Ngọc rằng sẽ thử xem sao.
Thực ra, liên quan đến mối quan hệ ngầm, cảnh sát huyện Cao Lan đã sớm phủ lưới điều tra toàn bộ. Phải biết rằng, huyện Cao Lan này bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều tội phạm cao cấp như vậy, nói ra ngoài thì kiểu gì cũng không hay.
Cho nên, phía cảnh sát địa phương cực kỳ chú trọng, họ đã sớm nâng cấp điều tra lên cấp bậc cao nhất. Thế mà đến bây giờ vẫn chưa có được bất cứ tin tức nào. Tên phóng hỏa và cả đám phần tử phạm tội, toàn bộ đều mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi.
Hơn nữa, không chỉ vụ án phóng hỏa trang trại mà từ vụ Ô Phương Phương bị giết hại, vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp còn cả vụ án Khương Khoa vượt ngục, gần như đều xảy ra một cách kinh thiên động địa, sau đó đều trở nên im bặt.
Buổi chiều hôm nay, ngoài vết bỏng trên người có chuyển biến tốt ra thì Triệu Ngọc không có thu hoạch gì cả. Tư liệu mà Nhiễm Đào thu hoạch được từ Diệu Danh, Tăng Khả từ Thường Minh, Ngô Tú Mẫn từ Tĩnh Hải, Lý Lạc Vân từ Tấn Biên, còn có Miêu Anh từ huyện Cao Lan, toàn bộ đều được gửi đến cho Triệu Ngọc để tổng hợp, tuy tư liệu nhiều nhưng lại không hề hỗ trợ được gì cho quá trình điều tra vụ án.
Tất cả tất cả, dường như lại quay về điểm xuất phát của vụ án.
Nhưng mà, nhờ kinh nghiệm từ mấy vụ án lâu năm chưa được giải đáp, Triệu Ngọc bây giờ đã rèn được tâm lý bình thản, không còn nông nổi như trước nữa.
Lúc này, hắn đứng trước mặt bảng trắng, bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp tư liệu, xóa đi toàn bộ những thứ đã được chứng minh là không có liên quan đến manh mối chính của vụ án. Sau đó, hắn bắt đầu viết lên các suy đoán mới.
Nhưng mà, tất cả các manh mối đều trộn lẫn rất nhiều nghi vấn, vì quá nhiều nên khi Triệu Ngọc khó khăn tìm ra được một hướng đi, thì lại nhanh chóng bị một manh mối khác phá hỏng! Hắn chỉ có thể lựa chọn manh mối khác…
Cứ xoay vòng mãi như vậy, chỉ là mạch ý nghĩ mà hắn đã viết ròng rã mấy tiếng đồng hồ, xóa đi viết lại, xóa rồi lại viết... Trong lúc đó, mì mà Miêu Anh nấu cho hắn đã nguội...
Tuy khó khăn, nhưng Triệu Ngọc càng viết lại càng phấn chấn, càng viết, càng cảm thấy mình cách chân tướng vụ án càng gần! Hắn luôn có một loại cảm giác, chân tướng đó dường như vẫn luôn ở nơi mình có thể đụng đến, chỉ là bản thân hắn vẫn chưa tìm ra mà thôi!
Cuối cùng, sau khi đã qua mười hai giờ đêm, cây bút của Triệu Ngọc mới nặng nề chấm lên một cái tên!
Lần này, không phải tên của Khương Khoa nữa, mà đổi thành Ô Phương Phương!
“Anh yêu à.” Do trước đây Triệu Ngọc đã tạo nên quá nhiều thần kỳ, cho nên bây giờ Miêu Anh cũng hưng phấn, chớp đôi mắt to hỏi: “Anh đã tìm được manh mối mới rồi à? Nhanh lên… Nhanh nói cho em biết!”
“Anh quyết định!” Triệu Ngọc nặng nề chỉ vào tên Ô Phương Phương, nghiêm túc nói: “Chúng ta hãy điều tra từ đầu một lần nữa đi!”
Em phục...
Miêu Anh suýt nữa đã ngã nhào xuống bếp…
“Nếu tất cả vụ án đều bắt nguồn từ người bị hại là Ô Phương Phương.” Triệu Ngọc lại hồn nhiên nói: “Vậy chúng ta dứt khoát điều tra lại lần nữa đi, điều tra từ Ô Phương Phương! Không phải Ô Phương Phương trưởng thành ở huyện Cao Lan sao?”
“Đại ca này…” Miêu Anh hoàn toàn nể phục, lập tức kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc mà nói: “Không phải em tạt gáo nước lạnh cho anh đâu, nếu như là trước đây, anh muốn điều tra từ lúc Ô Phương Phương còn ở trong bụng mẹ cũng được!”
“Nhưng bây giờ... chúng ta không có nhiều thời gian như thế nữa! Nghe em đi, sáng sớm ngày mai, anh hãy cùng em về Tổng cục Hình sự và trình bày rõ tình hình đi!”
“Đến tháng sáu, hai chúng ta còn có lễ đính hôn nữa đấy! Anh sẽ không để em trao đổi nhẫn đính hôn với một tù nhân đấy chứ?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhíu mày cảm thán: “Em suy nghĩ tỉ mỉ cặn kẽ quá! Miêu Miêu, em đã phát hiện ra chưa?” Hắn đếm từng vùng trên bảng trắng: “Từ Ô Phương Phương đến Khương Khoa rồi đến Dư Phù Sinh, cùng các tên tội phạm khác, thậm chí ngay cả Tào Tứ Phần, những người tham gia vào vụ án này đều liên quan đến huyện Cao Lan! Em không cảm thấy đây… đây có thể là một lời gợi ý sao?”
“Gợi ý gì?” Miêu Anh nhún vai: “Anh cho rằng tên phóng hỏa vẫn còn ở huyện Cao Lan? Hay là…”
“Anh không biết…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Dù sao thì em vẫn phải cho anh một chút thời gian, hai ngày! Hai ngày được không? Trong vòng hai ngày, nếu như anh vẫn chưa điều tra được gì thì chúng ta đến Tổng cục Hình sự để báo cáo!”
“Chuyện này...” Miêu Anh dường như vẫn còn ý kiến.
“Em xem!” Triệu Ngọc lại chỉ vào cái tên trên bảng và nói: “Nếu những người này đều liên quan đến huyện Cao Lan, vậy thì nên điều tra quỹ tích hoạt động của bọn chúng ở huyện Cao Lan, xem bọn chúng đã từng tiếp xúc với ai? Từng xuất hiện ở nơi nào…”
“Cái này mà còn cần anh nói sao?” Miêu Anh châm chọc: “Anh cho rằng người khác đều ăn không ngồi rồi à?”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc lại chỉ vào tên Ô Phương Phương lần nữa: “Ô Phương Phương hoàn toàn không nằm trong đó à?”
“Chuyện này…” Miêu Anh không hiểu lắm: “Ô Phương Phương không liên quan đến vụ cháy, đương nhiên không cần phải điều tra chị ta mà?”
“Cho nên, hai chúng ta điều tra đi!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Không phải anh vừa nói rồi sao, chúng ta phải bắt đầu từ nơi xuất phát! Cả vụ án đều bắt nguồn từ người bị hại là Ô Phương Phương, nếu chúng ta đã đến huyện Cao Lan rồi thì không bằng tạm thời bỏ qua các suy đoán khác để điều tra Ô Phương Phương thật kỹ càng đã. Xem năm đó, lúc cô ta ở huyện Cao Lan, rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì? Chẳng hạn… chẳng hạn như…”
Nói xong, Triệu Ngọc dùng tay ra dấu hình chữ nhật.
“À...” Miêu Anh lúc này mới hiểu ra: “Ý anh là bức ảnh của Ô Phương Phương và Khương Khoa?”
“Đúng, bây giờ anh có thể khẳng định bức ảnh đó được chụp ở huyện Cao Lan!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, nếu như có thể điều tra rõ ngọn nguồn của bức ảnh thì nói không chừng có thể tra ra được điều gì đấy!”
“Đúng rồi...” Miêu Anh gật đầu, có chút đăm chiêu: “Em suýt chút nữa đã xem nhẹ mất điều này! Nếu bức ảnh này là do hung thủ lấy ra, thì nếu tra ra được nguồn gốc của nó, ôi chao, đúng là… một ý định không tệ đâu…”