Cuồng Thám

Chương 1119: Chương 1119CUỒNG CHIẾN (3)





Ngay lúc Triệu Ngọc đang liều mạng với rất nhiều kẻ địch, Lê Tịnh và Tiêu Hàng cũng đang đánh nhau kịch liệt với kẻ địch. Bọn họ cũng biết mình đã bị kẻ địch vây quanh, đã không còn đường lui nữa, điều bọn họ có thể làm là dùng súng lục của mình, cố gắng khống chế kẻ địch, không cho kẻ địch áp sát.

Nhưng mà thứ nhất, lượng đạn của bọn họ có hạn, thứ hai, kẻ địch mặc trang bị chống đạn chuyên nghiệp, cho dù có bị bắn trúng vài phát đạn nhưng không thể gây ra đả kích trí mạng cho kẻ địch.

Ngược lại, bọn họ khác với Triệu Ngọc, một khi bị đạn cao su bắn trúng, rất có khả năng sẽ đánh mất năng lực chống cự, cho nên trận đánh này cứ như lấy trứng chọi đá, không bao lâu đã bị kẻ địch rút nhỏ vòng vây.

Mà đúng lúc này, chuyện càng không tốt lại xảy ra, bọn họ cũng nghe thấy tiếng Thôi Lệ Châu kêu cứu mạng. Hai người cũng biết tầm quan trọng của Thôi Lệ Châu, nghe thấy tiếng kêu cứu, Tiêu Hàng lập tức tiến lên nghĩ cách cứu viện.

Kẻ bắt lấy Thôi Lệ Châu là hai kẻ địch không mấy cao lớn, một kẻ trong đó vừa mới bịt miệng Thôi Lệ Châu thì đã bị cô ta đạp một cái, lúc này hắn ta mới nhận ra Thôi Lệ Châu rất khó chơi.

Người kia thấy thế, đành phải bổ nhào lên, đè Thôi Lệ Châu xuống dưới, muốn cưỡng ép khống chế cô ta.

Ai ngờ, Tiêu Hàng xuất hiện đúng lúc này, bắn hai phát đạn trúng sau lưng của gã. Một kẻ địch khác nhanh chóng nâng súng của mình lên và bắn đạn cao su về phía Tiêu Hàng.

Tiêu Hàng không dám đối đầu trực tiếp, vội vàng lắc mình tránh né, sau đó nhân cơ hội nổ súng phản kích. Mà lúc này, Thôi Lệ Châu phản ứng kịp cũng co cẳng chạy đi, còn chui được ra ngoài qua khe hở nhỏ hẹp giữa hai đống thùng gỗ...

Hả?

Kẻ địch kinh hãi, vội vàng chạy vòng ra sau đuổi theo, Tiêu Hàng thì lại lợi dụng cơ hội này mà tấn công như vũ bão, bắn mấy phát súng ngăn cản bọn chúng. Hơn nữa, anh ta còn bắn trúng cánh tay của một kẻ địch trong đó.

Nhưng mà trong lúc đối đầu, Tiêu Hàng không chỉ bắn hết đạn của mình mà trên đùi cũng bị một viên đạn cao su bắn trúng, đi lại bị khập khiễng.

Lúc này, kẻ địch không bị thương kia đã nhảy người lên, muốn tiếp tục đuổi theo Thôi Lệ Châu, Tiêu Hàng lại xông như bay về phía trước, va mạnh vào hắn ta.

Tiêu Hàng là một đặc công tài ba đã trải qua trăm trận chiến, trong lúc va chạm, anh ta khóa lấy cánh tay đối phương trước một bước, cố ý dùng sức đập vào thùng gỗ, súng của người nọ lập tức rơi xuống.

Lúc này, một kẻ địch khác đang muốn nổ súng bắn thì Tiêu Hàng lại xoay người sang một bên khác, dùng kẻ địch mà mình bắt được chặn đường bắn của đối phương.

Ngay sau đó, Tiêu Hàng dùng sức đẩy người nọ ra, hai kẻ địch đụng phải nhau, anh ta lại thừa cơ đá thêm một cước, đá bay súng của tên còn lại.

Tiêu Hàng mừng rỡ, vội vã khom lưng nhặt súng, nhưng hai kẻ địch này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, một tên đá súng ra xa, sau đó, ba người chiến đấu với nhau!

Ba người đều là cao thủ vật lộn, đánh nhau vô cùng kịch liệt, khiến người ta nhìn mà không theo kịp. Động tác của Tiêu Hàng nhanh lạ thường, hai kẻ địch kia lại ra chiêu hung ác, nhất thời đấu đến mức khó phân thắng bại.

Có điều, dù sao khó phân thắng bại cũng chỉ là tạm thời, bởi vì... Triệu Ngọc đã đánh đến đây!

Triệu Ngọc đã đánh đến mức đỏ cả mắt, cả người tản ra sát khí mạnh mẽ, giống hệt như ma vương sống lại vậy.

Một kẻ địch đang vung quả đấm với Tiêu Hàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí áp lực cực lớn truyền đến, còn chưa hiểu tại sao thì cổ của hắn ta đã bị cánh tay cứng rắn như kìm sắt của Triệu Ngọc bóp lấy!

“Lại đây nào cháu ngoan!”

Triệu Ngọc quát lớn một tiếng, tóm cổ của hắn ta mà kéo ra ngoài giống như đang lôi một con gà con vậy...

Ôi ôi ôi...

Kẻ địch hoảng sợ kêu to, hoa chân múa tay nhưng vẫn không thể tránh thoát nổi!

Triệu Ngọc kéo người này sang một bên, thô bạo nắm lấy đầu của hắn ta rồi tông mạnh vào thùng gỗ bên cạnh!

Ầm!

Sau một tiếng vang trầm đục, kẻ địch lập tức ngất đi...

Ầm!

Sau một tiếng vang nữa, mắt người này trợn trắng, miệng sùi bọt mép...

“Đi đậu xanh rau má nhà mày chứ!”

Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, cánh tay phải buông đầu của người này ra, “ầm” một tiếng, người này ngã vào đống thùng gỗ, cứ thế mà đâm thủng đống thùng gỗ nặng nề kia!

Nhưng điều mà ai cũng không ngờ tới là, thứ được đặt trong thùng gỗ kia không phải thứ gì khác, mà là đạn pháo!

Sau khi thùng gỗ bị đâm thủng, vô số đạn pháo làm cho người ta sợ hãi lập tức rơi xuống, ầm ầm lăn ra đất, khắp nơi toàn là đạn pháo!

Mà ngay lúc đạn pháo rơi xuống đất, máy thăm dò tàng hình trong đầu Triệu Ngọc lập tức nâng mức cảnh báo lên thành màu đỏ, gần như cả màn ảnh đều bị màu đỏ chiếm lấy, nhấp nháy không ngừng...

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc lập tức hoảng sợ đứng bằng một chân, toàn thân co lại, trên máy thăm dò ghi rất rõ ràng, bên trong mấy quả đạn pháo này toàn là thuốc nổ hàng thật giá thật! Nếu như nó nổ, cho dù hắn có một trăm quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình chắc cũng vô dụng nhỉ?

Lạch cạch...

Thấy đạn pháo rơi ra, Tiêu Hàng và một kẻ địch khác cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, cũng đứng bằng một chân như Triệu Ngọc, không dám nhúc nhích chút nào!

Cứ như vậy, ba người ăn ý đứng ở nơi đó, giống như bù nhìn vậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Lạch cạch...

Đạn pháo lăn loạn khắp nơi, ước chừng hơn mười giây, mới xem như trần ai lạc định.

Trời ạ...

Phù...

Lúc này, ba người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, lại nhìn trên trán ai cũng đầy mồ hôi, cảm thấy như mới vừa lướt qua Quỷ Môn quan vậy, cả người sắp kiệt sức rồi!

Ừm…

Ừm…

Một giây sau, ba người liếc nhau một cái, lúc này, kẻ địch kia mới nhận ra hắn ta là kẻ địch, vì thế lại vung quyền đánh Tiêu Hàng.

“Này! Dừng tay đi, còn đánh à?”

Tiêu Hàng chặn đứng quả đấm của hắn ta, lớn tiếng quát. Nhưng chắc kẻ địch kia mang mệnh lệnh liều mạng tới đây, lập tức lấy một con dao găm từ ống quần ra, đâm thẳng vào bả vai của Tiêu Hàng.

“Đi chết đi!”

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại mạnh mẽ chen vào, giơ chân đá thẳng vào bụng dưới của người này.

Triệu Ngọc rất mạnh, cú đá ấy mạnh vô cùng, người này lập tức ngã xuống đất, trượt dài ra xa, ngực bị đập mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi còn chưa tính, cả người còn lê đất mà trượt mạnh ngược ra sau, cuối cùng, một tiếng ầm vang lên, hắn ta đập mạnh vào một thùng gỗ khác.

Kết quả, chuyện khiến người ta buồn bực lại tiếp tục xảy ra!

Người nọ va chạm mạnh như vậy, cái thùng gỗ trên cùng lập tức không chịu nổi, rơi xuống rồi vỡ tan nát trên mặt đất!

Kết quả, không ngờ thứ trong thùng kia cũng là đạn pháo!

Leng keng leng keng... Rầm rầm... Pằng pằng...

Đạn pháo lập tức lại lăn đầy đất, Triệu Ngọc sợ tới mức dùng sức nhảy lên, ôm chặt lấy Tiêu Hàng!

Pằng pằng...

Tuy Tiêu Hàng nhận ra tư thế của anh ta và Triệu Ngọc có phần bất nhã, nhưng mà đạn pháo ở trước mặt, anh ta vẫn sợ tới mức mặt mày không còn chút máu, không ngừng phát run, đành phải để cho Triệu Ngọc ôm một cách ái muội như vậy.

Pằng pằng...

Có một quả đạn pháo cứ như khiêu khích mà lăn tới ngay dưới chân hai người, Tiêu Hàng sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhưng Triệu Ngọc thì không chút suy nghĩ nâng chân lên đạp vào quả đạn pháo kia!

Á!

Sắc mặt hai người căng thẳng, không tự chủ được rụt cổ một cái.

May quá...

Quả đạn pháo vững vàng đứng lại, không có vẻ là sẽ nổ tung!

“Đờ mờ!” Tim Tiêu Hàng như sắp ngừng đập, anh ta vội vàng đẩy Triệu Ngọc ra, oán giận nói: “Anh... Anh biết rõ chỗ nào cũng có đạn pháo, cẩn thận một chút mà cũng không được sao?”

“Tôi không biết mà?” Triệu Ngọc lắc đầu, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện chính, vội vàng túm lấy áo Tiêu Hàng, lớn tiếng hỏi: “Thôi... Thôi Lệ Châu đâu rồi?”

“Chuyện này...” Tiêu Hàng nhíu mày, chỉ vào khe hở nhỏ hẹp kia: “Vừa rồi, cô ta chạy qua chỗ đó! Bây giờ không biết đã thế nào rồi!”

“Mẹ kiếp! Xong rồi!” Triệu Ngọc nhìn quanh bốn phía, trong lòng lập tức sốt ruột: “Không thấy hình như bọn chúng đã rút lui rồi sao? Nếu như Tiểu Thôi bị bọn họ bắt được thì chúng ta gặp nguy hiểm rồi!”

Nói xong, Triệu Ngọc đang muốn đuổi theo nhưng không ngờ, một thùng gỗ khác bên cạnh đột nhiên rơi xuống, rất nhiều đạn pháo khó khăn lắm mới ổn định lại bị kinh động, bắt đầu lăn lung tung trên đất.

“Hả?” Triệu Ngọc và Tiêu Hàng hoảng sợ, vừa rụt cổ, vừa hoảng sợ nhìn thấy, người đụng ngã thùng gỗ, đụng vào đạn pháo kia không phải người khác, mà đúng là đội trưởng Lê Tịnh!

Chỉ thấy Lê Tịnh cả người đầy máu, đang bị một kẻ địch cao to xô mạnh vào đó!

Sau khi hai người ngã xuống đất, kẻ địch lập tức vung quyền ngoan độc tấn công, Lê Tịnh lại làm một động tác xoay người có độ khó cực cao, vừa lúc lẻn qua nách người nọ, leo lên lưng hắn ta.

Sau đó, Lê Tịnh ghìm chặt cổ của hắn ta lại, trong tay có một thứ kim loại lóe lên ánh sáng lạnh, yết hầu của kẻ địch lập tức phun máu như suối...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.