Cuồng Thám

Chương 1115: Chương 1115BAO VÂY





“Ôi trời!” Tiêu Hàng nhìn quanh bốn phía, không khỏi thán phục nói: “Rộng quá! Làm sao... Làm sao mà cứ tìm mãi không thấy vậy? Chẳng lẽ mấy người đi dò xét thực địa kia đều là kẻ ăn hại hết hay sao?”

Chỉ thấy sau khi ngọn đèn sáng lên, bọn Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ ràng rằng bọn họ đang ở trong một hầm trú ẩn vô cùng to lớn! Hầm trú ẩn cao hơn mười mét, rộng ít nhất hơn một trăm mét, hơn nữa khi phóng mắt nhìn thì không nhìn thấy tận cùng, hoàn toàn không thể dùng ánh mắt để đo lường được!

Mà trong cái hầm trú ẩn khổng lồ này chất đống rất nhiều vật tư quân dụng, thiết bị quân sự và vũ khí. Ngoài xe tăng ra thì bọn họ còn thấy trên mặt đất bên tay phải có xếp hơn chục pháo phòng không rất chỉnh tề!

Có điều... Sau khi đèn đột nhiên sáng lên, bọn Triệu Ngọc không rảnh quan sát khung cảnh kinh người này. Không nghi ngờ gì nữa, người có thể mở đèn chắc chắn là mấy kẻ địch đang đuổi giết họ!

“Thôi xong!” Tiêu Hàng nhỏ giọng châm chọc một câu: “Lần này, độ khó của trò chơi trốn tìm này tăng lên rồi! Tôi thấy, chúng ta hãy trốn vào bên trong rồi tính sau!”

“Chơi không vui đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu bọn chúng có thể mở đèn lên, chứng tỏ bọn chúng vô cùng quen thuộc nơi này! Không dễ trốn đâu!”

“Khi xưa... Chắc là lợi dụng một sơn động được hình thành tự nhiên để cải tạo lại!” Lê Tịnh nhìn phần đỉnh gập ghềnh của hầm trú ẩn, nói: “Nơi này rất khác với những căn cứ chiến đấu mà chúng ta đã từng thấy, nó trông có vẻ giống một căn cứ dự trữ chiến lược bí mật hơn!”

“Nếu là căn cứ dự trữ chiến lược!” Triệu Ngọc xua tay: “Vậy chẳng phải là càng thích hợp cho việc giấu số kho báu kia sao? Mí mắt phải của tôi cứ nhảy không ngừng, đội trưởng Lê, cô có phát hiện ra chuyện này... Có thể còn đáng sợ hơn sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều hay không!”

“Nhà thám tử tài ba ơi, lúc này có thể nói mấy chuyện tăng khí thế của phe mình hay không?” Lê Tịnh không chút khách sáo nói: “Đối đầu với kẻ địch mạnh thì đừng có ỉu xùi như vậy, có đúng không?”

“Rồi rồi!” Tiêu Hàng hừ lạnh: “Không phải anh rất giỏi đánh nhau sao? Sao bây giờ lại sợ thế?”

“Sợ cái đầu anh!” Triệu Ngọc mắng to: “Hai người còn chưa nhận ra sao? Mục đích của kẻ địch có khả năng không chỉ là Thôi Lệ Châu đâu! Bọn chúng muốn dẫn chúng ta tới đây, nói không chừng còn có mục đích gì đó nham hiểm hơn nữa!”

“Hả? Là sao...” Tiêu Hàng nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý của Triệu Ngọc.

“Bây giờ tôi chỉ sợ...” Triệu Ngọc lo lắng, nói: “Mục đích của kẻ địch không phải là lấy được số kho báu kia, mà là... Ừm...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì máy kiểm tra tàng hình trong đầu bỗng nhiên vang lên mức cảnh cáo màu đỏ, hắn chỉ có thể tạm dừng nêu quan điểm của mình, nói với Lê Tịnh: “Này đội trưởng Lê, hướng tám giờ có biến, phải nhờ vào cô rồi!”

Hả?

Lê Tịnh hoảng hồn, vội vàng nâng súng lên, liếc nhìn hướng tám giờ của cô ta nhưng mà nơi đó vốn không có gì cả.

“Hả...” Triệu Ngọc che mặt lại: “Xấu hổ quá, là hướng tám giờ của tôi!”

“Của anh?” Lê Tịnh thay đổi phương hướng, phát hiện hướng tám giờ của Triệu Ngọc có chất một đống thùng gỗ, cô ta nhẹ nhàng di chuyển sang, bấy giờ mới nhìn thấy “có biến” trong câu nói của Triệu Ngọc là ý gì!

Góc nghiêng trên đống thùng gỗ kia có một cái flycam nhỏ xíu!

Chậc chậc...

Sau khi nhìn thấy flycam, Lê Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ tuyệt vọng, bởi vì nhìn từ góc độ này thì chắc hẳn flycam đã sớm phát hiện bọn họ. Nói cách khác, kẻ địch đã bao vây bọn họ từ lâu rồi!

“Tiểu Thôi, Tiểu Thôi!” Triệu Ngọc gọi Thôi Lệ Châu một tiếng, phát hiện cô ta có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Vì thế lại cho cô ta dùng thuốc giải độc một lần nữa, cuối cùng thì cũng không cần cường hóa thuốc giải độc mà vẫn có thể hóa giải thuốc mê trên người Thôi Lệ Châu rồi.

“Ưm...” Thôi Lệ Châu khẽ ưm một tiếng, tuy đã mở mắt nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục.

“Ài...” Triệu Ngọc thở dài một hơi, xem ra trong thời gian này, hắn còn phải cõng Thôi Lệ Châu chạy như điên tiếp. Vì thế, hắn tự giác khiêng Thôi Lệ Châu lên vai.

Lúc này, Tiêu Hàng và Lê Tịnh liếc mắt nhìn nhau, sau khi Lê Tịnh dùng sức gật đầu thì hai người lập tức bật dậy, Tiêu Hàng giơ súng lên bắn hai phát, nhẹ nhàng tiêu diệt flycam, còn Lê Tịnh thì liên tiếp bắn mấy phát về phía cửa động, ép những kẻ địch đang tiến sát phải lui bước!

Hóa ra kẻ địch đã phát hiện bọn Triệu Ngọc từ lâu và đang chuẩn bị vây đánh! Nhưng không ngờ rằng bọn Triệu Ngọc lại phát hiện ra bọn chúng, bắt đầu phá vây.

“Nhanh lên!” Sau tiếng hô to của Tiêu Hàng, Triệu Ngọc lập tức chui ra phía sau thùng gỗ, sau đó cõng Thôi Lệ Châu chạy vào sâu bên trong căn cứ.

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới chạy được vài bước thì một kẻ địch đầy đủ võ trang chạy ra từ phía sau dãy hàng hóa bên tay phải, người nọ mặc áo nguỵ trang, có tấm chắn chống đạn, trên đầu đội một cái mũ sắt của cảnh sát, mặt mũi của hắn ta không rõ lắm.

Vừa mới lao ra, hắn ta lập tức giơ súng tự động cỡ nhỏ trong tay lên rồi bắn về phía Triệu Ngọc. Triệu Ngọc có vẻ thất thần, thời khắc mấu chốt như vậy mà hắn lại vung tay một cái, dùng Thôi Lệ Châu chắn trước người mình.

Sau khi đối phương bắn, hắn mới hồi hôn, vội vàng xoay người một cái, mấy viên đạn cao su kia đều bắn thẳng vào lưng hắn!

Á!

Triệu Ngọc nhảy vọt lên không trung, giọng nói đã chói tai như giọng của thái giám vậy.

Người nọ thấy mình thành công, vội vàng xông tới chỗ Triệu Ngọc, muốn nổ súng lần nữa nhưng Tiêu Hàng đã lập tức đuổi tới, bắn hai phát về phía người nọ, cả hai phát súng đều bắn vào áo chống đạn của hắn ta!

Ối!

Cho dù có mặc áo chống đạn, nhưng cảm giác vẫn vô cùng khó chịu, người nọ hét lên thảm thiết, lập tức xoay người ngã xuống đất, trốn phía sau một thùng hàng.

“Mau... Chạy mau!” Tiêu Hàng hô to một tiếng, muốn bảo Triệu Ngọc mau rút lui.

Ai ngờ Triệu Ngọc lại không chạy mà lại thả Thôi Lệ Châu xuống đất, sau đó gào rống mà vọt tới chỗ kẻ địch đã trúng đạn kia!

Hóa ra, không phải Triệu Ngọc không muốn chạy mà là hắn phát hiện chỗ sâu trong căn cứ đã vang lên nhiều tiếng bước chân dồn dập, chứng tỏ bọn họ đã bị kẻ địch vây quanh, căn bản không có chỗ để trốn!

Nếu đã bị bao vây, vậy thì chỉ còn lại một biện pháp duy nhất - phá vây!

Triệu Ngọc biết rõ, bây giờ đã đến mức chỉ mành treo chuông, sống chết trước mắt rồi, không phải lúc cho mình nói đạo nghĩa giang hồ gì đó, cho nên hắn phải sử dụng ưu thế lớn nhất của mình là đạo cụ!

Vì thế, hắn không chút do dự sử dụng một liều thuốc tăng năng lượng, cường hóa sức mạnh của hắn lên.

Sau khi cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể, hắn lập tức lao ra, nhưng không trực tiếp lao về phía kẻ địch mà nghiêng bả vai lên trước, đập cả người vào đống thùng gỗ kia!

Ầm!

Mấy thùng gỗ nặng nề sập xuống ầm ầm, vừa lúc chôn kẻ địch bên dưới! Bởi vì thùng gỗ văng tung tóe nên Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ thứ đựng trong thùng, tất cả đều là súng trường kiểu cũ!

Triệu Ngọc không có kiến thức chuyên nghiệp về súng, chỉ cảm thấy mấy khẩu súng này trông rất quen mắt, hình như có xuất hiện trong mấy phim truyền hình kháng Nhật.

Súng trường rất nặng, kẻ địch bị chôn bên dưới lập tức mất đi năng lực chống cự, không ngừng nhúc nhích bên dưới thùng, đau khổ không chịu nổi!

“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc thì đang thích thú, nhớ lại cảnh tượng thê thảm lúc hắn bị đạn cao su bắn trúng hồi nãy, Triệu Ngọc lại quay sang nổi trận lôi đình, xoay người nhảy lên, tạo thành một đường cong parabol đẹp mắt giữa không trung, sau đó nặng nề nện xuống đống thùng hàng đã văng tung tóe dưới đất!

Rắc rắc...



Sức lực của Triệu Ngọc lúc này rất mạnh, tất cả các thùng hàng đều vỡ vụn hết cả, còn kẻ địch ở dưới cùng thì rú thảm một tiếng rồi té xỉu, dĩ nhiên không biết sống chết...

Có điều, Triệu Ngọc vọt lên một cái như vậy đủ cho kẻ địch bọc đánh từ đằng xa kịp chạy tới, chỉ thấy một kẻ địch ăn mặc giống như tên ban nãy đã nhảy xuống khỏi một chiếc xe Jeep, sau đó dùng thứ trong tay chĩa vào Triệu Ngọc.

Đúng thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc gầm thét một tiếng, quơ lấy một khẩu súng trường Nhật Bản từ trên mặt đất! Hắn thậm chí còn không thèm kéo khóa an toàn, chỉ liếc kẻ địch vừa mới xông tới kia, miệng quát lớn: “Đi chết đi!”

Nhìn thấy Triệu Ngọc dùng loại súng trường kiểu cũ này chĩa vào mình, tên kia rõ ràng ngây ra một lúc, tuy không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta nhưng rõ ràng là hắn ta đã lộ ra vẻ mặt cười nhạo, bởi vì hắn ta biết rõ loại súng trường trong thùng này vốn không có đạn, không thể sử dụng được!

Pằng!

Ai ngờ, tên này bị Triệu Ngọc lừa, hóa ra Triệu Ngọc chỉ giả vờ dùng súng trường Nhật Bản thôi, lúc quơ lấy súng trường, tay phải của hắn đã lén lút cầm sẵn một khẩu súng lục, lập tức bắn ra một viên đạn trúng ngay bả vai của kẻ địch!

Á!

Kẻ địch bỗng dưng choáng váng, vội nổ súng phản kích, Triệu Ngọc không cho hắn ta cơ hội này, bắn liên tục vài phát súng, vừa nổ súng vừa vọt mạnh lên, đạn bắn trúng khắp người, cánh tay và chân của kẻ địch, sau khi bắn hết đạn trong súng, người nọ đau đớn ngã xuống mặt đất, mắt thấy có vẻ không thể sống nữa...

Cạch cạch...

Triệu Ngọc ngắm vào đầu của hắn ta để định bắn thêm vài phát nữa, nhưng đã hết đạn rồi!

“Á! Á!”

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới giải quyết xong kẻ địch này, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng thét to của Thôi Lệ Châu, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy có hai kẻ địch không biết xuất hiện từ lúc nào đã bắt lấy Thôi Lệ Châu!

Ôi ôi ôi...

Triệu Ngọc kêu to, nhanh chóng chạy lên cứu viện, nhưng ai ngờ, hắn vừa đi được hai bước thì dưới chân đột nhiên rơi xuống một quả lựu đạn gây choáng!

“Ầm” một tiếng, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì nữa...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.