Bốn tiếng sau, đội cứu hộ cuối cùng cũng mở ra một lối đi bằng máy phá dỡ, dùng dây thừng cứu cả bọn Triệu Ngọc ra.
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, khi mọi người lại trở về sơn động, Triệu Ngọc cảm giác như họ chỉ mới ở dưới căn cứ trong lòng đất chưa được bao lâu.
Vì trước đó, bọn họ có báo rằng mình bị bom đe dọa tính mạng nên nhóm Triệu Ngọc mới được giải cứu ra thì lập tức có một đội gỡ bom chuyên nghiệp vào căn cứ để tiến hành việc gỡ bom.
Đi dọc theo hang động ra ngoài, cơn mưa to đêm qua đã tạnh nhưng gió thổi qua núi vẫn ẩm ướt.
Trong bốn người, chỉ có Lê Tịnh và Triệu Ngọc là bị thương khá nặng nên vừa xuống núi, cả hai được đưa lên xe cứu thương.
Đội cứu hộ lo rằng bom vẫn chưa được giải quyết nên sau khi lên xe, họ đã được sơ tán đến khu vực an toàn.
Vốn là phòng Đặc Cần yêu cầu chuyển bọn họ vào bệnh viện kiểm tra trước nhưng Lê Tịnh nhất định muốn ở lại, cô ta muốn báo rõ chân tướng sự việc từ đầu đến cuối trước để còn mau chóng bố trí nhiệm vụ.
Tuy lòi ra một cái căn cứ bí mật lâu đời, nhưng sóng gió do kho báu gây ra rõ ràng vẫn chưa kết thúc.
Không ai biết rằng xung quanh con búp bê thần bí và cả kho báu gây chấn động kia lại sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Bất kể là Lê Tịnh, Triệu Ngọc hay là những nhân viên đặc vụ có liên quan, chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là phải bóc trần bí mật của con búp bê Nga.
Thế nên, họ đã điều động những cao thủ giải mã trong phạm vi cả nước tham gia vào công tác bẻ khóa, làm việc cả ngày lẫn đêm.
“Tôi không sao, thật sự không sao hết...” Triệu Ngọc nằm trên xe cứu thương, cố gắng kỳ kèo với bác sĩ cấp cứu, để ra vẻ lời mình nói là đúng, hắn còn gồng mình ngồi dậy trên cáng.
“Sếp ơi, anh nằm yên đi!” Bác sĩ không dám nói gì, Thôi Lệ Châu lại nhanh chóng đè Triệu Ngọc xuống: “Đây không phải lúc cho anh thể hiện đâu, anh không biết đâu, lúc anh ngủ trong ấy, tôi vẫn lo anh sẽ ra đi đột ngột đấy! Tôi cứ ngồi xem mạch cho anh mãi đấy!”
“Lượn nhanh cho tôi!” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Ban nãy chẳng bảo cái gì mà chê tôi ngáy to quá hay sao? Tiểu Thôi, tôi nói bao nhiêu lần rồi? Làm người là phải chính trực!”
“Đến rồi, đến rồi... Bên này, bên này nè...”
Triệu Ngọc vừa nói xong, bên ngoài xe cứu thương lại rối loạn, bỗng hắn nghe thấy tiếng của Trương Cảnh Phong và Ngô Tú Mẫn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là mấy đồng nghiệp trong tổ điều tra đặc biệt đã đến.
Cạch cạch, cửa xe bị mở ra, người vào không phải đồng nghiệp nào khác mà là Miêu Anh!
“Miêu... Miêu Miêu... Sao em lại đến đây?” Triệu Ngọc ngạc nhiên, lại ngồi dậy khỏi cáng.
“Em không tới thì anh lên trời luôn rồi đúng không!” Miêu Anh nhanh chóng đến trước mặt Triệu Ngọc, cố ý lấn Thôi Lệ Châu sang một bên, rồi quan tâm hỏi: “Cái đồ thiên tài gây chuyện nhà anh, em chờ anh suốt hai ngày trời, hai ngày đấy, anh thì giỏi lắm, gây ra chuyện lớn như vậy! Anh... anh thấy có lỗi với em không hả?”
“Ừm...” Triệu Ngọc không có gì để nói, sững người mất hai giây mới miễn cưỡng nghĩ ra lý do thoái thác: “Anh cũng có ngờ đâu! Nhưng chuyện xảy ra gấp quá, anh cũng bất đắc dĩ mà, chỉ có thể ra tay mau lẹ, làm thất bại âm mưu phía địch, trả lại sự hòa bình cho thế giới?”
Ọe... Thôi Lệ Châu làm vẻ nôn mửa.
Miêu Anh thì không nói gì mà chỉ giơ tay nhéo nhéo cằm Triệu Ngọc, quan sát Triệu Ngọc kỹ càng, sợ hắn thật sự có chỗ nào không ổn.
“Lần sau...” Triệu Ngọc vẫn còn dõng dạc giải thích: “Anh hứa với em, nếu còn có chuyện thế này nữa, anh sẽ đi tìm những người đó thương lượng với họ trước, bảo họ chờ mấy ngày nữa hẵng ra tay, chờ tiểu thư Miêu chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta sẽ chiến một trận đánh chết chúng luôn! Em xem... Ý định này có hay không?”
Đệch... Thôi Lệ Châu sắp nôn thật.
“Ừ!” Nào ngờ, Miêu Anh không màng dơ bẩn trên người Triệu Ngọc, giơ hay tay lên nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thì thầm: “Xem ra, đây là mệnh rồi!”
Tuy cả người vừa rát vừa đau, nhưng Triệu Ngọc vẫn ôm lại nữ thần của mình với tâm trạng vui vẻ.
Thôi Lệ Châu thấy đôi tình nhân nhà người ta ân ái thì vội vàng lôi bác sĩ chất phác kia ra ngoài...
“Dù sao thì em cũng quyết định rồi...” Miêu Anh ôm Triệu Ngọc, cười nói: “Sau này, dù là vụ án dẫu lớn hay nhỏ thì em cũng không rời xa anh đâu! Em vừa đi là anh đã xảy ra chuyện rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó, em nên trông chừng anh kĩ hơn, ha ha...” Vì Miêu Anh ôm càng lúc càng chặt, Triệu Ngọc không khỏi nhăn mặt nhếch môi.
Phải biết là hắn bị súng mô phỏng bắn như điên, dù đạn cao su không nguy hiểm đến tính mạng nhưng người hắn giờ vẫn đầy những vết bầm tím.
Hơn nữa, hắn còn bị địch đấm nhiều cú, tuy có thuốc bổ sung năng lượng chống đỡ thay cho một chút nhưng lại không giảm được bao nhiêu đau đớn.
Càng gay go hơn nữa là tay hắn bị gãy, mặc dù đã dùng mấy thiết bị chỉnh hình tàng hình nắn xương nhưng khớp vẫn bị ảnh hưởng đôi chút.
“Được rồi.” Miêu Anh dường như nhận ra Triệu Ngọc đang đau, thế là buông hắn ra, thúc giục: “Mau kể em nghe đã xảy ra chuyện gì, nhanh đi!”
“Anh yên tâm, vụ án ở huyện Cao Lan đã chấm dứt rồi, em giờ đã về lại đơn vị, em có quyền biết chi tiết vụ án!”
“Em nghe nói lại xuất hiện manh mối mới?”
“Đúng vậy...”
Chính xác thì Miêu Anh hoàn toàn có quyền được biết, về công lẫn về tư, cho nên Triệu Ngọc lập tức nói cho Miêu Anh tất cả chân tướng sự việc, từ chuyện lớn đến chuyện bé.
Đương nhiên, trong chuyện lớn chuyện bé kia không bao gồm phần liên quan đến đạo cụ rồi.
Chuyện vừa ly kỳ vừa nghiêm trọng, Miêu Anh nghe mà kinh ngạc, đến khi cô nghe đến chuyện trong căn cứ có bom thì càng căng thẳng hơn: “Bên địch quá khốn nạn, bọn chúng không chiếm được đồ thì thà đạp đổ chứ không cho ta có được! Chúng ta tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng được!”
Ừm...
Triệu Ngọc nghĩ bụng, mấy câu này sao mà nghe quen tai vậy, sao mà nói giống hệt Lê Tịnh thế?
Không nói đến vẻ ngoài thì cả hai đúng là có giống nhau đôi chút thật, tuy trông Lê Tịnh không được cường tráng như Miêu Anh, nhưng bàn về thực lực, có lẽ là lợi hại hơn Miêu Anh một chút.
Lẽ nào... Cha vợ mình... Ừm...
“Nếu vậy thì...” Miêu Anh nôn nóng nói: “Những quả bom đó không biết khi nào sẽ nổ, đội gỡ bom của ta vào đó chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?”
“Anh có chắc đống bom đấy đều là bom hẹn giờ chứ không phải kíp nổ từ xa không?”
“Có lẽ là vậy!” Triệu Ngọc trả lời: “Lê Tịnh báo trong hang không có bất cứ tín hiệu nào, khả năng kíp nổ từ xa rất nhỏ. Yên tâm đi em, đội gỡ bom đều là dân chuyên nghiệp, bọn họ sẽ xử lý ổn cả thôi.”
“Mạo hiểm quá!” Miêu Anh thở dài: “Nếu bom mà nổ, đừng nói là căn cứ, cả ngọn núi này cũng sụp luôn ấy chứ!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh vừa vặn bắt lấy tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì chúng ta nên tuồn tin giả ra ngoài, nói là vùng núi cạnh khu căn cứ Nghĩa Sơn xảy ra vụ nổ không rõ nguyên nhân.”
“Nếu những tên đó biết mọi người không bị bom nổ chết thì...” Miêu Anh nhíu mày, lo lắng nói: “Rất có thể kế hoạch sẽ bị bỏ lỡ! Vậy thì... cuối cùng chúng ta có thể sẽ không bắt được bọn chúng!”
“Yên tâm đi, anh lo liệu hết rồi!” Triệu Ngọc vui vẻ gật đầu, không ngờ Miêu Anh lại suy nghĩ giống y hệt mình, thật không hổ là hai vợ chồng mà.
Lúc hai người đang hàn huyên thì Tiêu Hàng bỗng mở cửa xe, đứng ngoài kêu: “Cảnh sát Triệu, anh còn ráng được không đấy? Đội trưởng Lê muốn anh đến chỗ xe chỉ huy một chuyến.”
“Chúng tôi có vài người bạn mới đến, cô ấy bảo, anh cũng cần gặp nhau một lát!”