Sau khi mặt trời sáng ngày thứ ba ló dạng, Triệu Ngọc vẫn có thói quen kiểm tra hệ thống trong đầu, hơn nữa còn thử nhấn nút mở quẻ.
Thế nhưng, hệ thống trước giờ không lừa ai, nói không mở quẻ là không mở, căn bản không hề có phản ứng gì. Vì vậy, hắn phải đợi đến khi cooldown kết thúc mới được.
Được… Không mở thì không mở!
Từ sau vụ án ác ma, Triệu Ngọc cảm thấy mức ỷ lại của mình với hệ thống đã không còn nhiều như trước kia nữa. Dù cho có mở quẻ hay không thì hắn vẫn đều tự dựa vào lối tư duy của mình để tiếp tục điều tra.
Nhưng... Triệu Ngọc nhìn tiểu thư Miêu trong ổ chăn như người đẹp ngủ trong rừng, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, tối hôm qua, không ngờ hắn lại không lăn giường với nữ thần!? Nghe có vẻ không phù hợp với tính cách của hắn nhỉ?
Nhớ lại tối qua, sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh xác định được hướng điều tra, hai người liền dẹp hết chuyện khác qua một bên, bắt đầu tập trung nghiên cứu tư liệu của Ô Phương Phương.
Bọn họ bận rộn suốt hơn ba tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong hầu hết những chuyện mà Ô Phương Phương đã trải qua ở huyện Cao Lan. Sau đó thì thực sự buồn ngủ không chịu nổi, liền chui vào ổ chăn mà ngủ thiếp đi, thậm chí cả quần áo cũng không thay...
Ài… Cũng phải!
Triệu Ngọc nghĩ, một người thì thực sự quá mệt, một người thì vết bỏng chưa lành, cho nên... không dễ lăn giường đâu nhỉ?
“Ưm…”
Giây tiếp theo, Miêu Anh cũng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cô thân mật mà ôm lấy cổ Triệu Ngọc một cái rồi mới mở đôi mắt ngái ngủ lim dim ra, cô xuống giường, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để xuất phát.
Qua một đêm sắp xếp, bọn họ đã liệt kê ra giáo viên thời đi học, bạn học quen biết, còn cả hàng xóm, họ hàng và một số đồng nghiệp của Ô Phương Phương ra giấy, chuẩn bị bắt tay vào điều tra từ hôm nay.
Do Ô Phương Phương và chồng chưa cưới Thạch Hải là thanh mai trúc mã, cho nên bọn họ cũng tìm tư liệu của Thạch Hải ở huyện Cao Lan, chuẩn bị điều tra song song.
Đương nhiên, nhiều người cần điều tra như vậy, bọn họ dĩ nhiên không thể hỏi thăm hết được, chỉ có thể phân ra chủ yếu và thứ yếu. Đối tượng chủ yếu cần điều tra thì phải đích thân đến tra hỏi; còn đối tượng không quan trọng sẽ do nhóm Ngô Tú Mẫn gọi điện hỏi.
Mục đích của Triệu Ngọc và Miêu Anh cực kỳ rõ ràng, chính là phải tra được nguồn gốc bức ảnh của Ô Phương Phương và Khương Khoa. Bởi vì, trong quá trình kết luận Dư Phù Sinh là người thần bí, chỉ riêng những bức ảnh này là không có cách nào giải thích được. Cho nên, nếu như có thể tìm được bí mật đằng sau bức ảnh này, nói không chừng có thể có phát hiện mới.
Qua lời kể trước đây của Khương Khoa, Triệu Ngọc biết rõ chuyện chụp ảnh chắc chắn xảy ra sau vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp.
Lúc đó, Ô Phương Phương chỉ hơn hai mươi tuổi, không những là sinh viên trường cảnh sát mà còn được điều động đến tổ điều tra đặc biệt do có thành tích xuất sắc, hỗ trợ điều tra vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp.
Tuy vụ án hợp tác xã nông nghiệp cuối cùng không có kết quả gì, nhưng năng lực của Ô Phương Phương đã nhận được sự coi trọng của lãnh đạo, cho nên cô ta vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã được phân công đến đội cảnh sát hình sự huyện Cao Lan, nhưng đến đội cảnh sát hình sự chưa được bao lâu thì cô ta lại tham gia kỳ kiểm tra, trở thành nhân viên điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự, rời khỏi huyện Cao Lan.
Vì vậy, những bức ảnh này nhất định là được chụp trong khoảng thời gian sau vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp và trước khi cô ta tranh cử làm nhân viên điều tra đặc biệt, tổng cộng không quá hai năm.
Triệu Ngọc và Miêu Anh cho rằng, trọng điểm bọn họ muốn điều tra hôm nay chính là đồng nghiệp hoặc bạn bè mà Ô Phương Phương giữ liên lạc trong khoảng thời gian ấy, có lẽ chỉ có những người này mới có thể biết được một số bí ẩn liên quan đến Ô Phương Phương.
Khương Khoa từng nói rằng lúc chụp ảnh, Ô Phương Phương không những đã uống rượu mà còn có thể đã uống thuốc. Cho nên, nơi mà Khương Khoa tiếp xúc với Ô Phương Phương nhất định là quán rượu hoặc bar. Mà nơi chụp ảnh cuối cùng rất có thể là khách sạn nào đó.
Cho nên, địa điểm chụp ảnh cũng là một yếu tố mà Triệu Ngọc và Miêu Anh cần điều tra rõ ràng.
“Anh yêu à.” Miêu Anh nhanh chóng mặc quần áo chỉn chu rồi nói với Triệu Ngọc: “Trời còn sớm, anh ngủ thêm lát nữa đi! Mấy ngày nay, anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu! Em phải ra Cục Cảnh sát chút, xem có tình hình gì mới không, sau đó đi điều tra chuyện của Ô Phương Phương!”
“Anh yên tâm đi, em đã dặn dò phía Ngô Tú Mẫn rồi, tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin gì quan trọng đâu!”
“Ừm… Tốt!” Triệu Ngọc ở trong ổ chăn vẫy vẫy tay: “Cẩn thận nhé, lỡ như có phát hiện thêm điều gì thì nhất định phải báo ngay cho anh biết!”
“Được…” Miêu Anh lấy đồ rồi nói thêm: “Nếu như tiến triển thuận lợi thì trưa nay, chắc em có thể về đúng giờ đấy! Đến lúc đó, em nhân tiện mua cho anh chút đồ ăn Tây nhé?”
“Được!” Triệu Ngọc gửi đến Miêu Anh một cái hôn gió, rồi Miêu Anh mới mở cửa rời khỏi nhà.
Ôi!
Cánh cửa vừa đóng, Triệu Ngọc liền cảm thấy mất mát. Hắn rất muốn cùng Miêu Anh ra ngoài điều tra, nhưng đáng tiếc là tuy bây giờ hắn chưa bị truy nã, nhưng dù sao vẫn không thể xuất hiện lộ liễu để điều tra được.
Cho nên, nhiệm vụ điều tra hôm nay chỉ có một mình Miêu Anh làm. Nhưng Triệu Ngọc có nhắc nhở Miêu Anh rằng phải ghi âm lại những lần hỏi thăm để lúc về, hắn tiến hành phân tích.
Ôi chao!
Triệu Ngọc quả thật rất muốn ngủ thêm một giấc. Nhưng người gần như cố chấp như hắn vẫn dậy sớm, khoác áo bành tô, rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu chăm chú đọc tư liệu.
Hắn cảm thấy, Miêu Anh đang làm việc như vậy, cho dù mình có buồn ngủ, có mệt đến mức nào cũng không được nhàn rỗi!
Tuy kiếp trước, Triệu Ngọc là một tên lưu manh, hoàn toàn chính là một tên lưu manh gàn dở, giới giang hồ cá lớn nuốt cá bé khiến hắn có tính cách cố chấp, không đạt được mục đích thì không từ bỏ! Cho nên, dù là làm lưu manh hay cảnh sát, hắn đều muốn hoàn thành chuyện của mình! Dẫu kết quả chỉ tàm tạm, hắn cũng không thấy tiếc nuối.
Bởi vậy, kỳ hạn hai ngày mà Triệu Ngọc nói với Miêu Anh chẳng qua chỉ là cái cớ của hắn mà thôi. Hắn đã tính toán xong từ trước rồi, nếu như không điều tra được gì từ Ô Phương Phương và Thạch Hải, thì tiếp theo sẽ tập trung điều tra tung tích của Khương Khoa ở huyện Cao Lan, tiếp theo đó là Dư Phù Sinh, sau đó nữa là Tào Tứ Phần... cho đến khi hắn có thể tìm được manh mối mấu chốt mới thôi...
Phù…
Tối hôm qua, Triệu Ngọc đã đọc tư liệu của Ô Phương Phương và Thạch Hải, nhưng bây giờ, hắn vẫn chăm chú tỉ mỉ đọc thêm lần nữa.
Thông qua tư liệu, Triệu Ngọc hiểu ra rằng trong khoảng thời gian Ô Phương Phương và Khương Khoa chụp bức ảnh ấy, Thạch Hải đang tham gia bồi dưỡng ở trường cảnh sát tỉnh, hoàn toàn không ở bên cạnh Ô Phương Phương, mới khiến Khương Khoa thừa cơ...
Khương Khoa từng nói, ý định ban đầu của hắn ta chỉ là muốn dùng bức ảnh này để tống tiền, bởi vì hắn ta thấy cách ăn diện của Ô Phương Phương giống như người có tiền, nhưng cuối cùng lại buồn bực phát hiện ra Ô Phương Phương là cảnh sát, cho nên đã bỏ đi ý nghĩ lừa bịp.
Vậy thì… những bức ảnh đó… sau này bị xử lý thế nào? Sao lại xuất hiện trong ngăn kéo của Ô Phương Phương?
Còn nữa… bản thân Ô Phương Phương… rốt cuộc có biết chuyện này không?
Có lẽ…
Nghĩ đến đây, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc, hắn muốn xem những bức ảnh khác mà Ô Phương Phương đã chụp vào năm đó, xem có thể thấy được đầu mối gì từ bức ảnh không?
Nếu như... ánh mắt của cô ta bỗng trở nên u buồn ảm đạm, phải chăng rằng có thể chứng minh rằng khi đó, cô ta đã biết về bức ảnh? Với tính cách nóng như lửa của Ô Phương Phương, liệu cô ta sẽ làm ra chuyện gì đây?
Càng nghĩ, cảm giác của Triệu Ngọc càng mạnh mẽ. Thực ra, muốn xem ảnh chụp năm đó của Ô Phương Phương hoàn toàn không phải chuyện khó, vì... Ngô Tú Mẫn đang ở nhà của Ô Phương Phương ở Tĩnh Hải để điều tra!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở máy tính, dùng mật mã tài khoản của Miêu Anh để đăng nhập vào hệ thống nội bộ của tổ điều tra đặc biệt, sau đó mượn danh nghĩa của Miêu Anh, truyền đạt lệnh xuống cho Ngô Tú Mẫn, muốn Ngô Tú Mẫn nhanh chóng đến nhà Ô Phương Phương, lấy ảnh trong album ảnh của Ô Phương Phương và gửi hết đến!
Nhưng điều khiến Triệu Ngọc không ngờ là Ngô Tú Mẫn đã gần như trả lời lại ngay lệnh của hắn, rằng bây giờ cô ấy vừa khéo đang ở nhà Ô Phương Phương để điều tra. Hơn nữa, Ô Phương Phương là người yêu thích cái đẹp, chỉ album ảnh thôi cũng đã có năm sáu quyển, bây giờ, cô ấy sẽ chụp và gửi qua ngay lập tức!
Thật tốt quá!!
Triệu Ngọc vội dặn dò, bảo Ngô Tú Mẫn ưu tiên gửi ảnh Ô Phương Phương khoảng hai mươi tuổi qua trước. Ngô Tú Mẫn làm việc cực kỳ nhanh chóng, chưa đến vài giây, từng bức ảnh được chụp lại bằng điện thoại đã được gửi đến máy tính của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vàng mở ra xem xét, nhưng chưa xem được mấy bức thì hắn liền cảm thấy mình đang làm việc vô ích. Bởi vì biểu cảm của Ô Phương Phương cực kỳ phong phú, biểu cảm trên mỗi bức ảnh đều không giống nhau, có làm mặt quỷ, có đau buồn, có gợi cảm, có cả cười ngây ngô... Hơn nữa, trên bức ảnh không có ngày tháng, Triệu Ngọc căn bản không thể biết thứ tự chụp của từng bức ảnh!
Chậc chậc chậc…
Triệu Ngọc lắc đầu liên tục, xem ra, chỉ nhìn biểu cảm thì không thể nhìn ra được gì.
Hay là…
Hay là xem bối cảnh và nhân vật nhỉ? Xem thử trong đó có thứ gì liên quan đến vụ án không? Lỡ như có thể tìm được nơi cô ta và Khương Khoa chụp ảnh nóng thì sao?
Hả?
Ai ngờ, Triệu Ngọc xem từng bức ảnh, lại đột nhiên phát hiện ra một tình huống đặc biệt: trong bức ảnh của Ô Phương Phương, không ngờ lại xuất hiện một người bị rạch xước phần đầu!