“Yên tâm đi!” Lê Tịnh cũng mệt mỏi, khổ không nói nên lời ngồi bên cạnh Triệu Ngọc chế nhạo nói: “Tôi không phải là chị em ruột với vợ chưa cưới của anh, cũng không phải là mẹ vợ nhỏ của anh! Tóm lại là tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà anh!”
Nếu như đổi lại là mọi khi, Triệu Ngọc đã đáp trả lại từ lâu rồi. Nhưng mà vào lúc này thì hắn chỉ thấy ủ rũ, cảm giác buồn ngủ, dường như chỉ cần nhắm mắt lại thì có thể ngáy khò khò rồi, còn sức đâu để mà nói lại nữa!”
Nhớ lại trước đây, khi Triệu Ngọc điên cuồng truy tìm Trình Lăng Phỉ cũng đã từng sử dụng tổ hợp đạo cụ giống vậy, sau đó hắn cũng đã phải ngủ suốt một ngày một đêm mới khỏe lại được.
Nhưng mà nay đã khác xưa, lúc trước hắn bắt được kẻ phạm tội, hơn nữa còn được đưa vào bệnh viện điều dưỡng. Còn bây giờ thì không được, hắn đang bị nhốt trong căn cứ bí mật này, không biết được còn nguy hiểm gì nữa hay không?
Huống chi, tội phạm quan trọng nhất đã chạy mất rồi, hơn nữa vẫn chưa biết được mục đích của hắn ta là gì, nếu lỡ như tên tội phạm sắp làm chuyện gì đó rất quan trọng, mang đến hậu quả khó lường thì phải làm sao?
“Ừm…” Triệu Ngọc khó chịu rên lên một tiếng, tựa lưng vào bức tường phía sau, tuy đầu óc của hắn đang mê mang, nhưng hắn vẫn kiên trì không nhắm mắt.
“Ừm… Anh…” Lê Tịnh hơi cử động, dường như cô ta có thể cảm nhận sâu sắc được sự khổ sở và không thoải mái của Triệu Ngọc. Cô ta khó xử nhíu mày, khẽ nói: “Triệu Ngọc, chuyện lúc trước, ừm… Là tôi không đúng, tôi chính thức gửi lời xin lỗi đến anh!”
“Hả?” Triệu Ngọc chưa từng nghĩ rằng vào lúc này, một người luôn kiêu ngạo như Lê Tịnh lại gửi lời xin lỗi đến mình?
“Tôi thừa nhận, tôi đã xem thường anh! Nếu như chúng ta còn có thể sống sót, hy vọng trong tương lai chúng ta có thể làm bạn! Được rồi…. Như vậy đi!” Lê Tịnh nói xong, mặt đỏ bừng lên.
“Ồ…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Xem ra, cô và cha vợ của tôi thật sự là không có chuyện gì sao? Là do tôi nghĩ quá nhiều rồi!”
“Anh!?” Lê Tịnh híp mắt liếc nhìn Triệu Ngọc, sau đó hai người dường như hiểu ý nhau rồi nhìn nhau cười, Lê Tịnh ngơ ngẩn cười, còn Triệu Ngọc thì cười khí khái.
Nhưng do có vết thương trên người nên Triệu Ngọc chỉ cười hai tiếng là lại đau đến co rút.
“Được rồi, anh nên nghỉ ngơi đi!” Lê Tịnh nói: “Người bên phòng Đặc Cần chắc đã đến rồi, bọn họ nhất định sẽ cố gắng tìm mọi cách để cứu chúng ta!”
“Phù…” Triệu Ngọc thật sự muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng mà đối mặt với các chuyện quan trọng trước mắt, sao hắn có thể yên tâm được chứ?
Rốt cuộc kẻ địch là ai chứ?
Tại sao lại muốn dụ bọn họ đến căn cứ này, hơn nữa còn đặt bom?
Kho báu lại đang ở chỗ nào?
Còn nữa, mục đích của người đeo mặt nạ đó là gì?
Thôi Lệ Châu lại đang giữ vai trò gì trong cả câu chuyện này?
“Mẹ nó” và “Mẹ mày” có gì khác nhau…
Các vấn đề xảy ra liên tiếp không khỏi khiến cho Triệu Ngọc phải nghiêm túc suy nghĩ, trí tưởng tượng bay xa. Nhưng mà, tuy đã giết nhiều tội phạm như vậy, nhưng căn cứ vào những manh mối hiện có thì vốn không đủ để hiểu được tất cả mọi chuyện.
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ, hệ thống trong đầu hắn bất thình lình truyền tin tức đến. Vừa mở ra xem thì hóa ra là quẻ “Khôn Cấn” được mở ra vào hai hôm trước đã kết thúc.
Triệu Ngọc đạt được độ hoàn thành siêu cao là 435%, lại phá kỷ lục độ hoàn thành một lần nữa. Kỷ lục này thậm chí còn lợi hại hơn cả quẻ “Khôn Càn” lần trước nữa. Sau khi quẻ Khôn Càn lần trước hoàn thành 388% , hắn một lần nhận được bốn mươi đạo cụ khen thưởng.
Còn lần này hắn nhận được năm mươi đạo cụ là phần khen thưởng chưa từng có từ trước đến nay. Vừa mở ra xem, Triệu Ngọc không kìm được sự ngạc nhiên và vui mừng, bên trong đó có ba đạo cụ quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình cao cấp!
Wow…
Triệu Ngọc chắp tay trước ngực, vái chào hệ thống, tán thưởng trong lòng: Đại ca hệ thống thật ngầu, thưởng cho mình đến ba quả cầu!
Tính đến hiện tại, hắn đã có bốn quả cầu tránh nguy hiểm rồi. Vào thời khắc quan trọng, quả cầu này có thể giúp hắn kéo dài mạng sống đến bốn lần! Sao có thể không vui được chứ?
Kéo xuống xem tiếp, áo tàng hình và máy bay, còn có thêm một vài đạo cụ cấp một và không ít đạo cụ cao cấp.
Nhưng mà, tính khí của hệ thống vẫn luôn không tài nào đoán được, bên cạnh các đạo cụ lợi hại này, Triệu Ngọc còn nhận được các đạo cụ khó hiểu như thuốc phát triển tàng hình, băng dính tàng hình, không thể hiểu được nhất là sau đó còn có cái bấm móng tay tàng hình! Sau khi sử dụng có thể cắt móng tay giống như đồ bấm móng thật!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc không có thời gian quan sát tỉ mỉ những thứ này, hắn lục lọi tìm tiếp đạo cụ ở phía sau, mong muốn tìm ra đạo cụ có thể dùng ngay bây giờ, có thể giúp hắn thoát ra ngoài.
Nhưng mà, tìm kiếm cột đạo cụ một lượt, cũng chỉ có máy nhìn xuyên thấu tàng hình có lẽ còn có thể có chút tác dụng.
Nếu như có thể nâng cấp máy nhìn xuyên thấu có lẽ sẽ có thể thăm dò được nơi yếu nhất bên ngoài, sau đó để cho người bên ngoài nghĩ cách giúp hắn thoát ra ngoài.
Nhưng mà… Vừa nghĩ đến việc liên hệ với bên ngoài, Triệu Ngọc rất nhanh đã nhớ ra, sau khi hắn hoàn thành kỳ ngộ lần này, lại đạt được điểm tích lũy mới, chắc là đã đủ để nâng cấp máy tăng sóng rồi chứ?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng mở máy tăng sóng ra kiểm tra. Ai ngờ, bởi vì máy chống nhiễu nhân tạo đã tắt, cho nên hắn chỉ cần dùng 2000 điểm để nâng cấp đạo cụ là có thể sử dụng rồi.
Kỳ ngộ lúc nãy vừa mới kết thúc, Triệu Ngọc nhận được 435x4 =1740 điểm tích lũy, hoàn toàn có thể chi trả được, nhưng mà khi Triệu Ngọc chuẩn bị nâng cấp, hắn bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Đúng rồi!
Suýt chút nữa là hắn đã quên mất, trước đó nhìn thấy người đeo mặt nạ nói chuyện với Thôi Lệ Châu, hắn đã dùng máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình, nhưng mà, khi máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình không thể phiên dịch chính xác, hắn còn có ý định dùng máy quay phim tàng hình, thu lại toàn bộ quá trình!
Cho nên, lúc đó hắn vẫn chăm chú nhìn người đeo mặt nạ, thậm chí bất chấp những trận đòn hiểm của người khác.
Năng lực phản ứng của hắn thật sự đã giảm xuống nhiều rồi, nếu không phải bây giờ nhìn thấy đạo cụ này trên cột đạo cụ thì hắn đã quên mất nó.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội mở đạo cụ ra, hơn nữa còn chuyển đến hình ảnh mà mình thu được trước đó.
Những hình ảnh này chỉ có chính hắn mới có thể nhìn thấy. Không giống với máy ghi âm tàng hình, nếu như hắn muốn chuyển hình ảnh đến phương tiện truyền thông như máy tính, v.v… thì cần phải trả điểm tích lũy Kỳ Ngộ giá trên trời thì may ra mới được, cho nên trước mắt chỉ có thể tự mình xem thôi.
Sau khi mở ra, cảnh tượng vào lúc đó lập tức được hiện lên rõ ràng, thậm chí ngay cả phiên dịch của máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình cũng được ghi lại.
Chỉ thấy người đeo mặt nạ vô cùng nghiêm túc hỏi Thôi Lệ Châu: “Mẹ nó đang ở đâu? Cô còn nhớ hay không? Nếu như không tìm được mẹ nó, cô còn có cách gì nữa không?”
Sau khi hỏi xong, Thôi Lệ Châu bắt đầu giống như trúng tà, vội nói gì đó, người đeo mặt nạ nghiêm túc nói, sau đó nâng khóe miệng nói hai chữ: “Bức ảnh?”
Sau đó, do Triệu Ngọc bị đánh vào gáy, thị giác thay đổi cho nên không còn nghe thấy gì nữa.
Hả?
Sau khi nhìn lại một lần nữa, trong lòng Triệu Ngọc nảy sinh một ý nghĩ, dường như đã lĩnh hội được gì đó mới mẻ. Mẹ nó… Mẹ nó…
Chẳng lẽ… Đây không phải là một danh xưng mà là một danh từ?
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến đây thì Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu hoang mang sợ hãi chạy về. Vẫn chưa chạy đến nơi, Tiêu Hàng đã lớn tiếng hét: “Mau… mau chạy! Trong đó còn có vài quả bom nữa!”