Ngay lúc kẻ địch trắng trợn bắn phá thì Triệu Ngọc vừa kêu to, vừa thần tốc túm lấy Thôi Lệ Châu và Tiêu Hàng lui về phía sau. May mà chỗ sâu trong mật đạo có một con đường rẽ, để tránh né đạn, Triệu Ngọc và Lê Tịnh nhanh chóng cùng nhau kéo người vào đó.
Đúng vậy, dưới làn đạn dày đặc như vậy, Triệu Ngọc không thể nào không bị đạn bắn trúng. Kết quả, chuyện khiến Triệu Ngọc ngoài ý muốn đã xảy ra, vì bảo đảm an toàn của mình, thật ra hắn đã sớm dùng một chiếc áo chống đạn tàng hình rồi, nhưng mà đạn bắn trúng người giờ phút này lại khiến hắn cảm thấy từng đợt đau đớn xuyên tim!
Không thể nào?
Triệu Ngọc thấy vô cùng kinh ngạc, nhớ lại những lần sử dụng áo chống đạn trước kia, mặc kệ là loại đạn ghê gớm tới cỡ nào, đừng nói bắn trúng người, cho dù là bắn vào mặt cũng không có cảm giác gì!
Đây... Đây rốt cuộc là loại vũ khí gì vậy?
Vốn dĩ là sau khi rẽ ngoặt, Triệu Ngọc còn định lợi dụng áo chống đạn tàng hình của mình để liều mạng với kẻ địch một phen! Nhưng cảm nhận được chỗ trúng đạn truyền đến cơn đau thấu cả tim gan, hắn không thể không từ bỏ ý định này.
“Là... Đó là...” Lúc này, Lê Tịnh hung hăng vỗ vỗ bắp đùi không có cảm giác gì của mình, sau đó ôm lấy bả vai trúng đạn mà nói: “Là đạn cao su! Không phải đạn thật!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày, trong lòng càng thêm hỗn loạn, hắn không rõ, rõ ràng đã không tổn thương được mình, nhưng mà đạn giả có thể đánh xuyên qua áo chống đạn sao? Chẳng lẽ áo chống đạn tàng hình chỉ có hiệu quả đối với đạn thật?
Đây... Đây là thứ đạo lý thối nát gì vậy?
“Đây là đạn cao su cấp một!” Lê Tịnh nói: “Là loại đạn đặc biệt chuyên dùng trong nhiệm vụ của cảnh sát phòng chống bạo lực! Sau khi bị bắn trúng sẽ đánh mất năng lực phản kháng! Chúng ta không thể bị bắn trúng!”
Ngã luôn...
Triệu Ngọc nhíu mày, như vậy thì chứng tỏ đối phương vẫn không muốn đẩy mình vào chỗ chết à?
Không đúng... Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Thôi Lệ Châu vẫn còn hôn mê, theo bản năng, hắn cảm thấy không phải đối phương không muốn giết người mà là không muốn tổn thương tới mục tiêu đặc biệt là Thôi Lệ Châu!
Thôi Lệ Châu!
Vì sao lại là Thôi Lệ Châu chứ? Chuyện này rốt cuộc... là vì cái gì? Trên người cô nhóc này rốt cuộc còn có bí mật gì?
“Triệu Ngọc!” Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Lê Tịnh vội vàng nói: “Anh có còn chịu đựng được không? Chúng ta không thể tiếp tục dừng lại ở đây, phải mau chóng rút lui khỏi nơi này thôi!”
“Chẳng lẽ tôi lại không nhận ra phải rút lui sao, chị hai à?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ mở hai tay ra: “Nhưng mà rút về chỗ nào đây?”
“Không còn cách nào khác nữa!” Lê Tịnh chỉ vào chỗ sâu trong mật đạo, ý là chỉ có thể lui vào trong mật đạo thôi. Chẳng qua... Bọn họ cũng không rõ tình hình trong mật đạo này như thế nào? Sẽ không phải là một ngõ cụt đấy chứ?
“Ưm... ưm...”
Ai ngờ, Lê Tịnh vừa dứt lời thì Tiêu Hàng nằm trên mặt đất bỗng nhiên ưm... một tiếng, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
“Tiêu Hàng? Tiêu Hàng?” Lê Tịnh vội vàng dùng sức lay anh ta, ánh mắt lộ ra sự vui mừng. Trước đó, nếu không phải Tiêu Hàng dùng bản thân mình bảo vệ cô ta thì cô ta đã sớm bị kim gây mê bắn ngã rồi!
Có điều, tuy nhiên Tiêu Hàng có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng anh ta vẫn lắc đầu, ánh mắt vẫn không thể mở ra được.
Thuốc giải độc!
Triệu Ngọc nghĩ tới nó, trong thời khắc nguy cấp như vậy, mình phải nhanh làm Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu tỉnh táo lại mới được. Vì thế hắn lập tức sử dụng một liều thuốc giải độc lên người Tiêu Hàng.
Ai ngờ, chuyện khiến người ta “đau trứng” đã xảy ra, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở, nói cho Triệu Ngọc rằng mục tiêu trúng độc quá nặng, cần cường hóa thuốc giải độc thì mới có tác dụng!
Đậu xanh rau má, sau khi Triệu Ngọc mắng to, đang muốn sử dụng điểm để cường hóa thì ai ngờ, theo một loạt tiếng đinh đinh đang đang kinh khủng vang lên, kẻ địch đã quăng tới chỗ bọn họ thứ gì đó!
“Hả?” Lê Tịnh sợ hãi, vội vàng hô to: “Nằm xuống! Nhanh...”
Triệu Ngọc không đoán được lúc này bọn chúng lại ném thứ gì? Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng rối quá nên bấm loạn hết lên, dùng cả trang phục bảo hộ tàng hình lẫn khiên tay tàng hình!
Kết quả, khi thứ bị vứt sang đây nổ tung, hắn mới nhận ra đó là loại kim gây tê lúc nãy!
Vù vù vù...
Kim gây tê vạn mũi cùng bắn, bắn khắp bốn phương tám hướng, nếu đám người Lê Tịnh lại bị kim gây tê bắn trúng thì hiển nhiên bọn họ sẽ bị thua không thể nghi ngờ.
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc cũng bất chấp mọi giá, ra chiêu lấy thân mình lấp lỗ châu mai, dùng khiên tay tàng hình chặn trước mặt, sau đó dùng cơ thể chặn số kim gây tê diện tích lớn kia!
Bụp bụp bụp...
Kim gây tê bắn tới như mưa, không cần nói nhiều, loại trang phục bảo hộ tàng hình này không hổ là đạo cụ cấp đặc biệt, sau khi kim gây tê bắn trúng thì kim tiêm chỉ thoáng gây thương tích cho cơ thể của Triệu Ngọc, còn thuốc tê thì không xâm nhập vào được!
Triệu Ngọc nhanh chóng lắc lắc người khiến rất nhiều kim gây tê rớt xuống! Mà nhờ được hắn che chở nên đám người Lê Tịnh không trúng kim nào!
Triệu Ngọc cực kỳ chú ý xung quanh, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy Lê Tịnh nằm úp sấp đang muốn đứng lên thì vội vàng nhỏ giọng hô một câu: “Đừng nhúc nhích, chờ bọn chúng ra thêm một chiêu nữa đã!”
Nói xong, Triệu Ngọc vội vàng ngã sấp xuống người Tiêu Hàng, không ngừng lục lọi rồi nhanh chóng cầm lấy súng lục của Tiêu Hàng.
Ý của Triệu Ngọc rất rõ ràng, đương nhiên muốn cùng Lê Tịnh diễn lại màn giả chết để nghịch tập lần nữa, cách đối phương gần một chút, sau đó đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!
Lê Tịnh hiểu ra, vội vàng nằm xuống lần nữa, hơn nữa còn lén lút đổi băng đạn.
Ai ngờ, chuyện kỳ quái đã xảy ra, hai người đợi năm, sáu giây, nhưng chỉ nghe thấy đối phương ngừng bắn chứ không nghe thấy tiếng bước chân.
Chuyện này...
Ngay lúc Triệu Ngọc đang nghi ngờ thì tiếng xèo xèo của ngọn lửa bỗng nhiên vang lên. Ngay sau đó, một cây đuốc sáng bỗng nhiên xẹt qua mật đạo u ám, rơi xuống bên cạnh đám Triệu Ngọc!
Ai ôi!
Thôi rồi...
Triệu Ngọc và Lê Tịnh thầm kêu không hay, kẻ địch thật là gian xảo, lần này không còn bị lừa nữa, bọn họ ném đuốc vào chiếu sáng trước, rõ ràng là muốn thấy rõ ràng tình hình rồi mới xử lý!
Phản ứng của Triệu Ngọc không chậm, hắn vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức phi thân nhảy lên, nhảy đến chỗ rẽ ngoặt mà nã súng vào kẻ địch!
Phốc! Phốc!
Súng lục của Tiêu Hàng cũng có ống hãm thanh, sau khi bắn được mấy viên đạn, Triệu Ngọc cũng mặc kệ kẻ địch có phản ứng như thế nào, lập tức xoay người trở về, kéo Thôi Lệ Châu và Tiêu Hàng vào sâu trong mật đạo.
Lúc này, hình như đùi phải của Lê Tịnh đã khôi phục một chút tri giác, nên cô ta cũng ra tay trợ giúp Triệu Ngọc cùng kéo người, nhanh chóng kéo họ vào chỗ sâu bên trong mật đạo.
“Cửa! Chỗ này có cánh cửa!” Trong lúc vội vàng, Lê Tịnh chợt thấy một cánh cửa bằng xi măng, vội vàng ra hiệu cho Triệu Ngọc.
Ai ngờ, ngay lúc Lê Tịnh nói chuyện, kẻ địch đã vọt qua góc rẽ, Lê Tịnh không dám chậm trễ, lập tức nổ súng bắn. Triệu Ngọc thì dùng hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất để kéo hai người còn đang hôn mê vào trong cánh cửa.
Pằng pằng pằng pằng...
Làn đạn dày đặc của kẻ địch bắn tới, Lê Tịnh không ngăn cản nổi, vội vã lui về, cũng chạy vào trong cánh cửa kia...
...
Cùng lúc đó, bên ngoài sơn động.
Mưa lớn vẫn rơi xuống như trút nước, sấm sét vang dội trên bầu trời.
Chỉ thấy phía trước chiếc xe bán tải màu xanh kia lại có vài người mặc áo mưa màu đen, tay cầm súng tự động cỡ nhỏ.
“Đội trưởng, xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn...” Một người trong số đó dùng tiếng Anh nói với người không cao đang đứng ngay chính giữa: “Vẫn chưa bắt được mục tiêu! Bọn họ đã trốn vào căn cứ rồi!”
“Khốn nạn! Chút việc nhỏ ấy mà cũng làm không xong, bọn mày đúng là kỳ quặc!” Người cầm đầu dùng tiếng Trung mắng một câu, sau đó dùng tiếng Anh hỏi một người khác: “Tống, bộ đội trợ giúp đối phương sẽ chạy đến nơi đây nhanh thôi, chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Đội trưởng! Trận mưa lớn này giúp chúng ta rồi!” Người tên là Tống kia nhìn vào một chiếc máy tính rồi trả lời: “Trực thăng của đối phương không cất cánh được, thông tin cũng bị tắc nghẽn, chúng ta có ít nhất nửa tiếng an toàn! Nếu may mắn thì có lẽ còn lâu hơn một chút!”
“Hay lắm!” Gã cười lạnh lẽo: “Nghe mệnh lệnh của tôi, tất cả xông vào bắt người cho tôi! Sự chết sống của những người khác thì tôi mặc kệ, nhưng mục tiêu thì nhất phải sống! Trong vòng nửa giờ, phải hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vâng!” Nhận được mệnh lệnh, tất cả những người khác cầm lấy súng, bắt đầu leo lên vách núi...