Cuồng Thám

Chương 1105: Chương 1105CHUYÊN NGHIỆP





Mưa rơi xuống càng lúc càng nặng, trời càng lúc càng tối, mặc dù nhiệt độ bên trong xe biến đổi không nhiều, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Sự rét lạnh này dường như có thể xuyên vào cốt tủy, đâm thẳng vào trong tim...

“Bọn chúng... muốn đi đâu vậy chứ?” Thôi Lệ Châu nhìn không chớp mắt, chằm chằm nhìn vào chiếc xe tải màu xanh lam phía trước: “Mua nhiều công cụ phá núi như vậy, không phải là đi tìm kho báu sao? Chẳng lẽ... Kho báu được giấu ở trong rừng huyện Lâm Xá?”

“Tôi thấy phương hướng này...” Cô ta xem bản đồ trên điện thoại, nhìn thoáng qua rồi nói với vẻ không chắc chắn: “Hẳn là bọn chúng đi vào núi nhỉ? Lên núi từ phía Tây sao?”

“Hiện giờ nói gì cũng đều là sớm!” Triệu Ngọc nghiêm túc lái xe: “Vẫn nên đuổi theo bọn chúng trước rồi tính sau!”

Vì không để đối phương phát hiện ra, Triệu Ngọc cố ý giảm tốc độ xe xuống, kéo dài khoảng cách giữa mình và xe tải đó ra.

Sau khi xe tải đi được mười mấy phút, quả nhiên đã chạy vào vùng núi, đồng thời đi về hướng Bắc.

Con đường ở vùng núi chật hẹp, lại thêm mưa rào xối xả, Triệu Ngọc lái xe càng thêm cẩn thận, cần gạt nước được mở ở tốc độ nhanh nhất.

Dưới trời mưa lớn như thế, xe đi trên đường cũng vô cùng thưa thớt, bởi vì có đèn của xe tải, nên cho dù cách rất xa nhưng mục tiêu vẫn vô cùng chuẩn xác, không đến mức mất dấu.

Cứ như vậy, xe Jeep phía sau cùng xe Triệu Ngọc bám theo một đoạn, nhanh chóng lái được nửa giờ.

Thế nhưng mà xe càng đi, Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu lại càng hiếu kỳ. Bời vì, nhìn phương hướng của xe tải thì đúng là càng ngày càng gần cứ điểm Nghĩa Sơn của huyện Lâm Xá!

“Vậy tức là sao?” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Nếu như bọn chúng muốn đi cứ điểm Nghĩa Sơn thì như vậy rõ ràng là đi đường vòng rồi mà? Mấu chốt là... Bọn chúng thật sự đang đi tìm kho báu sao? Kho báu thì làm sao có thể nằm gần cứ điểm Nghĩa Sơn đến như vậy được chứ?”

“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Sếp ơi! Sếp ơi! Không lẽ chúng ta đã... đã bị người Nhật Bản lừa gạt rồi sao? Lừa hơn tám mươi năm sao? Anh nói xem... Kho báu của bọn chúng làm sao có thể được chôn ở trong cứ điểm Nghĩa Sơn được chứ!?”

“Hả? Cái quái gì?” Triệu Ngọc còn đang nghĩ đến chuyện của mình, nghe được kiểu nói này của Thôi Lệ Châu thì suy nghĩ lập tức bị đánh tan!

“Ha ha! Cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi!” Thôi Lệ Châu chỉ vào bản đồ và nói: “Người Nhật Bản đúng là giảo hoạt! Chuyện bọn chúng kiến tạo cứ điểm Nghĩa Sơn chỉ là một tấm lưới che mắt, điều bất ngờ thật sự vốn được giấu ở bên dưới cứ điểm! Phía dưới còn có một cứ điểm lớn hơn nữa, chôn kho báu ở nơi đó thì tất nhiên có thể che giấu tai mắt của người khác rồi!”

“Anh nhìn xem... Vị trí của huyện Lâm Xá rất gần Phụng Bình đúng không? Giao thông tiện lợi, vận chuyển kho báu cũng vô cùng thuận tiện! Còn nữa...” Thôi Lệ Châu còn nói: “Viên Tuấn Thanh ở lại huyện Lâm Xá lâu nhất, không chừng ông ta đã phát hiện ra điều gì đó, lúc này mới dẫn tới họa sát thân đấy!”

“Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Thứ nhất, nếu như kho báu được giấu ở phía dưới cứ điểm Nghĩa Sơn thì làm sao Nhật Bản có thể đánh mất tin tức, ngay cả chính mình cũng không thể tìm được chứ?”

“Tuyệt mật mà!” Thôi Lệ Châu quệt miệng: “Ngay cả người của mình mà họ cũng giết, vậy thì tất cả những kẻ biết được bí mật cũng đều chết rồi?”

“Thứ hai.” Triệu Ngọc chỉ vào xe tải phía trước: “Từ cửa hàng kim khí đến cứ điểm Nghĩa Sơn rõ ràng có đường gần hơn, tại sao bọn chúng lại phải đi đường vòng như vậy?”

“Đi đường lớn quá lộ liệu, nên phải rẽ qua đường nhỏ mà đi sao?”

“Thứ ba.” Triệu Ngọc lại nói: “Dựa vào tư liệu chính thống mà xem xét, các nhà khoa học đã từng sử dụng thiết bị khoa học tiên tiến để lục soát toàn bộ những gì quân Nhật để lại trong cứ điểm Nghĩa Sơn! Nhưng vẫn không hề phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả mà?”

“Ừm... Việc này... Việc này ấy à...” Thôi Lệ Châu không còn kiên định như vừa rồi: “Có thể là, chôn quá sâu?”

“Hiện tại, điều tôi sợ là...” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Chuyện hai anh em không liên quan tới kho báu!”

“Ồ? Tại sao lại như vậy?” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Hai anh em là hậu duệ của quan lớn Nhật Bản, cha của bọn họ đã từng gặp Viên Tuấn Thành, mà điều mấu chốt chính là tất cả bọn họ đều mất tích rồi! Mà ngày mất tích còn trùng với ngày chuyên gia bị hại! Chắc là đã chạy rồi nhỉ?”

“Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc không chắc chắn nói: “Nếu như hai anh em này có một việc liên quan tới việc phá núi phá đá, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài ánh sáng thì sao? Trên tư liệu cũng đã nói rồi, Điền Chinh là giám đốc Cục Địa chất, mà anh em nhà họ Điền thì làm công trình bên ngoài đội địa chất, bọn họ có kinh nghiệm khai thác địa chất cực kỳ phong phú!”

“Cho nên... cũng có khả năng bọn họ giúp người ta làm một chút việc tư có liên quan đến tài nguyên khoáng sản!”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc vô thức nhìn giao diện hệ thống, thấy hai chữ “Khôn Cấn” vô cùng bắt mắt, không có bất kỳ biểu hiện gì là đã hoàn tất cả.

Mặc dù trong lòng vẫn còn lo nghĩ, thế nhưng mà hai chữ này không nghi ngờ gì chính là thuốc an thần của Triệu Ngọc. Triệu Ngọc cho rằng chỉ cần quẻ văn chưa kết thúc thì tức là phương hướng điều tra của mình vẫn đúng!

Chỉ có điều... Không biết tại sao, hắn vẫn cảm thấy trong lòng không quá yên tâm, cảm giác cứ có chỗ nào đó không hợp lý?

“Không đúng! Ha ha...” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu lại lạc quan hơn Triệu Ngọc rất nhiều, cô ta vỗ bả vai Triệu Ngọc, nói: “Anh không hiểu rồi! Nếu như hai anh em kia thật sự đang làm chuyện riêng gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy thì bọn họ càng không nên mất tích chứ? Anh thử nghĩ xem, một khi không có tung tích thì cảnh sát sẽ đi khắp nơi để tìm kiếm, vậy thì chẳng phải đã gia tăng khả năng bị lộ ra ngoài ánh sáng sao?”

“Hả?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn khen: “Tiểu Thôi được đấy nhỉ? Cô sắp xuất đạo rồi à? Đừng nói là...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì chợt phát hiện ra chiếc xe tải màu xanh lam phía trước đột nhiên rẽ vào một đường nhỏ đi vào núi. Đường nhỏ kia là đường đất đá, vừa trải qua một trận mưa to nên giờ đã trở thành bùn. Xe tải đi ở đằng trước rung lắc dữ dội, lung lay giống như sắp đổ vậy.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc chậc lưỡi, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề khó giải quyết, lập tức dừng xe lại trên giao lộ nhỏ.

À...

Lúc này, xe Jeep phía sau đi lên trước, đi đến bên cạnh ô tô của Triệu Ngọc.

Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc lập tức xuất hiện trong xe. Người này chính là đặc công mà trước đó bị Triệu Ngọc đánh, trên mũi vẫn còn dán băng!

“Tổ trưởng Triệu, tại sao không đuổi theo nữa?” Người kia lo lắng hỏi một câu. Bởi vì mưa rào xối xả nên anh ta nhất định phải nói chuyện rất lớn tiếng mới được.

“Không được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Đường nhỏ quá trống trải! Nếu như chúng ta đi theo thì bọn chúng tất nhiên có thể nhìn thấy chúng ta! Chỉ có thể tắt đèn xe thôi!”

“Việc này...” Đặc công nhìn đường núi đầy bùn đằng trước, có vẻ hơi khó xử.

“Không sao! Mọi người đi ở đằng sau tôi, cẩn thận một chút là được!” Sở dĩ Triệu Ngọc nói vậy là bởi vì hắn có mang theo dụng cụ nhìn ban đêm tàng hình, hắn dự định dùng một dụng cụ nhìn ban đêm, như vậy thì có thể không bật đèn nhưng vẫn có thể đuổi theo.

“Chờ.. Chờ một chút đã!” Ai ngờ, tên đặc công kia chợt gọi Triệu Ngọc lại, sau đó giơ tay đưa cho hắn một thứ màu đen.

Triệu Ngọc xem xét, không ngờ thứ người ta đưa cho mình là một dụng cụ nhìn ban đêm!

Mẹ nó...

Cái này...

Được rồi, Triệu Ngọc không thể không thừa nhận, người ta mới là chuyên nghiệp.

“Tổ trưởng Triệu, đeo cái này lên thì có thể nhìn thấy đường rõ ràng!” Đặc công có tâm nhắc nhở nói: “Phải thật cẩn thận đấy, hay là... chúng tôi đi đằng trước nhé?”

“Không cần không cần đâu!” Triệu Ngọc vội vàng đeo thiết bị nhìn ban đêm lên, sau đó tắt đèn xe, đi về phía đường nhỏ.

Công năng của thiết bị nhìn ban đêm mạnh mẽ, mặc dù không có màu sắc, nhưng Triệu Ngọc lại có thể nhìn thấy đường một cách rõ ràng, thậm chí ngay cả hạt mưa cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

“Chỗ này...” Thôi Lệ Châu nhìn điện thoại, nói: “Thật sự đã cách cứ điểm Nghĩa Sơn rất gần rồi! Sếp ơi, chẳng lẽ... chúng ta thật sự đoán đúng rồi sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.