Cuồng Thám

Chương 1112: Chương 1112PHANH LẠI THEO CÁCH TRUYỀN THỐNG





“Cửa đã bị phá bằng bạo lực đó!” Triệu Ngọc dùng sức kéo cánh cửa xi măng kia, lại phát hiện trục cửa đã bị người ta phá hoại, không thể kéo nhúc nhích được!

Cửa ở trong trạng thái nửa mở, chắc chắn không thể ngăn cản kẻ địch tấn công.

“Nói cách khác...” Lê Tịnh ôm bả vai bị đạn cao su bắn trúng, nói với vẻ nghi ngờ: “Bọn họ đã từng tới nơi này rồi... Đây... Đây chỉ là một cạm bẫy dụ chúng ta nhảy vào thôi! Nhưng... Vì sao chứ? Hơn nữa...”

Lê Tịnh không bị gây tê và hôn mê, cô ta cũng thấy cảnh tượng trước đó, nên cũng nhận ra mục tiêu thật sự của kẻ địch rất có khả năng là Thôi Lệ Châu. Vì thế, cô ta không nhịn được cúi đầu nhìn Thôi Lệ Châu một cái.

Thôi Lệ Châu trúng kim gây tê nhiều nhất, nên vẫn đang bị hôn mê sâu.

Pằng pằng pằng...

Ai ngờ, kẻ địch nhanh chóng vọt lên, còn xả một làn đạn cao su tới, rít gào lướt qua bọn Triệu Ngọc...

Triệu Ngọc nổ súng phản kích vài phát, cảm thấy không có tác dụng gì liền quay sang nói với Lê Tịnh: “Đội trưởng Lê, nơi này không thể ở lâu, vẫn còn phải đi vào sâu bên trong nữa!”

“Vô dụng!” Lê Tịnh chua xót lắc đầu: “Chúng ta không thể chạy thoát khỏi bọn chúng đâu!”

Trong lúc nói chuyện, Lê Tịnh lo lắng ôm lấy Tiêu Hàng, chuẩn bị kéo anh ta vào chỗ sâu bên trong. Bởi vì kính nhìn xuyên đêm lúc trước đã sớm chẳng biết rơi ở đâu, cô ta không nhìn thấy rõ lắm. Sau khi kéo vài cái, cô ta đành phải mở điện thoại di động để chiếu sáng...

Có điều, Triệu Ngọc khác với cô ta, vì có kính nhìn xuyên đêm tàng hình nên hắn đã sớm quan sát rõ nơi này, phía sau cửa xi măng là một con đường hẹp dài, bề mặt con đường có vẻ hơi dốc xuống, thông tới chỗ sâu hơn nữa.

Bên cửa chồng chất một vài rương gỗ có vẻ cổ xưa, không biết trong rương đặt cái gì? Trên mặt đất rải rác vài chiếc mũ sắt và quần áo rách nát, nhìn qua kiểu dáng thì mớ quần áo đó toàn là quân phục cổ xưa, hơn nữa còn rất giống quân phục của quân đội Nhật Bản trong phim truyền hình.

Đậu xanh rau má... Trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ, chẳng lẽ ở đây thật sự có bí mật quan trọng gì của Nhật Bản sao? Sao cứ có cảm giác mây mù dày đặc thế nhỉ?

Hửm?

Ai ngờ, một giây sau, hắn lại thấy thứ gì đó khiến hắn hưng phấn, không ngờ trong con đường đó lại có một chiếc xe chuyên dùng trong quặng mỏ đã cũ nát, méo mó!

Xe khai thác mỏ...

Hắn lại nhìn mặt đất, chỉ thấy trên mặt đất có hai đường ray song song, rõ ràng là để xe khai thác mỏ sử dụng!

Có rồi!

Nếu như xe khai thác mỏ vẫn có thể dùng thì...

Ưm...

Không nghĩ tới, trong lúc thế này, Tiêu Hàng kia lại ưm vài tiếng, có vẻ như đã dần tỉnh táo lại. Thấy thế, Triệu Ngọc lại cho Tiêu Hàng dùng thuốc giải độc. Ai ngờ, thuốc giải độc bây giờ không cần cường hóa nữa, sử dụng thành công ngay tức khắc.

Khụ khụ...

Sau khi sử dụng, Tiêu Hàng buồn nôn, ho khan vài tiếng, bỗng dưng mở mắt.

“Hả? Anh tỉnh lại rồi à? May quá!” Lê Tịnh mừng rỡ, gấp gáp bước lên đỡ anh ta.

“Anh... Thế này là...” Tiêu Hàng nhíu mày, nhớ lại chuyện lúc trước, vội vàng mở to mắt, dồn dập hô lên: “Chúng ta... bị trúng mai phục!”

“Này! Đừng nhiều lời vội!” Thấy kẻ địch càng ngày càng gần, Triệu Ngọc vội vàng thúc giục: “Tiêu Hàng, Lê Tịnh, nhanh lên, qua đây nâng cái này với tôi mau!”

Tình huống khẩn cấp, Triệu Ngọc lập tức kéo Tiêu Hàng đến chỗ xe khai thác mỏ, Lê Tịnh không rõ chân tướng, nhưng vẫn nhanh chóng bắt kịp, đến khi cô ta dùng di động chiếu đến chỗ chiếc xe khai thác mỏ thì mới hiểu ý của Triệu Ngọc.

Vì thế, ba người cùng dùng sức, nhanh chóng nâng chiếc xe khai thác mỏ nặng nề kia về vị trí, tuy xe khai thác mỏ thiếu mất một cái bánh xe, nhưng vẫn có thể di chuyển.

Ba người vội vã nhấc chiếc xe khai thác mỏ đó lên đường ray, Triệu Ngọc lại chạy về ôm lấy Thôi Lệ Châu, bỏ cô ta vào xe khai thác mỏ đầu tiên.

Sau đó, ba người bắt đầu đẩy xe khai thác mỏ, chạy dọc xuống sườn dốc.

Nhưng vào lúc này, kẻ địch đã vọt qua cánh cửa xi măng, tất cả những người đó đều mang kính nhìn xuyên đêm, vừa vào đã thấy tình hình của bọn Triệu Ngọc, hơn nữa còn giơ súng lên bắn ngay!

Lê Tịnh cũng không dễ đối phó, thấy xe khai thác mỏ đã vào guồng, cô ta lập tức phi người lên xe, nổ súng phản kích!

Ngay sau đó, Tiêu Hàng cũng nhảy lên xe, rút súng ra bắn.

Hả?

Triệu Ngọc buồn bực, Không phải súng lục của Tiêu Hàng ở trên người mình sao? Tên nhóc này vẫn còn có trữ hàng cơ à?

Pằng pằng...

Một viên đạn cao su phóng tới, đập vào giữa lưng Triệu Ngọc.

Ai ui!

Triệu Ngọc bị đau, không kịp đứng vững, đâm ngã ngay vào xe khai thác mỏ, nửa cơ thể treo giữa không trung. Ai ngờ, hai chân của hắn vừa mới nhấc lên thì trên đùi lại ăn thêm một viên đạn cao su nữa.

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc kêu to vì đau, nếu viên đạn này lệch sang bên cạnh một chút, chỉ sợ hắn chỉ có thể làm thái giám rồi! Tuy nhiên trang phục bảo hộ tàng hình chưa hết hiệu lực, nhưng chỗ bị đạn cao su bắn trúng vẫn vô cùng đau đớn.

Triệu Ngọc hấp tấp nhảy gọn vào xe khai thác mỏ, ai ngờ khi đầu hắn đụng trúng đáy của xe khai thác mỏ thì lại chợt phát hiện ra một vật thể hình chữ nhật!

Hả?

Triệu Ngọc cả kinh, hai mắt lập tức mở rất lớn, máu trong người lập tức sôi lên sùng sục!

Bởi vì hình dạng của thứ đó thật sự rất giống vàng thỏi!

Hắn không chút suy nghĩ, đưa tay ra nhặt nó lên, thứ đó rất nặng rất lạnh, cầm lên ước lượng cũng không khác vàng thỏi là mấy!

Wow!

Triệu Ngọc không khỏi kinh ngạc, nếu như có thể phát hiện vàng thỏi trong xe khai thác mỏ, vậy chẳng lẽ kho báu kia thật sự ở đây sao?

Lúc này, tốc độ trượt xuống của xe khai thác mỏ đã từ từ nhanh hơn. Cảm nhận được thân xe rung rung, trong lòng Triệu Ngọc lập tức sinh ra một cảm giác như đang đi tranh giành bảo vật vậy!

Pằng pằng pằng...

Kẻ địch thấy bọn họ có ý định cưỡi xe khai thác mỏ chạy trốn, tiếng súng trở nên dày đặc hơn. Lê Tịnh và Tiêu Hàng không ngăn cản được, đành phải ngồi xổm trong xe khai thác mỏ.

Xe khai thác mỏ vốn không rộng, bốn người chen lấn bên trong, đương nhiên chật chội không chịu nổi, chỉ có thể cố dán vào nhau thật gần!

“Bọn chúng...” Tiêu Hàng nhận ra vấn đề, vội vàng nói với Lê Tịnh: “Bọn chúng không sử dụng đạn thật, sao cứ có cảm giác như đạn diễn tập vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

“Là đạn cao su...” Lê Tịnh không yên lòng trả lời, nhưng tay cứ sờ khắp nơi như tìm kiếm thứ gì, miệng nói: “Mọi người có ai thấy cái phanh của xe này không hả?”

“Cái này...” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng có cơ hội lấy thứ trong tay mình ra rồi hô: “Mọi người mau nhìn xem, hoàng kim... hoàng kim nè... Hả?”

Ai ngờ, Triệu Ngọc khó khăn lắm mới nâng được thứ đó lên thì xe khai thác mỏ bỗng nhiên lung lay một cái rất mạnh, hắn không cầm chắc, thứ nặng trịch kia rơi xuống sàn xe khai thác mỏ, lại vừa khéo nện lên chân Tiêu Hàng!

“Á!” Tiêu Hàng kêu thảm thiết: “Triệu Ngọc, anh... anh làm gì vậy? Đập chết tôi rồi!”

“Không phải tôi cố ý đâu, hoàng kim, đó là hoàng kim ý...”

Triệu Ngọc vốn định ngồi xổm người xuống tìm, nhưng xe khai thác mỏ càng ngày càng lắc dữ hơn, bỗng nhiên, hắn nhận ra chuyện lớn không ổn, tốc độ của chiếc xe này hình như hơi nhanh!

Gió lạnh vù vù thổi qua, thân xe không ngừng lay động...

Hắn vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy kẻ địch của bọn họ có vẻ đã bị xe khai thác mỏ bỏ lại rất xa đằng sau, nhưng mà chiếc xe khai thác mỏ này lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế.

Đây là một sườn dốc đứng, dưới tác dụng tăng tốc của trọng lực, đương nhiên xe khai thác mỏ sẽ chạy càng lúc càng nhanh. Hơn nữa, bởi vì trong đường ray có rất nhiều đồ vật linh tinh rơi rụng nên xe khai thác mỏ xóc nảy rất mạnh, nếu như chệch ra khỏi đường ray thì hậu quả càng không tưởng tượng nổi...

Hỏng rồi!

Nếu như không phanh lại được thì đúng là nguy rồi!

“Phanh, có phanh không?” Tiêu Hàng cũng nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề, chỉ trong nháy mắt, tốc độ của xe khai thác mỏ tăng lên hơn tám mươi kilomet trên giờ, vẫn còn đang tiếp tục tăng lên!

“Không thấy đâu cả!” Lê Tịnh đã sớm tìm khắp nơi, lập tức sốt ruột đến mức hoảng hốt.

Chuyện này...

Trong lúc chen chúc, Triệu Ngọc xoay người lại nhìn về phía trước của xe khai thác mỏ, thấy xe khai thác mỏ trượt đi với tốc độ cao, quả thực có thể so với tàu lượn siêu tốc!

Không hay rồi...

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc hoảng sợ phát hiện, chỉ mấy chục mét trên đường ray phía trước có một chiếc xe khai thác mỏ khác! Nếu bọn họ tông vào, chắc chắn không chết thì tàn!

A!

Triệu Ngọc nhướng mày, thở dài một tiếng: “Xem ra, chỉ có thể áp dụng phương pháp phanh lại truyền thống rồi!”

“Hả?” Lê Tịnh khó hiểu: “Phương pháp truyền thống nào cơ?”

“Dùng chân ma sát ấy!” Nói xong, Triệu Ngọc lập tức nhảy nửa người dưới ra ngoài xe, chuẩn bị dùng chân để phanh xe lại!

“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Tiêu Hàng quá sợ hãi, vội vàng kéo Triệu Ngọc: “Đừng có nghĩ quẩn, anh cho rằng anh là Indiana Jones hả? Phim ảnh toàn là gạt người thôi!”

“Đúng đấy! Mau nhảy vào đi!” Lê Tịnh kêu to: “Ít nhất xe này cũng phải có một cái chân phanh chứ!”

Hừ hừ hừ...

Trong lòng Triệu Ngọc cười thầm, sao hắn có thể ngu như vậy chứ? Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị sẵn máy tăng tốc tàng hình rồi, máy tăng tốc trừ việc có thể gia tăng tốc độ thì còn có thể khống chế phương tiện giao thông giảm tốc độ nữa! Ông đây chỉ muốn tỏ ra ngầu thôi...

Ai ngờ, Triệu Ngọc đang chuẩn bị sử dụng máy giảm tốc độ để dừng xe khai thác mỏ lại thì điều khiến hắn không tưởng tượng được là sau một trận rung động ù ù, mấy kẻ địch thần bí kia đang ngồi trên một chiếc xe khai thác mỏ khác và đuổi theo sát phía sau!

Pằng pằng pằng...

Đạn cao su bay loạn xạ, khiến mọi người không kịp trở tay!

Hả?

Lần này, Triệu Ngọc đúng là khó xử, không dừng xe thì sẽ bị đâm ngay! Nhưng mà dừng xe thì sẽ bị kẻ địch bắt được... Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.