Triệu Ngọc vốn còn tưởng rằng, bạn mới mà Lê Tịnh sẽ giới thiệu cho hắn là cấp trên trong phòng Đặc Cần, hoặc là những người giỏi giang, vân vân, nhưng không ngờ lại là hai người nước ngoài!
Hỏi mới hay, hai người này là nhân viên Sở Tình báo Nga, đặc biệt cung cấp tin tình báo cho họ.
Ban đầu, lúc thấy tác phong quốc tế như trong phim thì Triệu Ngọc có cảm giác lâng lâng, giả vờ ra vẻ đoàng hoàng mà hàn huyên với người ta vài câu.
Song, nói chuyện thân quen một hồi và cả những cái chớp mắt không ngừng của Lê Tịnh, bấy giờ Triệu Ngọc mới nhận ra tình huống.
Ồ...
Cảm giác hai người này mặt ngoài thì cung cấp tin tình báo, nhưng vẫn đang rất quan tâm đến hoàng kim mà bọn họ bị mất, nên đang muốn tìm hiểu sự việc thông qua Triệu Ngọc đây mà.
Lời nói của Lê Tịnh thì hết sức thành thật, nhưng ánh mắt cô ta lại đang ra hiệu cho Triệu Ngọc, bảo hắn nói chuyện có chọn lọc một chút, cố né chuyện về hoàng kim ra.
Đối với những chuyện tranh chấp ngoại giao như thế này, tuy Triệu Ngọc chưa bao giờ tiếp xúc nhưng từ lâu hắn đã là cao thủ trong mấy chuyện tương tự như vậy rồi, chẳng phải vì da mặt hắn dày như cái mo sao?
Thế là, hắn bắt đầu chuyển chủ đề, giả ngu giả ngơ, thần không biết quỷ không hay, chẳng bao lâu đã làm hai vị người Nga này hoang mang.
Triệu Ngọc cứ liên tục mèo khen mèo dài đuôi, nào là hắn anh dũng như thế nào, vô địch cỡ nào, song, tình hình quan trọng về kho báu thì hắn lại cố lảng đi không nhắc đến.
Lê Tịnh nhìn vẻ vô sỉ tự biên tự diễn của Triệu Ngọc thì suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Nhận ra mình suýt nữa mất lịch sự, cô ta mới tìm một cái cớ qua loa, bảo Triệu Ngọc bị thương không nhẹ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thế mới đuổi khéo được hai chuyên viên người nước ngoài này đi.
Đợi hai người đó đi khỏi, Triệu Ngọc không nhịn được nữa, mắng: “Đội trưởng Lê, chuyện này là sao? Lấy tôi thử kiếm à? Nếu mọi người không muốn những người Nga đó tham gia vào thì để họ đến đây làm gì?”
“Ngoại giao hai nước lớn mà, nào có đơn giản như anh nghĩ chứ?” Lê Tịnh cười nói: “Chúng ta đang trong thời gian hợp tác, dù sao cũng phải thể hiện chút thành ý chứ!”
“Vậy thì cũng đừng gọi tôi qua đây chứ?” Triệu Ngọc nghiêm mặt: “Bảo tôi đến bệnh viện rồi chẳng phải là xong chuyện sao? Không nên đến thì cứ phải đến, đến rồi thì không cho nói thật, đúng là chẳng hiểu nổi các anh các chị!”
“Ai bảo anh nổi tiếng như vậy làm gì, người ta chỉ đích danh anh mà!” Lê Tịnh cười khẽ, mở cửa xe chỉ huy, mời Tiêu Hàng và Miêu Anh đứng bên ngoài từ nãy vào.
Chẳng hiểu vì cớ gì mà khi Lê Tịnh và Miêu Anh đứng chung một chỗ, không hiểu sao Triệu Ngọc luôn có cảm giác hai cô gái này như có quan hệ huyết thống gì đó vậy.
“Có điều, nói đi nói lại thì...” Lê Tịnh nói với Triệu Ngọc: “Bên phía người Nga đã giúp đỡ chúng ta không ít, rất nhiều tin tình báo tuyệt mật đều là của họ cung cấp cho chúng ta! Mọi người xem...”
Nói đoạn, cô ta bật màn hình trên xe chỉ huy lên, một đoạn tài liệu đột nhiên hiện lên.
“Dựa vào tin tình báo của cả hai bên, hiện giờ chúng ta có thể xác định được đại khái rằng tổ chức lên kế hoạch về kho báu này là một tổ chức tội phạm quốc tế có tên là Seraph.” Lê Tịnh chỉ vào màn hình, nói: “Tổ chức này sống nhờ các vụ ám sát thương nghiệp, buôn bán tình báo, phạm vi hoạt động ở vùng Đông Á và Đông Nam Á...”
“Seraph?” Miêu Anh khẽ giọng nói thầm một câu: “Thiên sứ rực lửa...”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu như đúng rồi.
“Anh... nghe hiểu được tiếng Anh à?” Miêu Anh nhướng lông mày.
Triệu Ngọc nghiêm túc lắc đầu.
Miêu Anh trợn mắt, miệng buông một chữ “Xì”.
“Nghe nói, thủ lĩnh của bọn chúng tên là Daniel, là một gã giàu nứt vách người Brunei!” Lê Tịnh báo cáo: “Tuy không có chứng cứ, nhưng phía Nga cho rằng Seraph và Nhật đang cấu kết với nhau. Chuyện này có liên quan đến kho báu hoàng kim, có lẽ là do phía Nhật khởi xướng!”
Lúc này, Triệu Ngọc thấy trên màn hình hiện lên bức ảnh một người đàn ông châu Á da ngăm đen. Có điều, thân hình người này mập mạp, vừa nhìn là biết không phải tên đeo mặt nạ kia.
Vì vậy Triệu Ngọc suy đoán, nếu thật sự do Seraph làm ra vậy thì gã đeo mặt nạ kia có thể là kẻ chỉ huy hành động của bọn chúng, hoặc là đặc công lợi hại bên phía Nhật Bản phái đi.
“Ngoài ra, chúng ta còn điều tra được một việc!” Lê Tịnh nói: “Seraph từng tham gia vào sự kiện bắt cóc ở toà nhà thương mại Philippines, mà ngay lúc đó, tòa nhà thương mại kia là nơi nghiên cứu chế tạo Antimony!”
“Thế nên bọn chúng rất có thể là người đã trộm đi Antimony!”
“Phù...” Triệu Ngọc biếng nhác vịn lên vai Miêu Anh, hỏi: “Đội trưởng Lê, cảm ơn cô đã cho chúng tôi biết thêm thông tin về bọn chúng, vậy... có còn thông tin nào chính xác hơn nữa không?”
“Nếu chưa phải là tin chính xác thì chi bằng chúng ta nghiên cứu con búp bê đi!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh trịnh trọng hỏi: “Bên phía Nga không đề cập đến chuyện con búp bê à?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Vẫn chưa nói cho họ biết! Chuyện này tạm thời không nên nói với họ!”
“Không thể nào?” Miêu Anh nhíu mày: “Nhỡ đâu phía Nga biết chuyện gì thì sao? Nếu vậy thì ít nhất chúng ta cũng có thể tìm được kho báu trước bên địch!”
“Ừm... Chuyện này... Nên đợi đến lúc chúng ta không giải được mã hẵng nói sau!” Lê Tịnh lắc đầu: “Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định!”
Miêu Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Triệu Ngọc biết có nhiều lời cũng chẳng ích gì, bèn giành nói trước: “Được rồi... Nếu vậy thì vẫn nên tranh thủ thời gian giải mã con búp bê đi!”
“Còn một việc nữa mà mọi người cần biết...” Lê Tịnh dầy lo lắng, nói: “Dựa vào những biểu hiện tình báo liên quan, lần này, dường như Seraph dốc toàn bộ lực lượng để hành động. Có lẽ là những người chúng ta gặp phải trong căn cứ không phải là tất cả bọn chúng!”
“Tôi có hơi lo, một khi bọn chúng do thám được kho báu nằm ở đâu, rất có thể sẽ hành động với quy mô lớn hơn nữa!” Lê Tịnh thở dài: “Người phía mình đang trong quá trình khẩn cấp truy bắt, nhưng hiện tại vẫn chưa có bất cứ tin nào cả.”
“Tôi biết rồi.. Chúng ta cùng nghĩ cách...” Nghe tin này, lòng Triệu Ngọc như tỏa ra một ít khói mù mịt.
...
Ra khỏi xe chỉ huy, Triệu Ngọc cuối cùng cũng gặp các thành viên tổ mình, Miêu Anh và những người này đều là bạn cũ, đương nhiên không cần giới thiệu nữa.
Chẳng qua là vì vụ án Trình Lăng Phỉ còn một vài công việc hậu kỳ, Tăng Khả và Nhiễm Đào vẫn chưa đến cùng với Miêu Anh.
Mọi người cùng nhau thương lượng, cho rằng ở lại Nghĩa Sơn cũng không cần thiết lắm, thế là chuẩn bị lái xe ô tô về Cục Cảnh sát Phụng Bình, sau đó tiếp tục điều tra.
Bây giờ đã là ba giờ khuya, mọi người ai cũng mệt lả người, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Nhưng Triệu Ngọc vừa mới ngủ mười mấy tiếng nên trạng thái tinh thần đang ở mức cao nhất. Vì thế trên đường trở về, hắn luôn suy nghĩ tất cả sự việc.
Rất nhanh hắn đã rút ra được ba điểm đáng nghi mà người khác không chú ý đến, bị hắn tìm ra được:
Điểm đầu tiên, năm đó Đào Hương đi trộm đồ của Viên Tuấn Thành trong đó có con búp bê, có lẽ là vì kho báu. Nếu ông ta cho rằng có thể thu được manh mối từ những thứ đó, thì tại sao ông ta lại dễ dàng hủy đi con búp bê như thế?
Có khi nào... Ông ta chẳng những không hủy diệt mà còn lén tìm được bí mật gì rồi?
Điểm thứ hai, từ sau khi phát hiện ra căn cứ bí mật, Triệu Ngọc vẫn luôn có một câu hỏi. Đó là, nếu như lúc trước phía Nhật Bản muốn giấu kho báu đi thì căn cứ kia hoàn toàn bí mật, tại sao họ lại không giấu kho báu vào trong đó?
Trừ nơi đó ra, chẳng lẽ còn nơi nào càng thích hợp, càng bí mật hơn à?
Hoặc là kho báu vốn đã ở trong căn cứ rồi, chẳng qua là bị giấu ở một nơi không thể tìm ra?
Thứ ba, điểm đáng nghi này liên quan đến sự mơ hồ của Triệu Ngọc với quẻ văn!
Quẻ Khôn Chấn cũng được, quẻ Khôn Cấn cũng thế, ít nhất vẫn trong phạm trù mà Triệu Ngọc có thể hiểu.
Nhưng mà... “Khôn Chấn - Cấn” là sao?
Khôn là chuyện lớn, Chấn là vị trí, Cấn là tiến triển vụ án... Có lẽ, kỳ ngộ sắp xuất hiện sẽ có liên quan đến ba chuyện này, nhưng mà...
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì Triệu Ngọc lại không thể không có một dự cảm vô cùng bất ổn!
Không!
Không đúng!
Nếu thật sự có thể phá được vụ án kho báu, tìm được kho báu tuyệt thế, vậy thì trong quẻ văn phải xuất hiện quẻ “Đoái” đại diện cho sự giàu có chứ?
Lẽ nào...
Quẻ văn này là chỉ bản thân mình, kết quả là không những không tìm thấy kho báu, mà hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn sao?