“Điện thoại của anh thần kỳ thật đấy!” Gọi điện thoại xong, Tiêu Hàng cầm điện thoại lên khen: “Chúng ta bị nhốt ở nơi như thế này vậy mà vẫn có tín hiệu?”
Vốn dĩ Triệu Ngọc muốn nói vài câu, nhưng hắn đã quá mệt mỏi, hắn ngồi xuống lần nữa, dựa lưng vào vách tường, cũng không lấy lại điện thoại.
“Đội trưởng!” Tiêu Hàng nói với Lê Tịnh: “Yên tâm đi, người của chúng ra đã đến bên ngoài hang rồi, bọn họ đã liên hệ với chuyên gia để lập kế hoạch rồi, tin rằng không bao lâu nữa thì chúng ta có thể ra ngoài!”
“Còn nữa, Dương Khải và A Dũng đều trúng thuốc tê, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu!” Tiêu Hàng nói: “Anh dựa theo lời dặn dò của em, để bọn họ tiến hành điều tra ở Cục xuất nhập khẩu và truy tìm rồi! Bên ngoài đang mưa to, nói không chừng người đeo mặt nạ cũng chưa đi được bao xa đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội để bắt hắn ta!”
“Được!” Lê Tịnh nói: “Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, chắc là có thể yên tâm được rồi!”
Nói xong, Lê Tịnh lại ra hiệu với Triệu Ngọc, quan tâm nói: “Tổ trưởng Triệu, sắc mặt của anh không tốt lắm, anh nên nghỉ ngơi thêm một chút đi!”
“Ài!” Triệu Ngọc nhắm hờ mắt, thở dài nặng nề: “Điều tôi lo là ở đây không xảy ra cháy nổ, ắt sẽ làm loạn kế hoạch của người đeo mặt nạ. Nếu như hắn ta dừng lại tại đây vậy thì chúng ta không thể điều tra nữa rồi…”
“Sếp…” Lúc này, Thôi Lệ Châu kéo tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi cứ luôn nghĩ đến một vấn đề! Anh xem, căn cứ bí mật đã bị bọn họ tìm ra rồi phải không? Như vậy…”
“Tại sao bọn họ vẫn không biết chết là gì dụ chúng ta qua đây chứ?”
“Đương nhiên là vì cô rồi!” Tiêu Hàng xua tay: “Không nhìn thấy à? Chúng tôi vẫn luôn canh chừng cô rất chặt chẽ, bọn chúng không có cơ hội ra tay, chỉ đành phải dụ chúng ta vào bẫy!”
“Đúng nhỉ!” Thôi Lệ Châu mở tay ra nói: “Bắt tôi chỉ vì một con búp bê Nga có phải là hơi hoang đường không?”
“Ừ… Cho nên… Cô bé, rốt cuộc là cô muốn nói gì hả?” Tiêu Hàng nhíu mày.
“Ý của tôi là kho báu vốn không hề ở đây!” Thôi Lệ Châu nói: “Bọn họ chắc chắc đã phát hiện ra chỗ này từ rất lâu rồi, cũng đã tìm quanh một lượt nhưng không tìm ra kho báu!”
“Nhưng mà, không tìm thấy kho báu nhưng lại tìm được manh mối về kho báu, mà manh mối này có liên quan với búp bê Nga!” Thôi Lệ Châu càng nói càng hưng phấn: “Sau đó… Bọn chúng bắt đầu điều tra, cuối cùng phát hiện ra con búp bê Nga đó đã bị cha tôi Đào Hương trộm đi rồi!”
“Mà cha của cô đã mất rồi.” Tiêu Hàng tiếp lời: “Cho nên bọn chúng mới nhắm vào cô, muốn hỏi chuyện của búp bê Nga từ cô!”
“Thông minh!” Thôi Lệ Châu búng tay nói: “Cho nên, sự thật đã quá rõ ràng rồi, manh mối thật sự của kho báu Hoàng Kim được giấu trong con búp bê Nga kia!”
“Ái chà! Thật là tạo hóa trêu ngươi mà!” Thôi Lệ Châu vỗ đùi: “Nếu như suy đoán này là đúng thì chẳng khác nào cha tôi đã từng ở rất gần với kho báu nhưng lại không phát hiện ra!”
“Còn tôi… Tôi lại suốt ngày chơi với manh mối của kho báu, thật buồn bực mà!” Thôi Lệ Châu sắp phát điên: “Nếu như tôi sớm đoán được huyền bí trong đó thì bây giờ tôi đã là người giàu có nhất trên thế giới rồi! Vậy thì cuộc đời còn lại có phải dễ chịu hơn không?”
“Hừ…” Lê Tịnh lạnh lùng bác bỏ nói: “Điều cô nghĩ quả thật rất tuyệt. Nhưng mà, tự cô cũng đã nói rồi, búp bê Nga đã bị Đào Hương thiêu hủy rồi, tôi nghĩ chỉ dựa vào bức ảnh thì cũng không có khả năng tìm thấy manh mối đâu!”
“Đúng vậy!” Tiêu Hàng xoa đầu, hỏi Thôi Lệ Châu: “Cô bé, cô nhớ lại cho kĩ, có khi nào là cha cô đã lừa cô không? Con búp bê Nga đó có thể vẫn chưa bị thiêu hủy?”
“Không thể nào!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Lúc đó, tôi đã không còn nhỏ nữa, tôi biết con búp bê Matryoshaka đó không hề cất chứa thứ gì có giá trị, thậm chí tôi cũng không biết, tại sao cha tôi lại trộm thứ như vậy nữa?”
“Chuyện này cũng hơi thú vị đấy!” Triệu Ngọc chán nản dựa vào tường, nhắm mắt lại rồi nói: “Đào Hương đã trộm con búp bê Nga đó từ đâu? Đường đường là một vua trộm thì tại sao lại đi trộm một thứ không có giá trị như vậy chứ?”
“Là từ chỗ…” Thôi Lệ Châu xoay tròn mắt, cố gắng nhớ lại: “Lúc đó… ngoài con búp bê này còn có rất nhiều đồ cổ, tuy chúng đều không đáng giá, nhưng rõ ràng không phải là tác phong từ trước đến giờ của cha tôi!”
“Ồ…”
Ai ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên mở to mắt, “ồ” một tiếng với Thôi Lệ Châu, sau đó đồng thanh nói ra ba chữ: “Ông chuyên gia!”
Lê Tịnh và Tiêu Hàng đều nhìn đến ngơ ngẩn.
“Đồ vật… là trộm từ nhà của một vị chuyên gia nào đó!” Mắt Triệu Ngọc càng lúc càng mở to.
“Viên Tuấn Thành là nạn nhân cuối cùng…” Thôi Lệ Châu cũng kích động nắm chặt nắm đấm: “Cho nên…”
“Viên Tuấn Thành là người chơi đồ cổ, lại là chuyên gia văn vật trong thời kỳ kháng chiến!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Cho nên, búp bê Nga có thể là của ông ấy, Đào Hương đã trộm đi mất!”
“Nhưng mà, những tên tội phạm đó chắc cũng không biết!” Thôi Lệ Châu xoay nắm đấm: “Bọn chúng thậm chí không biết con búp bê Nga là của vị chuyên gia nào? Cho nên mới sử dụng thuốc nói thật, sau đó vì muốn giữ bí mật mà giết người!”
“Cuối cùng bọn chúng lấy được đáp án từ Viên Tuấn Thành, nhưng mà đáp án đó lại tăng thêm độ khó cho bọn chúng, búp bê Nga đã bị trộm mất!” Triệu Ngọc nói: “Bọn chúng chỉ có thể đi điều tra xem ai là người đã trộm đi, sau đó điều tra đến Đào Hương, sau đó lại điều tra đến cô! Trời ạ, chẳng lẽ bên trong con búp bê Nga này có cất giấu kho báu Hoàng Kim thật sao?
“Chắc chắn là vậy rồi! Nếu không thì sao họ làm ra nhiều chuyện như thế chứ?” Thôi Lệ Châu kích động nắm chặt lấy tay Triệu Ngọc: “Sếp à, phát huy bản lĩnh thần thám của anh đi! Kho báu… Kho báu sắp xuất hiện rồi! Cho tôi một chút thôi thì tôi đã mãn nguyện rồi!”
“Đợi đã….” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra việc gì đó, vội duỗi tay lấy điện thoại.
“Ở đây!” Tiêu Hàng bị phương thức phá án kỳ lạ này làm cho ngớ người, một giây sau mới vội đưa điện thoại lại cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội mở văn bản trên điện thoại, mở tư liệu liên quan đến Viên Tuấn Thành ra, miệng nói như lướt: “Tôi nhớ là Viên Tuấn Thành chưa từng báo cáo chuyện mất trộm, sở dĩ ông ta không báo cáo chắc chắn là vì việc thu được văn vật có vấn đề!”
“Sếp!” Thôi Lệ Châu vội nhắc nhở: “Năm đó tôi vẫn còn ở thành phố Hoàng Kim, là năm 20xx, anh kiểm tra vào khoảng thời gian đó là được!”
“Biết rồi…” Triệu Ngọc nhanh chóng lật tìm tư liệu của Viên Tuấn Thành, rất nhanh đã tìm thấy thứ mà hắn muốn tìm từ trong hơn mười bức ảnh, hắn vội đưa cho Thôi Lệ Châu rồi hỏi: “Cô nhìn xem, có phải là cái này không?”
“Đúng!! Đúng rồi!” Thôi Lệ Châu chỉ nhìn lướt qua đã chắc chắn nói: “Cái màu đỏ này chính là con búp bê Nga đó!”
Hả?
.
Lê Tịnh và Tiêu Hàng kinh ngạc, vội vàng tiến lên phía trước xem, lúc này mới nhìn thấy đó là một bức ảnh đời thường của Viên Tuấn Thành, trên ảnh thấy rõ đây là phòng sách của nhà ông ấy, tại một vị trí không mấy nổi bật ở trên kệ sách bên cạnh có đặt một vật phẩm màu đỏ, chính là con búp bê Nga đó!!
“Ừm…” Thôi Lệ Châu chỉ vào những vật phẩm khác trên kệ sách nói. “Cái này, cái này, còn cái này nữa, tất cả đều bị cha tôi trộm đi!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc sâu sắc gật đầu: “Bây giờ chúng ta có thể chứng minh, con búp bê Nga này là Đào Hương trộm từ nhà của Viên Tuấn Thành! Như vậy… Bây giờ, xuất hiện thêm một vấn đề mới, Viên Tuấn Thành có được con búp bê Nga này từ đâu?”