Cuồng Thám

Chương 1128: Chương 1128BÍ MẬT CỦA BÚP BÊ NGA





“Tôi không biết là cha tôi tìm được ở đâu nữa!” Thôi Lệ Châu nhớ lại. “Năm đó, chúng tôi vẫn còn ở thành phố Hoàng Kim. Có một ngày, cha tôi trở về xách theo một lượng ‘hàng’ lớn.”

“Trong đó có một con búp bê Nga rất đẹp.”

“Lúc ấy, tôi rất thích nó nên thường lấy ra chơi!” Thôi Lệ Châu nghi ngờ nói: “Tôi cảm thấy… Cái mà người đeo mặt nạ đó hỏi chắc là con búp bê Nga này rồi!”

“Rất có thể là vậy…” Lê Tịnh vỗ Triệu Ngọc một cái, ngẩng đầu thị phạm: “Anh chú ý nhìn xem khẩu hình miệng của mẹ nó và búp bê Nga cơ bản là giống nhau. Chỉ là một cái không uốn lưỡi còn một cái thì uốn lưỡi, mà lưỡi thì ở trong miệng, ánh sáng lúc đấy lại không tốt lắm, cho nên nghe thành ‘mẹ nó’ là điều có thể xảy ra. Trên đời này vốn không tồn tại chuyện đọc khẩu hình miệng hoàn hảo được!”

“Ý nghĩ sinh ra từ tâm!” Tiêu Hàng phối hợp bổ sung thêm một câu: “Cuồng thám quả là cuồng thám, nhìn thấy loại khẩu hình này thì đầu tiên sẽ nghĩ đến việc chửi nhau, việc này cũng chẳng có gì là lạ!”

“Bà nội gấu nhà nó!” Triệu Ngọc không khách sáo mắng chửi một câu.

“Sở dĩ tôi chắc chắn như vậy…” Thôi Lệ Châu chau mày nói: “Là bởi vì sau khi mọi người nhắc đến búp bê Nga, hình như tôi… nhớ ra được gì đó… Lúc tôi đang hôn mê thì hình như là có người từng nhắc với tôi vậy! Tôi… Tôi có thể nhớ ra được vài cái…”

“Cô đừng vội!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Cô bình tĩnh lại trước rồi hãy nhớ lại tiếp, con búp bê Nga đó như thế nào? Có gì đặc biệt hay không?”

“Con búp bê Nga đó rất tinh xảo! Đương nhiên các đường vẽ đều là các cô gái người Nga rồi, mặc trang phục truyền thống của nước Nga, màu đỏ rất đẹp…” Thôi Lệ Châu nhớ lại: “Cả trong lẫn ngoài có tất cả năm tầng, một tầng nhỏ hơn một tầng cũng không khác nhau mấy, còn có… Còn có… Hết rồi?”

“Vậy… Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Sau đó…” Thôi Lệ Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra… Tôi chỉ chơi được có vài ngày thôi, chưa được một tuần nữa…”

“Mọi người cũng biết rồi đó, mấy thứ đó đều là tang vật mà cha tôi trộm được, thứ đáng giá sẽ bị đem đi bán, không đáng giá thì sẽ bị thiêu hủy, tuyệt đối sẽ không tự giữ lại mà dùng!”

“Cho nên, tuy rằng tôi rất thích con búp bê đó, nhưng mà cuối cùng vẫn bị cha tôi thiêu hủy rồi!” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ nói: “Khi đó hình như là tôi còn giận ông ấy nữa nhưng cũng không có ích gì. Tôi biết quy tắc của ông ấy, có thể cho tôi chơi một tuần cũng xem như là ngoại lệ rồi!”

“Hả? Thiêu hủy rồi?” Tiêu Hàng nhíu mày: “Nếu như đã không còn rồi, vậy còn tìm làm gì nữa? Hơn nữa… Bên trong con búp bê đó có thể có cái gì? Đến mức phải làm lớn chuyện như vậy?”

“Cô tận mắt thấy Đào Hương thiêu hủy con búp bê đó sao?” Lê Tịnh hỏi.

Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Tôi không chắc, ông ấy sợ tôi giận, cho nên không thiêu hủy trước mặt tôi!”

“Con búp bê đó đang ở đâu? Cô còn có thể nhớ ra gì nữa không? Nếu như không tìm thấy búp bê Nga, cô còn có cách gì nữa không?”

Triệu Ngọc thuật lại lời nói của người đeo mặt nạ một lần nữa, ít nhất câu nói cũng trở nên lưu loát hơn rất nhiều.

“Ái chà! Bức ảnh!” Ai ngờ, nghe đến đây, Thôi Lệ Châu lại đột nhiên vỗ tay, vội nói: “Tuy rằng cha tôi đã thiêu hủy con búp bê Nga đó rồi, nhưng mà… Ông ấy còn giữ lại một bức ảnh!”

“Ồ…” Triệu Ngọc trợn mắt nhìn: “Chẳng lẽ… Bức ảnh mà người đeo mặt nạ nói đến chính là ý này sao?”

“Nếu như có bức ảnh, vậy người đó đương nhiên là muốn tìm lại rồi!” Tiêu Hàng thúc giục nói: “Cô mau nghĩ lại xem, bức ảnh đó đang ở đâu?”

“Ừm… Bức ảnh… Bức ảnh đang ở Cục Cảnh sát Tấn Bình! Nhất định là đang ở phòng vật chứng rồi!” Thôi Lệ Châu vỗ tay lần nữa, dường như rất kích động: “Lúc đầu thì tôi còn không biết, sau khi đầu óc của cha tôi không còn minh mẫn nữa, tôi mới lục túi của ông ấy, hóa ra ông ấy đã chụp lại tất cả những tang vật đã thiêu hủy để lưu làm hồ sơ.

“Tôi đã mang theo những cái đó đến Tấn Bình, để vào tủ chứa đồ trong viện dưỡng lão!”

“Nhưng sau đó, tôi xảy ra chuyện, mọi thứ đều bị cảnh sát Tấn Bình tịch thu cả rồi!” Thôi Lệ Châu nghĩ rồi nói: “Dù sao bên trong cũng không có thứ gì quan trọng cả nên sau đó tôi cũng không đi lấy lại!”

“Có bao nhiêu bức ảnh?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Chỉ có một bức, nhưng cả mặt trước và mặt sau của năm con búp bê đều được chụp lại!” Thôi Lệ Châu nói: “Tuy rằng… Hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà tôi đã xem đi xem lại con búp bê đó rất nhiều lần rồi, bên trong chẳng có chỗ nào đặc biệt cả?”

“Mặc kệ thế nào thì…” Triệu Ngọc lấy di động ra nói: “Mục tiêu tiếp theo của kẻ địch rất có thể chính là bức ảnh này, tôi phải thông báo ngay cho Lý Lạc Vân, để anh ta phòng bị nghiêm ngặt hơn!”

“Ồ không, không những phải phòng bị nghiêm ngặt hơn, mà còn phải dứt khoát đặt luôn cái bẫy, phải chơi chết mấy tên Nhật đó mới được!”

Lúc Triệu Ngọc đang nói, còn ra vẻ muốn nhấn số điện thoại, Lê Tịnh và Tiêu Hàng đều không nói một lời nào, hai người đờ đẫn nhìn Triệu Ngọc, cảm thấy Triệu Ngọc đã hồ đồ rồi, hoàn toàn giống như đang nói chuyện hoang đường vậy.

Trước đó, bọn họ đã thử vô số lần, điện thoại không hề có tín hiệu.

Nhưng mà, Triệu Ngọc dường như không để ý, còn tự mình nhấn số điện thoại.

Đệch!

Khi Triệu Ngọc dùng máy tăng sóng quả thật bị giật mình, hắn nhìn thấy tác dụng của đạo cụ chỉ cần dùng 354 điểm tích lũy là đã có thể nâng cấp và sử dụng.

Thật là lừa bịp mà!



Triệu Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi, may là lúc trước mình không dùng 5000 điểm tích lũy để nâng cấp đạo cụ này, mới chưa được bao lâu mà đã rớt giá dữ vậy rồi!

Ồ…

Triệu Ngọc hiểu rồi. Một là bởi vì máy chống nhiễu nhân tạo đã tắt rồi. Hai là có thể do thời tiết bên ngoài cũng tốt hơn, cho nên mới không cần phải dùng nhiều điểm tích lũy như vậy để nâng cấp.

Hắn biết nếu đợi thêm một lúc nữa thì nói không chừng không cần tốn một điểm tích lũy nào cả. Nhưng mà bây giờ hắn đã vô cùng cấp bách rồi, tuyệt đối không được tiếc số điểm này nữa.

Vì thế, sau khi dùng 354 điểm tích lũy để nâng cấp thì điện thoại lập tức đầy sóng.

Tích tích tích…

Điện thoại reo vài tiếng, rất nhanh đã vang lên giọng nói của Lý Lạc Vân qua loa.

“A lô, đội trưởng Lý à! Là tôi, Triệu Ngọc đây!” Triệu Ngọc liếc nhìn bọn Lê Tịnh, cố ý quay người né đi một chút, sau đó nói: “Anh mau đến Cục Cảnh sát Tấn Bình tìm vật chứng mà Đào Hương và Thôi Lệ Châu để lại ở viện dưỡng lão, tìm giúp tôi một bức ảnh với tốc độ nhanh nhất, trên ảnh là con búp bê Nga…”



Nhìn Triệu Ngọc nhàn nhã gọi điện thoại, Lê Tịnh và Tiêu Hàng ngẩn người. Ngay từ đầu, bọn họ còn nghĩ rằng Triệu Ngọc đang giả bộ nói chơi!

Nhưng trong đường hầm rất yên tĩnh, nên bọn họ có thể nghe rõ tiếng trả lời của Lý Lạc Vân…

“Cái này…” Tiêu Hàng lấy điện thoại của mình ra nhìn, vẫn không có tín hiệu, anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định quay số vài lần, lúc này mới xác định là vẫn chưa thể kết nối được.

“Ài!” Lê Tịnh cũng hơi hỗn loạn, lập tức cau mày thở dài nói: “Chúng ta trở về phải học tập với Tổng cục Hình sự mới được, nhìn chất lượng điện thoại của người ta kìa!”

“Được rồi…” Lúc này, Triệu Ngọc đã gọi điện xong, nói với bọn Lê Tịnh: “Tôi đã bảo bên Cục Cảnh sát Tấn Bình bố trí thiên la địa võng rồi, chỉ đợi bọn chúng chui đầu vào lưới nữa thôi! Lần này để xem bọn chúng còn chạy được nữa không, nhưng mà…”

“Cho dù thế nào thì chúng ta vẫn nên làm rõ bí mật của búp bê Nga…” Triệu Ngọc cầm điện thoại ra hiệu nói: “Yên tâm, tôi đã bảo anh ta tìm được bức ảnh đó thì gửi qua cho tôi ngay… Ơ kìa? Anh…”

Ai ngờ, làm sao Tiêu Hàng còn chờ nổi Triệu Ngọc nói xong đã? Anh ta đưa tay cướp lấy điện thoại vội ấn số để gọi chi viện đến…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.