“Tôi nhớ được...” Triệu Ngọc vừa cẩn thận từng li từng tí lái xe đuổi theo, vừa nói với Lý Bối Ni: “Trong tư liệu của Viên Tuấn Thành từng có miêu tả liên quan tới cứ điểm Nghĩa Sơn! Vào thời kỳ chính phủ Ngụy Mãn, cứ điểm Nghĩa Sơn vẫn luôn bị coi là cửa ngõ vào khu Phụng Bình. Viên Tuấn Thành đã từng nghi ngờ, ngay trước mặt cứ điểm Nghĩa Sơn hẳn là còn được xây một công trình khác! Cho nên năm đó, ông ấy đã tập trung nghiên cứu điều tra địa khu này, nhưng không phát hiện ra điều gì cả.”
“Ngay trước mặt... Thế nhưng mà...” Thôi Lệ Châu nhìn bản đồ trên điện thoại và nói: “Bây giờ, chúng ta đang ở mặt sau cứ điểm Nghĩa Sơn mà! Là hướng ngược lại...”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Phía sau cứ điểm Nghĩa Sơn đều là vách núi cheo leo, không ở trong khu vực chiến lược quan trọng, cho nên dù là đoàn đội của Viên Tuấn Thành hay là các chuyên gia trước đó, vẫn đều không tiến hành một cuộc dò xét có quy mô quá lớn! Thế nhưng mà...”
“Thế nhưng mà...” Thôi Lệ Châu vỗ tay phát ra tiếng: “Đây chính là quỷ kế của bọn Nhật Bản, cố ý xây dựng cứ điểm tại nơi không có giá trị chiến lược, đạt được hiệu quả bất ngờ trong chiến tranh, đúng là một nơi chôn giấu kho báu tuyệt hảo! Oa...” Cô ta xoa xoa bàn tay, cảm thấy hưng phấn: “Thật chờ mong quá, anh nói xem liệu số kho báu đã biến mất hơn tám mươi năm ấy, giờ có thể được nhìn thấy ánh mặt trời không? Ôi chao... Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, xin ông để cho sếp của tôi có thể phá được vụ án này, như vậy là tôi có hy vọng về căn nhà lớn của mình rồi...”
Ngay tại lúc Thôi Lệ Châu đang nói dông dài thì xe tải màu xanh lam phía trước lại đi vào sâu trong vùng núi, con đường càng trở nên gập ghềnh, trên xe tải kia lại chứa máy móc nặng nề, cho nên tốc độ càng chậm chạp.
Triệu Ngọc không dám áp sát quá gần, chỉ có thể thả chậm tốc độ, bám theo từ đằng xa.
Mưa to vẫn không có dấu hiệu nhỏ đi, vẫn đang rào rào đổ xuống. Theo sự xâm nhập không ngừng vào vùng núi, sườn đồi vách đá dần dần xuất hiện hai bên đường, giờ không thể tránh khỏi nguy hiểm.
Sau hơn hai mươi phút, trong núi dường như không còn đường nữa, càng ngày càng khó đi.
Cuối cùng, sau khi xe tải đi xuyên qua một rừng cây, nó cuối cùng cũng dừng lại trên một con dốc dưới vách đá dựng đứng.
May mà có rừng cây che chắn, Triệu Ngọc và nhóm đặc công phía sau vội vàng dừng xe lại, sau đó sử dụng kính viễn vọng, bắt đầu quan sát động tĩnh của xe tải.
Ầm ầm...
Giờ phút này, trong núi vẫn còn tiếng sấm rền, khiến tinh thần người ta không yên.
“Xuống xe, xuống xe...” Mặc dù Thôi Lệ Châu không có kính viễn vọng, nhưng trời sinh đã có thị lực tốt, nên vẫn có thể nhìn thấy có hai người bước xuống xe tải.
Hai người này hẳn là mặc áo mưa, bọn chúng nhanh chóng xuống xe, sau đó cùng nhau chuyển một chiếc máy móc lớn xuống, đồng thời vận chuyển đến dưới chân núi, bắt đầu buộc chặt dây thừng...
Mặc dù có kính viễn vọng, nhưng bởi vì mưa quá lớn nên Triệu Ngọc vẫn không nhìn thấy rõ động tác cụ thể của bọn chúng, cùng với hình dạng của hai người.
Có điều, Triệu Ngọc thấy được động tác buộc dây thừng của bọn chúng nên lờ mờ có thể suy đoán được hẳn là bọn chúng muốn vận chuyển thứ máy móc nặng nề đó lên sườn núi.
Quả nhiên, mấy phút sau, một người trong đó đã bám chặt lấy dây thừng trên vách đá dựng đứng mà leo lên. Lúc này, Triệu Ngọc mới chú ý đến trên chỗ cao của vách núi có một sơn động rất lớn.
Không lâu sau, thứ máy móc nặng nề kia bắt đầu từ từ được kéo lên, đi về phía sơn động.
“Ối... lên rồi, lên rồi!” Thôi Lệ Châu đẩy Triệu Ngọc một cái: “Sếp ơi, chúng ta còn chưa đi bắt người à?”
“Chờ một chút đã!” Triệu Ngọc nhíu mày suy ngẫm: “Khi bọn chúng đã tiến vào sơn động thì tất nhiên sẽ không chạy được! Đừng quên chuyện chuyên gia bị hại, rất có thể đối phương không chỉ có hai người kia thôi đâu, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”
“Được rồi...” Thôi Lệ Châu lại nói: “Hay anh tranh thủ thời gian liên lạc với Lê Tịnh để xin trợ giúp?”
“Ừm...” Triệu Ngọc cầm điện thoại di động lên, nhưng hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía xa. Giờ phút này, hai người kia đã vận chuyển một bộ máy móc lớn nhất tiến vào sơn động. Sau đó, bọn chúng lại bắt đầu vận chuyển máy móc và thiết bị khác...
Bịch...
Ai ngờ, Triệu Ngọc đang chuẩn bị cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lê Tịnh thì xe của hắn bỗng nhiên bị người bên ngoài mở ra, một luồng gió lạnh thổi mạnh vào, hắn nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen nhanh chóng chui vào xe của bọn họ.
Mẹ nó...
Triệu Ngọc nhìn lại, lập tức cùng Thôi Lệ Châu lấy làm kinh hãi, thấy người đột nhiên lên xe này không phải người khác mà chính là Lê Tịnh - đội trưởng Lê!
“Cô...” Triệu Ngọc trừng to mắt, sợ hãi thán phục: “Nhanh đến vậy sao? Cô bay tới đây đấy à?”
“Không có gì!” Lê Tịnh phủi phủi giọt nước vương trên tóc dài, lạnh nhạt nói: “Lúc liên hệ với anh, tôi đã tới huyện Lâm Xá rồi! Mấy người đi chậm như vậy, tất nhiên là tôi có thể đuổi kịp! Tổ trưởng Triệu, tình hình hiện tại như thế nào rồi?”
“Bọn chúng đang vận chuyển những máy móc mua được lên sơn động!” Triệu Ngọc đưa kính viễn vọng cho Lê Tịnh, mặc dù có đủ loại ân oán ngăn cách với người phụ nữ này, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy cô ta xuất hiện, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Có thể xác định được... Hai người kia chính là anh em họ Điền không?” Lê Tịnh vừa quan sát, vừa hỏi.
“Không thể!” Triệu Ngọc thành thật trả lời: “Hai người kia luôn đội mũ! Không thể nhìn thấy rõ! Có điều... Cô thử nhìn xem cách bọn chúng vận chuyển máy móc đi, vô cùng thuần thục, điều này có vẻ khớp với chuyên ngành của hai người đó!”
“Đúng vậy! Cho nên khả năng bọn chúng là anh em họ Điền là vô cùng lớn!” Lê Tịnh nói: “Dù cho không phải đi nữa, dù sao bọn chúng cũng đã sử dụng thẻ ngân hàng của anh em họ Điền, nên chắc chắn là có liên quan tới hai người đó!”
“Vậy... Bây giờ chúng ta...” Triệu Ngọc nhìn Lê Tịnh một cái.
“Đừng gấp!” Lê Tịnh nói: “Đừng quên chuyện chuyên gia bị hại, rất có thể đối phương không chỉ có hai người kia thôi đâu!”
“Ừm...” Thôi lệ Châu nghiến răng, không ngờ lời Lê Tịnh nói lại không khác gì so với Triệu Ngọc, dường như một chữ cũng không khác.
“Nếu đã như vậy...” Triệu Ngọc cẩn thận nói: “Vậy thì vẫn nên gọi nhiều người tới đây đi!”
“Yên tâm, yên tâm!” Lê Tịnh chỉ ra sau lưng: “Hiện tại, tôi đã mang đủ người để ứng phó rồi!”
“Không phải...” Triệu Ngọc vội vàng nhắc nhở: “Đội trưởng Lê, vẫn nên là cẩn thận mới được! Cô nghĩ thử xem, bọn chúng dám trắng trợn sử dụng thẻ ngân hàng để tính tiền như vậy, nói không chừng có chuyện gì đó ẩn bên trong, chúng ta không thể không phòng được!”
“Tôi biết!” Lê Tịnh vừa quan sát động tĩnh phía xa, vừa nói: “Thế nhưng mà... Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định trăm phần trăm là anh em họ Điền nhất định có liên quan tới vụ án chuyên gia bị hại! Cho nên, chúng ta hãy chờ một lúc, cứ theo bọn chúng vào đó để quan sát kĩ rồi tính sau!”
“Lý do sử dụng thẻ ngân hàng cũng có thể là bởi vì bọn chúng không có tiền! Vào sơn động, có lẽ không phải là vì kho báu!” Nói xong, Lê Tịnh để ống nhòm xuống, nói: “Mưa to như vậy, nếu như tôi mạo muội đi xin giúp đỡ, một khi náo loạn ra hiểu lầm nào đó thì cả hai chúng ta đều mất mặt đấy!”
“Nói thật!” Mặt Lê Tịnh lạnh như băng nói: “Căn bản là tôi không tin kho báu lại được giấu ở một nơi như vậy! Tư liệu đặc biệt cho thấy, toàn bộ vùng núi huyện Lâm Xá đều đã được dò xét thực địa và quét cảm ứng, nếu như kho báu thật sự tồn tại thì cũng không có khả năng bị chôn ở chỗ này!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc vô thức nhìn vào bản đồ trên điện thoại, phát hiện vách núi xa xa dường như chỉ cách phía sau cứ điểm Nghĩa Sơn bảy cây số, cùng thuộc một vùng núi.
Thực ra, Triệu Ngọc có cảm giác giống như Lê Tịnh, hắn cho rằng không thể tìm được kho báu một cách dễ dàng như vậy. Thế nhưng khi liên tưởng đến quẻ “Khôn Cấn” của mình, hắn lại không thể không sinh ra một cảm giác khác thường.
“Được rồi!” Lê Tịnh nói với Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Hai người kia đều đã vào sơn động rồi, chúng ta cũng qua đó xem thế nào đi! Tổ trưởng Triệu, nếu như anh còn lo lắng điều gì thì hãy ở nguyên vị trí này chờ lệnh, chúng ta phải liên tục giữ liên lạc!”
Nói xong, không đợi Triệu Ngọc có phản ứng gì, cô ta liền đi trước một bước, mở cửa xuống xe.
“Mẹ nó! Thật kích thích, kích thích quá!” Thôi Lệ Châu đột nhiên sốt ruột, vội vàng vỗ lưng Triệu Ngọc: “Sếp ơi, nhanh lên! Anh là cuồng thám đấy, lúc này... chẳng lẽ anh lại sợ sao!?”