Trước đó, Triệu Ngọc đã nghĩ đến khả năng những kẻ địch này đều là người ngoại quốc, ví dụ như đặc công Nhật Bản hoặc là KGB của Nga, nhưng làm thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi lại toát ra một người da đen?
Người này môi dày, mũi rất to, là người da đen điển hình, Triệu Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao người da đen này lại chạy đến Trung Quốc cướp đoạt kho báu vậy? Quá không biết xấu hổ đúng không?
Nhưng mà mặc kệ là là da đen da trắng gì, hôm nay nếu gặp được ông nội Triệu Ngọc này, vậy thì mày đừng nghĩ tới chuyện đi nữa! Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại đập thêm một quyền nữa, lập tức khiến khóe miệng người này chảy máu.
Nhưng mà ở đây không chỉ có một kẻ địch, Triệu Ngọc vừa mới vung quả đấm lên, bên cạnh lại toát ra thêm một người nữa, một cước đá trúng cẳng chân của Triệu Ngọc, sau đó giơ súng lên, pằng pằng pằng bắn ra mấy viên đạn cao su!
Triệu Ngọc nghiêng người qua, chẳng những không ngã xuống, ngược lại còn sử dụng một chiêu lấy chân quét đường, chẳng những ngáng ngã người này mà còn tránh thoát hầu hết các viên đạn!
Vù!
Kẻ địch bên này vừa ngã xuống thì một bên khác lại có người xông lên, người này cầm một khẩu súng trường Nhật Bản, báng súng vung lên đập thẳng vào đầu Triệu Ngọc. Triệu Ngọc lắc mình tránh né, sau đó múa may hai quả đấm, đánh nhau với hắn ta.
Người này ra tay bất phàm, vô cùng sắc bén và hung ác, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm của Triệu Ngọc, muốn dùng thời gian ngắn nhất để khống chế Triệu Ngọc.
Đáng tiếc tuy tài nghệ của Triệu Ngọc không bằng người, nhưng sức lực quá lớn, lúc này lại dùng đấu pháp cuồng bạo, hoàn toàn không để ý tới các đòn đánh của đối phương, liên tiếp đánh thẳng về trước!
Bốp!
Nắm đấm của hai người chạm vào nhau, đối phương lập tức bị đau mà lùi lại, Triệu Ngọc nhân cơ hội dùng sức trâu mà va chạm, đánh bay hắn ta, khiến hắn ta quẳng ngã vào thùng gỗ rất mạnh.
Một giây sau, hai kẻ địch khác đồng thời tấn công, người đầu tiên bắn đạn cao su, Triệu Ngọc dùng tay bắt lấy nòng súng của hắn ta, hòng muốn cướp súng, nhưng tên thứ hai lại tấn công từ phía sau, đá trúng cẳng chân của Triệu Ngọc, làm hại Triệu Ngọc phải khuỵu một gối xuống.
Lúc này, người da đen ngã sấp xuống vừa rồi lại quay lại tấn công theo hướng nghiêng, hắn ta giơ cánh tay tráng kiện, dùng khuỷu tay đập vào sau gáy Triệu Ngọc.
Chiêu này từng được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ cần bị khuỷu tay này đánh trúng thì chắc chắn người trúng đòn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ! Giờ phút này, người da đen kia dùng hết sức mình, hận không thể dùng một khuỷu tay đánh chết Triệu Ngọc!
Tốc độ của người này rất nhanh, Triệu Ngọc vốn không thể tránh được, trong lúc nguy cấp, hắn chỉ di chuyển vị trí một chút, không để cho đối phương đánh trúng cổ mình.
Bốp!
Khuỷu tay của người da đen đánh trúng bả vai của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy một cơn đau đớn xuyên thấu tim gan truyền đến, sau lưng run lên, đầu óc cũng run rẩy theo, tầm mắt cũng mơ hồ.
Nhưng mà hắn không ngất xỉu mà cắn răng chịu đựng!
Hả?
Người da đen hoảng hồn, lại nâng tay lên, chuẩn bị công kích lần nữa.
Hây a!
Ai ngờ, trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại hét lớn một tiếng, bỗng nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, hai tay bắt lấy cú đấm của người đầu tiên, sau đó dùng bả vai hung hăng đánh hắn ta một cái.
Một giây sau, hắn cấp tốc xoay người lại, quay người giữa không trung, quay ngay mặt về phía người da đen đang muốn đánh lén mình, pằng pằng pằng... Tay bóp cò, một viên đạn cao su bị bắn ra, tất cả đều trúng mặt của người da đen! Thậm chí còn có một viên đạn bắn trúng mắt của hắn ta nữa!
Á!
Người da đen kia lập tức phát ra tiếng rú thảm như heo bị cắt tiết, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất, che mắt kêu to, đau đớn đến mức chết đi sống lại...
Triệu Ngọc lại không ngừng nghỉ, vội vã chuyển nòng súng về phía kẻ địch còn lại, pằng pằng nổ hai phát súng. Ai ngờ, kẻ địch này có phản ứng cực nhanh, chẳng những lắc mình né qua mà còn xách một khẩu súng khác lên, nổ súng bắn vào người Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đã sớm coi thường mấy viên đạn cao su đó, lập tức không thèm nổ súng nữa, ngược lại còn xoay cổ tay một phen, xem khẩu súng như côn, xoay tròn như đánh golf vậy, bốp một cái, đánh trúng cằm của người nọ!
Á!
Người nọ kêu thảm một tiếng, mũ bay mất, cả người cũng bay lên không trung, sau đó ngã rầm xuống mặt đất. Trên mặt đất có rất nhiều phôi thép, ngã vào chúng khiến hắn ta đau đớn co người lại!
Á! Á!
Mặt người này đã bê bết máu, thống khổ kêu rên nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể thấy rõ, dù hắn ta cũng có làn da tối màu, nhưng không phải cùng quê với người da đen, mà là một người Đông Nam Á tương đối thấp bé!
Mẹ kiếp!
Tình huống gì thế, liên quân quốc tế sao? Hay là đội tìm kiếm kho báu quốc tế?
Lúc này, kẻ địch vừa mới bị cướp súng kia lại vọt trở về, chiến đấu với Triệu Ngọc, bản lĩnh của người này không kém, vừa mới đánh nhau, Triệu Ngọc đã bị hắn ta đá trúng hai chân.
Có điều, Triệu Ngọc chỉ tùy tiện ứng phó rồi không thèm đế ý hắn ta nữa, mà xoay người lại, vươn mạnh chân ra sau, đá trúng đầu của người da đen kia!
Người da đen ôm mắt kêu rên, cú đá này của Triệu Ngọc khiến hắn ta phải lộn ngược ra sau một vòng, lập tức nằm trên mặt đất, không còn nhúc nhích...
A!
Kẻ địch duy nhất còn lại nóng nảy, hắn ta thét to một tiếng, xông lên muốn sống chết với Triệu Ngọc.
Đáng tiếc đến lúc này, tiểu vũ trụ của Triệu Ngọc đã hoàn toàn bạo phát, cú đá vừa rồi khiến hắn nhớ tới những chiêu số mà Miêu Anh đã dạy cho mình.
Vì thế, người này mới vừa đến gần thì hắn lập tức sử dụng một chiêu Judo, bất ngờ quật hắn ta xuống mặt đất!
Ầm! Người này bị quật xuống, thiếu chút nữa đã hộc máu, nhưng hắn ta chó cùng rứt giậu, bỗng nhiên quơ lấy một phôi thép, ném vào mặt Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc thấy rất rõ ràng, hai tay tạo thành tấm chắn, đỡ được phôi thép.
Nhưng thừa cơ hội này, người nọ lại nhảy lên khỏi mặt đất rất nhanh, sau đó bay vọt lên, muốn dùng một cú đá xoáy gió tấn công Triệu Ngọc.
Đậu xanh rau má nhà nó chứ!
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, hung mãnh vọt lên, hai tay hợp lại, vòng tay ngang thắt lưng người này mà bế lên, động tác này muốn lưu manh bao nhiêu là có bấy nhiêu!
Hả?
Người nọ còn chưa kịp hoảng hốt, Triệu Ngọc đã ôm hắn ta vọt tới trước, sau đó hai tay dồn sức ném hắn ta về phía trước, người này quay cuồng mấy vòng trong không trung như một con quay, sau đó nặng nề mà ngã vào pháo phòng không đằng xa!
Ầm!
Nòng pháo sau lưng người nọ vang lên tiếng gãy đổ ken két, sau khi hắn ta rơi xuống đất còn đụng ngã lăn vài ổ đại pháo nữa, trong đó có một cái vừa lúc nện trúng đầu của hắn ta, cho dù hắn ta có đội mũ giáp nhưng máu vẫn phụt lên, rồi đi đời nhà ma...
Khụ khụ...
Lúc này, gã người Đông Nam Á kia hồi thần lại, đứng dậy khỏi mặt đất, hơn nữa còn nhặt được khẩu súng duy nhất còn sót lại.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, cố ý đợi người này chĩa họng súng về phía mình, mới hăng tiết nói: “Bây giờ ông sẽ cho chúng mày xem, cái gì mới là phích - lịch - toàn - phong - thối chính tông!”
Nói xong, Triệu Ngọc vận một hơi, nhớ lại động tác Miêu Anh đã dạy cho mình, bày ra động tác xoay người mở chân, bổ thẳng vào người này.
Pằng!
Tiếng súng vang lên...
Người Đông Nam Á cho rằng một phát đạn này có thể giải quyết vấn đề, cho nên vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Kết quả, viên đạn như đã tan vào không khí, cái chân dài của Triệu Ngọc chỉ trong nháy mắt đã tiến đến sát bên, cú đá mạnh mẽ mang theo tiếng gió vun vút tựa như sấm vang chớp giật, chỉ trong phút chốc đã đá trúng ngực người này!
Á!
Người này lập tức bay vọt ra ngoài, xa mấy mét như đạn pháo vậy, rồi nện mạnh vào một đống thùng gỗ cao cao đằng xa.
Thùng gỗ ầm ầm nện xuống, trong chớp mắt đã nuốt chửng người này.
Á!
Sau khi giải quyết tên đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm nhận được đau đớn không thể chịu đựng nổi, da trên người bị phỏng, xương cốt dường như đã tan ra...
Á!
Hắn đau đớn quỳ một gối xuống đất, muốn thở dốc một phen, nhưng lại nhớ ra một chuyện: “Không được... Thôi Lệ Châu thì sao? Mình phải nhanh chóng đi cứu cô ta mới được!”