“Ôi trời ơi! Xe tăng?” Triệu Ngọc quay đầu lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Không ngờ lại còn có cả xe tăng nữa à?”
“Nhìn từ ngoại hình của nó, hẳn là mẫu 97 kinh điển, là xe tăng chủ chiến của Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ II! Chẳng qua...” Lê Tịnh dùng đèn pin trên di động để chiếu, rồi nói: “Nhìn nòng pháo thì chiếc xe này giống phiên bản nâng cấp hơn! Trên chiến trường quốc tế, xe tăng của quân Nhật là phiên bản ngắn, nghe nói vào năm bốn mươi lăm, bọn họ đã từng bí mật nghiên cứu phát triển một loại xe tăng kiểu mới. Có lẽ... là chiếc này đúng không nhỉ?”
“Đội trưởng Lê.” Tiêu Hàng thúc giục: “Nhanh tắt điện thoại di động đi, anh vừa nghe thấy động tĩnh, chắc bọn chúng lại đuổi theo rồi!”
“Được!” Lê Tịnh lập tức tắt điện thoại di động, sau đó cùng Triệu Ngọc nâng Thôi Lệ Châu đang hôn mê lên.
Lúc nâng người lên, Triệu Ngọc định dùng một liều thuốc giải độc cho cô ta, nào ngờ Thôi Lệ Châu trúng quá nhiều kim gây tê, nếu muốn sử dụng đạo cụ thì phải tiêu không ít điểm cường hóa mới được.
Vì chỉ có một lượng điểm hữu hạn nên hắn không dám tiêu quá nhiều, đành phải khiêng Thôi Lệ Châu lên vai, sau đó cùng Lê Tịnh, Tiêu Hàng rút lui khỏi đây.
“Đây... Đây là gì thế?”
Bọn họ vừa mới đi vài bước thì chợt phát hiện hoàn cảnh chung quanh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là con đường nhỏ hẹp như vừa rồi nữa mà có vẻ đã tiến vào một khu vực khác rộng rãi hơn rất nhiều, giống như một kho hàng lớn vậy.
Ở bên cạnh bọn họ, trừ những chiếc xe tăng như vừa nãy, còn có nhiều thùng hàng hóa khác nữa. Mấy thùng hàng hóa này được xếp chồng rất có quy tắc, có hàng chồng chất lên cao mấy mét, như một ngọn núi nhỏ, nhưng có những thùng chỉ cao bằng một người.
Thùng được làm từ gỗ, trên tất cả các thùng đều có lớp tro bụi thật dày.
Nhìn thấy những thùng hàng hóa này, Triệu Ngọc không thể không nghĩ tới kho báu, đương nhiên muốn mở ra xem thử.
Nhưng mà hắn phải cõng Thôi Lệ Châu, hiển nhiên không quá thuận tiện. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thúc giục Tiêu Hàng.
Thật ra, Tiêu Hàng còn tò mò hơn Triệu Ngọc nhiều, nhanh nhẹn đi lên phía trước mười mét, anh ta nhìn thấy một thùng có dấu vết bị phá hủy, nên lập tức đi lên mở nó ra!
Kết quả, thứ bên trong chẳng phải kho báu, mà là một thùng chất đầy đạn pháo!!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc hoảng sợ, đạn pháo khổng lồ trông rất đáng sợ, không biết bên trong có thuốc súng không? Nhiều đạn pháo như vậy, nếu như nổ tung thì xem ra cả cái sơn động sẽ bị nổ thành bụi hết!
“Đúng là một căn cứ quan trọng!” Tiêu Hàng cũng quá sợ hãi, thì thào nói: “Nếu quả thật là do người Nhật Bản tạo ra thì...”
Ý của Tiêu Hàng vô cùng rõ ràng, nếu như nhiều năm như vậy mà vẫn không bị ai phát hiện thì kho báu trong truyền thuyết rất có khả năng được giấu ở chỗ nào đó trong đây!
Chẳng lẽ... Số hoàng kim vô giá kia, kho báu động trời kia, sẽ lại được thấy ánh mặt trời lần nữa sao?
“Nhưng mà... Tôi vẫn không hiểu nổi!” Lê Tịnh vừa dẫn mọi người đi vào sâu bên trong, vừa nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu không ai biết đến căn cứ này thì vì sao những người đó lại dẫn chúng ta đến đây? Bọn chúng có mục đích gì?”
“Nguy rồi!” Tiêu Hàng lo lắng nói: “Chúng ta bị nhốt ở đây, vậy thì A Dũng và Dương Khải bên ngoài...”
“Mục tiêu của đối phương không phải phòng Đặc Cần chúng ta!” Lê Tịnh nói: “Có lẽ bọn họ chỉ bị bắt mà thôi! Em đã làm công việc ngoại cần nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng gặp chuyện thế này! Những tên này... quá to gan! Dám thiết kế cạm bẫy dụ chúng ta nhảy vào!”
“Nói như vậy là... chuyện của anh em nhà họ Điền chỉ vì muốn dẫn chúng ta vào bẫy thôi hả?” Tiêu Hàng nhíu mày: “Bọn chúng cố ý dùng thẻ ngân hàng mua mấy loại máy móc đó để dụ chúng ta vào tròng! Thật ra, nơi này đã sớm bị bọn chúng khoan thông rồi! Chậc chậc... Chắc bọn chúng biết chúng ta có trang bị chống theo dõi cho nên mới lựa chọn ra tay ở đây?”
“Còn có thời tiết nữa...” Lê Tịnh nói: “Thời tiết như vậy gây bất lợi cho quá trình chi viện của phe mình! Tất cả đều đã bị bọn chúng tính trước rồi!”
“Nhưng mà... Rốt cuộc thì vì sao nhỉ?” Tiêu Hàng nghi hoặc khó hiểu: “Mọi người không cảm thấy chuyện này rất không hợp logic sao? Nếu bọn chúng muốn bảo vệ và giấu kín căn cứ bí mật này, vậy thì càng không nên dẫn chúng ta tới đây! Cho dù có giết hết chúng ta thì sau này phòng Đặc Cần cũng nhất định sẽ tìm tới đây và phát hiện ra căn cứ này! Trừ phi...” Trong mắt Tiêu Hàng hiện lên một tia đau buồn: “Trừ phi bọn chúng đã dời hết kho báu đi rồi!”
“Vừa nãy em nhìn thấy...” Lê Tịnh chỉ vào Thôi Lệ Châu trên lưng Triệu Ngọc nói: “Sau khi mọi người bị hôn mê, những tên đó muốn kéo Thôi Lệ Châu đi! Em cảm thấy mục tiêu của bọn chúng hẳn là Thôi Lệ Châu! Còn việc kho báu thì không thể nói trước được!”
“Hả? Như vậy sao...” Tiêu Hàng kinh hãi sờ đầu: “Sao lại là cô ta nhỉ? Sao cô ta lại đáng giá như thế nhỉ? Tổ trưởng Triệu, bây giờ anh đã chịu tin chưa? Con gái của vua trộm không phải hạng bình thường đâu, chắc chắn cô ta không thành thật khai báo với anh chuyện gì đó rồi!”
“Nói cái gì vậy?” Triệu Ngọc mất hứng: “Tôi có thể làm chứng, Thôi Lệ Châu đã nói hết mọi chuyện rồi! Chúng tôi thậm chí còn dùng cả thuật thôi miên đấy nhé!”
“Vậy... Vậy thì là...” Tiêu Hàng vẫn nhìn Thôi Lệ Châu: “Có khi nào trên người cô ta có vẽ thứ gì đó không? Có khi nào Đào Hương đã để lại manh mối trên người cô ta, ví dụ như hình xăm... bớt chẳng hạn...”
“Không thể nào! Tôi đã nhìn thấy rồi mà... Ối...” Triệu Ngọc biến sắc, không ngờ mình lại lỡ miệng.
“Wow...” Tiêu Hàng và Lê Tịnh dừng bước, trong mắt xuất hiện tia sáng khác thường.
“Tôi là thần thám mà? Tôi đã phái người của tôi kiểm tra cô ta rồi, không có hình xăm, không giấu giếm gì đâu...” Triệu Ngọc buồn bực: “Suy nghĩ của người bên phòng Đặc Cần sao lại xấu xa như vậy thứ?”
“Ha ha! Chúng tôi chưa nói gì hết mà?” Lê Tịnh cười khổ phản bác: “Rõ ràng là anh tự nghĩ phức tạp lên thôi! Triệu Ngọc, có chuyện này, tôi phải nhờ anh, lần sau anh còn ra tay với kẻ địch nữa, anh đừng nói mấy câu ‘ôi chao’, ‘ha ha ha’ này nọ được không? Anh có biết không? Anh hô lên như vậy sẽ làm bại lộ mục tiêu, gây bất lợi cho chúng ta đấy!”
“Hả?” Triệu Ngọc không nghĩ tới Lê Tịnh lại dạy mình, hắn đảo tròng mắt một vòng, vội vàng nói: “Nếu như vậy thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ cô đấy! Cô giết người quá lỗ mãng rồi đấy có biết không? Kẻ địch sử dụng thuốc mê và đạn cao su, rõ ràng là có điều cố kỵ, không muốn lấy mạng của chúng ta! Nhưng cô lại lập tức giết người, như vậy sẽ khiến bọn chúng bị kích thích, nên mới điên cuồng vồ lấy chúng ta như vậy!”
“Anh bị điên à?” Lê Tịnh tức giận: “Tuy bọn họ có điều cố kỵ, nhưng cũng không có nghĩa là bọn chúng không muốn giết chết chúng ta! Hơn nữa tình hình vừa nãy khẩn cấp như vậy, nếu tôi không giết bọn chúng thì chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi đấy!”
“Giết người thứ nhất thì không sao, nhưng người thứ hai đã ngã xuống đất, mất năng lực phản kháng rồi, vậy mà cô không thèm quay đầu lại, súng lục vòng xuống nách bắn chết hắn ta, cô nói chuyện này có phải cô cố ý tỏ ra ngầu hay không?” Triệu Ngọc phản bác: “Chúng ta nên giữ lại một nhân chứng sống để còn thẩm tra nữa! Giờ thì hay rồi, ngay cả chuyện hai người kia trông thế nào, chúng ta cũng không rõ, không biết rốt cuộc bọn chúng có phải anh em họ Điền hay không?”
“Không phải!” Lê Tịnh nói: “Tôi nhìn rồi, bọn chúng vốn không phải anh em họ Điền, hơn nữa qua khẩu âm của bọn chúng thì bọn chúng thậm chí còn không phải người Trung Quốc! Thẩm vấn! Ha ha, đúng là buồn cười...” Nói xong, Lê Tịnh nheo mắt lại dạy dỗ: “Anh chưa từng tiếp xúc với phần tử khủng bố, anh cho rằng dưới tình huống lúc ấy, hắn ta sẽ thành thật khai ra cho anh sao?”
“Nhà thám tử tài ba à, anh còn chưa thấy rõ sao? Bây giờ chúng ta không phải là phá án, mà đây là một... một cuộc tấn công cực lớn, có khi còn gây ra chiến tranh quốc tế nữa đấy!”
“Ai nói?” Triệu Ngọc cũng tức giận: “Nếu không có tôi, các người có thể điều tra được đến mức này sao?”
“Không có anh, chúng tôi cũng đâu rơi vào hoàn cảnh bây giờ?” Lê Tịnh không chút nể nang: “Chúng ta có mạng mà sống ra ngoài hay không còn chưa biết đâu! Anh lại còn nhớ chuyện tìm khuyết điểm của tôi hả? Được rồi, anh muốn nhân chứng sống, vậy thì tự mình đi bắt đi!”
“Được! Bắt thì bắt!” Triệu Ngọc vỗ ngực: “Ai sợ ai chứ... Cô...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc nói còn chưa dứt lời, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong nặng nề, lập tức dọa mọi người nhảy dựng, Triệu Ngọc cũng vội vàng ngậm miệng lại.
Ai ngờ, tiếng ong ong kia kéo dài hơn mười giây, cuối cùng sau một tiếng “cạch”, cả căn cứ bỗng nhiên sáng ngời. Tất cả đèn đều được bật lên!
Hả?
Lúc này bọn Triệu Ngọc mới thấy rõ tình hình xung quanh, lập tức hoảng hồn cứng họng, trợn mắt há mồm!