Cuồng Thám

Chương 1125: Chương 1125ANH TIN CÔ TA SAO?





“Không đến mức này chứ?” Sau khi nhìn thấy Lê Tịnh làm gì, Tiêu Hàng vừa bất đắc dĩ lắc đầu, vừa đi đến chỗ của những nạn nhân đó, miệng thì vẫn lo lắng dò hỏi: “A Tịnh, em hãy cẩn thận một chút, vết thương trên chân em không nhẹ đâu!”

“Không sao đâu. Không biết tại sao mà em lại cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi! Cứ như là đã được cầm máu rồi vậy...” Lê Tịnh xua tay với Tiêu Hàng: “Anh qua đây xem này, những người này đều là người nước ngoài đấy!”

Hừ!

Đương nhiên là cô thấy đỡ hơn nhiều rồi, Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, nếu như không có thuốc cầm máu của ông đây thì e là bây giờ ngay cả sức để nói chuyện, cô cũng chẳng có ấy chứ nhỉ?

“Lính đánh thuê quốc tế à?” Tiêu Hàng ngồi xổm xuống trước một thi thể, cẩn thận quan sát: “Có vẻ như chẳng có đặc trưng nào rõ ràng cả, chắc không phải là tổ chức nổi tiếng đâu!”

“Trong ngoài đều tính cả rồi, bọn họ ít nhất phải có hơn mười người!” Lê Tịnh nhíu mày: “Xuất hiện một tổ chức lớn như vậy thì tại sao chúng ta lại không hề phát hiện ra cơ chứ?”

“Tiếc là không lên mạng được!” Tiêu Hàng lấy di động ra và nói: “Anh cứ chụp bọn chúng lại trước rồi tính sau, để tránh lát nữa lại không phân biệt được!”

“Thiết bị tiên tiến, được huấn luyện tốt, khả năng ẩn nấp lại mạnh như vậy! Em nghi ngờ...” Lê Tịnh cân nhắc nói: “Những người này đều được điều động tạm thời. Tuy rằng không có danh tiếng và kinh nghiệm, nhưng khả năng ẩn nấp lại khá tốt! Đều có thân phận sạch sẽ, không thể tìm kiếm đâu!”

“Đúng!” Tiêu Hàng vừa chụp ảnh xác chết, vừa nói: “Một tổ chức như vậy không dễ bị nhận ra nhất! Nhìn này, ở đây còn có rất nhiều người giống với người Trung Quốc, không phải là người Đông Nam Á thì cũng là Đông Á!”

“Có ‘Baka’.” Triệu Ngọc nói: “Thì đã chắc chắn được người tổ chức chính là những tên Nhật Bản rồi mà? Vừa nhìn tên đeo mặt nạ đó là biết hắn ta là kẻ cầm đầu của bọn chúng rồi!”

“Việc này chưa chắc được đâu!” Lê Tịnh lắc đầu: “Tôi hiểu chiêu trò của bọn họ. Nếu thật sự là tổ chức đặc công của Nhật Bản thì bọn họ càng không thể nào dùng tiếng Nhật được. Không chỉ là một chữ cũng không thể nói mà trên người bọn họ cũng không thể xuất hiện bất kỳ một đặc điểm nào liên quan đến Nhật cả!”

“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyến này làm to như vậy cũng là để vu oan giá họa, đúng chứ?”

“Đúng vậy. Nếu không, một khi bị chúng ta điều tra ra!” Tiêu Hàng lắc đầu: “Thì đó chính là chuyện lớn tầm quốc tế rồi! Không ai dám chơi như vậy đâu...”

“Nói như vậy... vẫn chưa chứng minh được chuyện này là do Nhật làm đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Có... Có thể nào là KGB không?”

“Chắc không phải đâu...” Tiêu Hàng lắc đầu: “Lập trường không giống nhau, nếu như là người Nga thì chắc chắn đã hợp tác với chúng ta rồi!”

“Nhưng mà, cho dù nói thế nào đi nữa...” Lê Tịnh nói: “Thì cũng chỉ đều là do tôi nghe nói thôi. Ngấm ngầm hoạt động chỉ một lần với quy mô lớn nhất đã là việc tồi tệ nhất rồi! Người ngoại quốc đến tìm kiếm kho báu của Trung Quốc, lại còn muốn hủy diệt nơi này nữa, đúng là to gan lớn mật! Tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ như vậy được!”

“Chỉ tiếc là…” Tiêu Hàng nhíu mày nói: “Mặc dù căn cứ bí mật đã được bảo vệ, nhưng mà lại để tên nhóc kia chạy mất! Hơn nữa, hắn ta đã biết được thứ hắn ta muốn biết rồi, anh lo…”

“Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây! Không thể đợi thêm được nữa!” Lê Tịnh kéo tay Tiêu Hàng, nói: “Một căn cứ lớn như vậy, nói không chừng còn có một lối ra khác, không bằng chúng ta tìm thử xem!”

“Được!” Tiêu Hàng gật đầu, nói với Lê Tịnh: “Nhưng mà em đừng đi, chân của em không tiện đâu!”

“Ừm… Đợi đã...” Triệu Ngọc bỗng nghĩ đến một chuyện, vội xua tay nói: “Vừa rồi… Vừa rồi lúc chúng ta đánh nhau, không phải phía bên kia vẫn có mấy người còn sống sao? Chúng ta có nên qua đó xem có thể moi được chuyện gì từ miệng bọn họ không? Đây là thứ mà tôi thành thạo nhất đấy!”

“Không được đâu…” Ai ngờ, Tiêu Hàng và Lê Tịnh cùng lắc đầu, Tiêu Hàng bất đắc dĩ trả lời: “Quả thật là có hai người chưa chết, nhưng đều tự sát cả rồi!”

“Trời ạ… Đây là đội cảm tử hay sao thế?” Triệu Ngọc bĩu môi: “Còn tự sát nữa cơ à? Có phải là để thuốc trong miệng, cắn vỡ rồi chết ngay không?”

Tiêu Hàng và Lê Tịnh không trả lời, mà lo lắng nhìn bốn phía.

Được rồi...

Triệu Ngọc không nghĩ gì nữa, chuẩn bị đi kiểm tra với Tiêu Hàng. Nhưng ai ngờ, sau khi hắn vừa thả lỏng thì cả người hắn lại nặng trĩu, lảo đảo một cái, vì lúc trước bị thương nặng, cảm giác cực kỳ mệt mỏi giờ mới ập đến...

“Nếu đã như vậy…” Thôi Lệ Châu trái ngược với Triệu Ngọc, trong mắt cô ta tỏa ra ánh sáng hưng phấn: “Không bằng chúng ta đi xung quanh tìm thử xem! Lỡ như tìm thấy hoàng kim thì sao? Ủa? Sếp... sếp ơi...”

Thôi Lệ Châu ở ngay bên cạnh Triệu Ngọc, thấy hắn lảo đảo liền vội vàng tiến đến đỡ.

“Không… Không được rồi…” Triệu Ngọc đau đến mức nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cả người nóng rát, đầu óc mụ mị, tầm mắt mơ hồ. Rất rõ ràng rằng nguyên nhân là do tác dụng phụ của thuốc bổ sung năng lượng lúc trước và thuốc hồi phục tàng hình đang dần mất đi hiệu lực gây ra…

“Đừng… Đừng dọa tôi mà sếp!” Thôi Lệ Châu hoảng sợ, vội lấy ra nửa chai nước khoáng cho Triệu Ngọc uống: “Anh làm sao vậy? Dù thế nào đi nữa, anh cũng không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.”

“Tôi không sao.” Triệu Ngọc cố gắng lên tinh thần, nói: “Chỉ là đã cố sức quá mà thôi, phải nghỉ một lát!”

“Thật sự… Thật sự không sao à?” Tiêu Hàng cũng quan tâm kiểm tra một chút, thậm chí còn sờ chân Triệu Ngọc: “Tôi nghe thấy có người bắn anh, anh xác định mình không bị trúng đạn chứ? Ý của tôi không phải là đạn cao su đâu…”

“Con bà nó chứ! Anh đang mong tôi chết đấy à?” Triệu Ngọc trợn to mắt, ngay lập tức lại bị đau đến mức co người lại.

“Được rồi, được rồi…” Tiêu Hàng vội xua tay: “Nếu như còn có thể mắng chửi thì không sao rồi! Như vậy đi… Tôi đi tìm đường ra, mọi người ở lại đây chăm sóc Triệu Ngọc đi!”

“Tôi không cần người chăm sóc đâu!” Triệu Ngọc xua tay: “Tiểu Thôi, cô cũng đi với Tiêu Hàng đi. Cô giỏi cái này, xem xem có thể tìm thấy con đường bí mật nào không!”

“Chuyện này…” Thôi Lệ Châu rõ ràng là hơi khó xử.

“Được rồi, ở đây đã có tôi rồi!” Lê Tịnh lấy ra một khẩu súng, vẫy tay ra hiệu.

“Vậy được… Hai người cẩn thận nhé!” Tiêu Hàng dặn dò Lê Tịnh: “Một khi phát hiện khác thường thì phải bắn súng ra hiệu! Anh sẽ nhanh chóng trở về!”

Lê Tịnh gật đầu.

“Vậy được rồi…” Thôi Lệ Châu đành phải gật đầu, sau đó đi tìm đường ra với Tiêu Hàng.

Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất sau chiếc xe tăng to ở nơi xa, Lê Tịnh mới kéo chân phải bị thương của cô ta, từ từ lê đến trước mặt Triệu Ngọc, hỏi một câu: “Triệu Ngọc, anh thật sự tin tưởng cô ta như vậy sao?”

“Sao hả?” Triệu Ngọc giương mắt lên nhìn, mắt của Lê Tịnh đã nhìn chằm chằm về phía xa. Lúc này hắn mới hiểu ý của cô ta, trả lời: “Đương nhiên rồi! Tuy rằng Thôi Lệ Châu ranh mãnh, nhưng mà phải trái rõ ràng trước mắt, cô ta còn có nguyên tắc nữa! Chuyện đã đến bước này rồi, cô cho rằng cô ta còn cần phải nói dối nữa sao?”

“Nhưng sự thật cho thấy, quả thật là cô ta biết gì đó!” Lê Tịnh nói: “Nếu không thì kẻ địch cũng sẽ không nhằm vào cô ta rõ ràng như vậy! Chuyện quan trọng như thế, sao cô ta có thể không biết được chứ?”

“Việc này thì tôi không biết, nhưng mà…” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Tôi tin tưởng, cô ta tuyệt đối không hề nói dối! Cô ta nói là không biết, vậy thì thật sự là không biết gì cả!”

“Tôi đang nghĩ…” Lê Tịnh cau mày nói: “Có khi nào… Chuyện mà kẻ địch muốn biết, đối với Thôi Lệ Châu mà nói vốn là một chuyện không quá trọng hay không?”

“Tôi đã nghĩ đến việc này rồi. Nhưng mà... Gần như là Thôi Lệ Châu đã kể lại cả cuộc đời của cô ta, thật sự là không có gì cả mà? Ừm…” Cảm giác mệt mỏi nặng nề đánh úp, làm Triệu Ngọc không thể chịu nổi. Nhưng mà, vì muốn bắt lấy cơ hội khó có được này, hắn vẫn cố gắng lên tinh thần hỏi một câu: “Đội trưởng Lê à, bây giờ, cô có thể nói với tôi chuyện về cha vợ tôi được không? Cô và ông ấy... rốt cuộc là có quan hệ gì?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.