Cuồng Thám

Chương 1124: Chương 1124LÀ CHỬI ĐỔNG À?





“Tôi… tôi không biết?” Sau khi nghe câu hỏi của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu ôm đầu, hoang mang nhớ lại: “Không phải tôi bị bom nổ trúng hay sao? Sau đó thì tôi không biết gì cả, ôi trời… đây là đâu vậy!?”

“Ừm… cô từ từ nhớ lại đi…” Tiêu Hàng gợi ý: “Cô từng tỉnh lại một lần, còn bị bọn họ bắt đi nữa, là tôi cứu cô đó!”

“Ồ… tôi nhớ ra rồi…” Thôi Lệ Châu trợn to mắt: “Đúng là có chuyện như vậy, rất nhiều, rất nhiều thùng và đại pháo!”

“Đúng đúng đúng!” Tiêu Hàng gật đầu: “Cô nhìn thấy có người đuổi theo, nên đã chui qua khẽ hở và bỏ trốn!”

“Đúng, có người đuổi theo tôi!” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Đám người đó… là ai vậy?”

“Cô khoan quan tâm đến chuyện đó!” Triệu Ngọc hối thúc: “Cô nhớ lại kĩ đi, sau khi cô bỏ chạy đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại bị bọn chúng bắt lại?”

“Tôi chạy rồi… tôi chạy rồi…” Thôi Lệ Châu vỗ vào trán: “Đây là... đây là căn cứ bí mật cất giữ kho báu phải không? Kho báu đâu? Hoàng kim đâu? Tìm được chưa? Có thể chia cho tôi bao nhiêu?”

“Trời ạ!” Triệu Ngọc chau mày: “Vào lúc này mà cô còn quan tâm đến tiền! Cô hãy suy nghĩ xem chúng ta có còn mạng hay không ấy? Mau lên… mau nghĩ kĩ đi…”

“Tôi…” Thôi Lệ Châu cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Hình như tôi chưa chạy được bao xa thì đã bị bọn chúng bắt lại! Bọn chúng… bọn chúng…” Cô ta sờ vào cổ của mình: “Tiêm một liều thuốc cho tôi, sau đó thì tôi không còn biết gì cả!”

“Nhưng mà… cô thử nhớ lại xem, lúc nãy cô có nói chuyện với người khác!” Triệu Ngọc nóng lòng nhắc nhở: “Có một người đàn ông đeo mặt nạ đã hỏi cô rất nhiều chuyện, cô mau nhớ lại đi, hắn ta đã hỏi cô chuyện gì? Những điều đó có thể chính là đáp án của tất cả vấn đề đấy!”

“Cái gì? Đeo mặt nạ hả?” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Đâu có nhỉ? Tôi chưa từng gặp mà? Chuyện này… chuyện này là sao? Ai đó có thể nói cho tôi biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì được không? Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Kho báu đang ở đây mà tại sao không đi tìm? Mấy trăm tấn hoàng kim đó!”

“Trời ạ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói với Tiêu Hàng: “Xem ra, Tiểu Thôi không phải bị thôi miên mà là giống như đám chuyên gia kia, bị người ta tiêm thuốc nói thật! Mặc dù cô ta đã nói ra đáp án trong trạng thái hôn mê, nhưng sau đó thì bản thân mình cũng không nhớ được gì!”

“Thôi xong!” Tiêu Hàng nhếch miệng: “Nếu như chúng ta không biết được đáp án thì chúng ta không thể nào tìm ra được người đeo mặt nạ! Theo ý tôi thì chúng ta mau chóng rời khỏi đây, tìm chuyên gia thôi miên đến đây xem sao!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc đột nhiên chau mày, nói với vẻ không khẳng định: “Tôi học được một chút về khẩu hình miệng! Lúc nãy, tôi nhìn thấy người đeo mặt nạ nói chuyện, tôi có thể đoán được đại khái hắn ta đang nói gì! Mặc kệ là baka (đồ ngốc) hay tiếng Anh gì, dù sao… lúc nãy tên đó chắc chắn đã sử dụng tiếng Hán để nói chuyện với Thôi Lệ Châu!”

“Đương nhiên rồi!” Tiêu Hàng nói thẳng: “Thôi Lệ Châu chỉ biết tiếng Trung Quốc, cho nên tên đó đương nhiên phải dùng tiếng Hán để hỏi rồi! Nhưng mà… Triệu Ngọc à, tôi thật sự không nhận ra anh lại biết nhiều thứ như vậy đấy, anh biết đọc khẩu hình miệng sao?”

“Cái gì? Người đeo mặt nạ!?” Lông mày của Thôi Lệ Châu sắp nhíu thành một đống: “Nếu như đã đeo mặt nạ rồi thì sao còn có thể đọc khẩu hình miệng chứ? Sếp à? Anh lại nói xạo rồi đúng không? Sao tôi lại không biết anh có khả năng đó?”

“Không phải, người đó chỉ đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt thôi, còn môi vẫn lộ ra bên ngoài!” Triệu Ngọc trả lời: “Tôi không nói xạo đâu, tôi thật sự biết, cô nói xấu tôi ở sau lưng tôi, tôi đều biết cả!”

Triệu Ngọc quả thật không hề nói xạo, khi vừa nhìn thấy người đeo mặt nạ đang nói chuyện với Thôi Lệ Châu, hắn liền sử dụng máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình để nghe thử người đàn ông đeo mặt nạ đang nói gì? Bởi vì hắn đang mải mê loay hoay với đạo cụ này nên mới bị đám người kia ẩu đả.



“Vậy anh còn vòng vo gì nữa?” Tiêu Hàng vỗ tay hối thúc: “Còn không mau nói xem rốt cuộc người đeo mặt nạ kia đã nói gì?”

“Quan trọng là lời nói của tên không có lý cho lắm, hơn nữa miệng tên đó không hề lịch sự…” Triệu Ngọc khó xử nói: “Cứ luôn miệng nói ‘Mẹ nó’, ‘Mẹ nó’!”

“Hả? Người Nhật Bản chửi bằng tiếng Trung Quốc sao?” Tiêu Hàng chau mày: “Có phải anh nghe nhầm rồi không? La mắng với người đang hôn mê, tên này có bị bệnh không thế?”

“Sao tôi lại nghe nhầm được chứ?” Triệu Ngọc nhớ lại nói: “Hắn ta nói cái gì ‘Mẹ mày ở đâu? Cô có thể nhớ ra gì nữa không? Nếu như không tìm được thì còn cách nào khác không?’ Còn nữa… còn nữa… hình như còn nhắc đến cụm từ hình ảnh gì đó!”

“Đệch!” Nghe vậy, Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Có lẽ… không phải hắn ta đang chửi? ‘Mẹ nó’ mà hắn ta nói là ám chỉ mẹ tôi? Mẹ tôi? Nhưng mà… mẹ tôi đã chết rồi mà? Còn về hình ảnh thì cần ảnh của mẹ tôi? Nếu như không tìm được mẹ tôi thì phải lấy tấm ảnh? Sao… sao kỳ lạ quá vậy!”

“Chắc chắn không phải là ý này!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Với bản lĩnh của bọn chúng, nếu muốn tìm được thông tin của mẹ cô, có được ảnh của mẹ cô thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Không biết là tôi sai ở chỗ nào? Tiểu Thôi, cô thử nhớ kĩ lại đi, xem có thể nhớ được gì nữa không? Lúc đó, cô đang mở mắt, cũng nói rất nhiều, chỉ tiếc là tôi không thấy được khẩu hình miệng của cô…”

“Đợi chút… không đúng!” Lúc này, Tiêu Hàng đột nhiên nhếch mày, giả dụ: “Nếu như tôi muốn hỏi về chuyện của mẹ một người nào đó, tôi nên nói là ‘Mẹ mày’, chứ không phải là ‘Mẹ nó’? Cho nên, hoặc là tên đó đang mắng chửi, hoặc là người hắn ta đang hỏi không phải là mẹ của Thôi Lệ Châu, mà là mẹ của người khác! Người khác này sẽ là ai? Đào Hương sao? Vì thế, hắn ta đang hỏi mẹ của Đào Hương, cho nên mới sử dụng ‘Mẹ nó’, ‘Mẹ nó’!”

“Trời ạ, tài đọc khẩu hình miệng của anh khá thật!” Thôi Lệ Châu trợn mắt nhìn Tiêu Hàng.

“Đào Hương là trẻ mồ côi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ông ta đâu biết mẹ của ông ta là ai, hỏi Thôi Lệ Châu có ích gì?”

“Ối, đúng nhỉ!” Thôi Lệ Châu tức giận vò đầu bứt tóc nói: “Rốt cuộc tôi đang đắc tội với ai? Tại sao lại nhằm vào tôi chứ? Rốt cuộc thì tôi đã biết được chuyện gì?”

“Đừng vội, đừng vội!” Triệu Ngọc nhìn thấy Thôi Lệ Châu sắp không chịu nổi liền khuyên giải: “Cô khoan vội đã, để tôi từ từ phân tích!”

“Đừng từ từ phân tích nữa, mau rời khỏi chỗ quỷ quái này đã rồi tính sau!” Tiêu Hàng nói: “Lúc nãy, không phải anh đã cài bom ở một con đường hầm khác để gây nổ sao? Sao hả? Chỗ đó có nổ ra đường không?”

“Nếu như có thì tôi còn ở đây tốn hơi nói chuyện à?” Triệu Ngọc lườm anh ta một cái: “Đùng! Đường hầm bị sụp rồi, sao có thể nổ ra con đường được chứ?”

“Trời ạ!” Tiêu Hàng bĩu môi: “Nói như vậy… tức là chúng ta bị nhốt ở đây à? Chết rồi, chết rồi, anh không biết à? Đường hầm bên trên đã bị sụp hết rồi, cho dù phòng Đặc Cần xác định được vị trí thì cũng phải mấy ngày mới có thể đào thông được! Ở đây không có nước cũng không có thức ăn, chúng ta sẽ bị đói chết..”

“Không sao, ở đây có rất nhiều thức ăn! Không chết được đâu!” Nào ngờ, Lê Tịnh một hồi lâu không lên tiếng lại đột nhiên nói.

“Hả? Thức ăn?” Bọn Triệu Ngọc hưng phấn quay lại nhìn, gương mặt đột nhiên tối sầm lại.

Thấy Lê Tịnh đang tìm kiếm thứ gì đó trên người những kẻ đã bị súng máy bắn chết, quá rõ ràng, thức ăn mà cô ta đang nói đến chính là đống thi thể này…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.