“Sếp!” Chợt nhìn thấy Triệu Ngọc xuất hiện, tròng mắt của Thôi Lệ Châu đỏ lên, vội vàng chen lên, giữ chặt cánh tay của Triệu Ngọc túm lại, miệng gấp gáp nói: “Sếp à, sếp à, anh nghe tôi nói mấy câu đã...”
“Không sao, không sao!” Triệu Ngọc lù lù bất động, vỗ vỗ bờ vai trắng như ngọc của Thôi lệ Châu: “Lưu Chiêm Binh đều đã nói cho tôi biết rồi, đám người kia mời tôi vào trong ngồi một lúc!”
“Mẹ nó! Cái tên Lưu Chiêm Binh chết tiệt này!” Thôi Lệ Châu mắng to, không ngờ lại nhìn thấy Lưu Chiêm Binh đang thở hồng hộc đuổi theo.
Từ xa Lưu Chiêm Bình đã khoa tay múa chân với Thôi Lệ Châu, từ vẻ mặt như đưa đám có thể thấy được, ý của anh ta là: “Tôi căn bản không thể ngăn được, chị đại à!”
Cái này...
Sau khi Triệu Ngọc bỗng nhiên xuất hiện, hiện trường ngược lại được yên tĩnh trong phúc chốc.
Tiêu Hàng bước tới khuyên giải: “Triệu Ngọc, điều kiện là do đám bắt cóc nói ra, nhưng chúng ta không nhất định phải đồng ý ngay! Anh yên tâm, chúng tôi sẽ bàn bạc lại với bọn chúng!”
“Đội phó, đừng do dự!” Một thành viên của phòng Đặc Cần khuyên nhủ: “Các anh em đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mạnh mẽ tiến công thôi!”
“Từ từ đã...” Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt ra hiệu dừng lại, nói: “Mọi người cần phải phân rõ một điểm, giết người là chuyện của các anh, nhưng phá án là do tôi quản! Các anh cứ xông vào như vậy rồi giết chết người thì vụ án của tôi làm sao có thể phá đây?”
“Hả?”
Tên đặc công kia lập tức cảm thấy không vui, mặc dù anh ta cũng là bại tướng dưới tay Triệu Ngọc, nhưng lời nói của Triệu Ngọc thực sự hơi ngang ngược.
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?” Người kia rướn cổ phản bác: “Không rõ tình huống hiện tại à? Bọn chúng có bom, có con tin, còn có thể có kho báu, chúng ta đâu thể vì việc phá án của các anh mà không quan tâm đến bất cứ điều gì khác như vậy được?”
“Đúng vậy!” Một đặc công khác chế giễu: “Nếu đã muốn phá án, vậy anh có thể đi vào thẩm vấn không? Xem anh còn có thể sống sót đi ra không?”
“Được rồi!” Tiêu Hàng vội vàng ngăn thủ hạ của mình lại, quát: “Giờ là lúc nào rồi mà còn so đo những thứ này? Triệu Ngọc... Anh nghe tôi nói... Này? Này? Anh làm gì vậy... Quay lại... Quay lại...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc căn bản không còn tâm trí đâu nghe Tiêu Hàng nói chuyện, chỉ cất bước tiến về phía cung điện...
“Sếp à!” Thôi Lệ Châu cảm thấy sắp điên rồi, vội vàng kéo hắn lại: “Không thể đi được, làm vậy chẳng phải là muốn chết sao? Những kẻ kia rất liều mạng, chỉ hận không thể đồng quy vu tận với kho báu, bọn chúng chỉ là muốn kéo thêm anh làm đệm lưng mà thôi...”
“Không còn nhiều thời gian nữa!” Triệu Ngọc chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình.
“Chỉ còn hai phút, bọn chúng sẽ giết con tin!”
“Vậy cũng không được...” Tiêu Hàng nói với giọng chắc như đinh đóng cột: “Dù cho giết con tin thì anh cũng đâu thể đi chịu chết được?”
“Đội phó Tiêu.” Nghe thấy lời ấy, Triệu Ngọc bỗng nhiên ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt mà nói với Tiêu Hàng: “Triệu Ngọc tôi luôn luôn anh dũng không sợ, thấy chết không sờn, vì an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân, tôi nhất định phải hy sinh... À không! Tôi phải đấu tranh đến cùng với bọn khủng bố, tuyệt đối không bỏ chạy... À... Tuyệt không thỏa hiệp!”
“Mọi người đều nhớ kĩ, mặc kệ như thế nào đi nữa, Triệu Ngọc tôi cũng là một người cao thượng, một người chính trực, một người thoát ly khỏi sự thô tục tầm thường!” Triệu Ngọc vung tay lên, quay người tuyệt quyết: “Công trạng à, anh có một nửa thì tôi cũng có một nửa! Hảo hán thì một mình gánh chịu mọi việc, đi!”
“...”
Nghe được lời nói hùng hồn dở dở ương ương không có đầu cuối này của Triệu Ngọc, tất cả mọi người đều bó tay rồi.
“Không được... Không được...” Nhưng mà, Thôi Lệ Châu làm sao chịu đồng ý chứ? Cô ta đã gấp đến phát khóc rồi, vội vàng dùng hai tay hung hăng níu chặt quần Triệu Ngọ mà kêu: “Sếp à, anh không thể đi được...”
Xoẹt xoẹt...
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên một cách lúng túng, không khí lập tức lặng ngắt như tờ vì bất ngờ. Quần của Triệu Ngọc đã bị rách một mảng lớn, bên trong còn lộ ra một góc vải màu đỏ...
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc vội vàng che lại chỗ bị lộ.
“Sếp à...” Nước mắt Thôi Lệ Châu ào ào rơi, khóc ròng, nói: “Hu hu... Anh... Năm nay là năm hạn của anh sao?”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc phát điên, lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng nói vào bên tai Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, Tiểu Thôi, cô nghe tôi nói, không phải là tôi đi chịu chết! Tôi không muốn chết, những người trong phòng kia càng không muốn chết đâu!”
“Tôi nói cho cô biết, tất cả chúng ta đều nghĩ sai rồi, chân tướng mọi chuyện căn bản không giống như những gì chúng ta tưởng tượng đâu!”
“Hả? Vậy thì... là như thế nào?” Thôi Lệ Châu hỏi lại.
“Được rồi, thời gian thật sự không còn nhiều nữa!” Triệu Ngọc lại nhìn đồng, sau đó gỡ tay Thôi Lệ Châu ra, an ủi: “Tin tôi, tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu, ngoan! Cứ chờ ở đây đi!”
“Anh...” Mặc dù Thôi Lệ Châu không hiểu rõ ý tứ của Triệu Ngọc, nhưng thông qua những gì mình biết về Triệu Ngọc, cô ta vẫn buông tay ra.
Triệu Ngọc sờ lên đầu cô ta, mỉm cười, lúc này mới quay người đi về phía cửa chính của đại điện.
Chỉ là có điều, lần này hắn không thể nào đi lại thảnh thơi như trước được nữa, bởi vì quần đã bị rách ra, hắn nhất định phải dùng tay túm lấy lưng quần mới được.
Lúc này, thời gian quy định đã đến, lo bọn bắt cóc thật sự sẽ sát hại người vô tội, nên khi Triệu Ngọc vừa mới đi lên cầu thang thì lập tức hô to về phía đại điện: “Này! Seraph! Khôn ni chi oa! Tôi là Triệu Ngọc! Ông nội Triệu của anh đến rồi đây... Này...”
Vì để gây sự chú ý với kẻ địch, hai cánh tay của hắn cùng vung lên, chợt quên mất quần, khiến một chút vải đỏ bên trong lại bị lộ ra...
Sau khi mọi người dưới đài thấy cảnh này, tất cả đều cứng đờ, dù ở trong phim truyền hình điện ảnh thì cũng đâu thấy người nào “cá tính” thế này?
Thẩm mỹ của Triệu Ngọc đúng là chẳng giống ai cả...
Lúc đầu, tất cả mọi người đều cho rằng đám bắt cóc sẽ không nhịn được mà cho Triệu Ngọc một viên đạn. Nhưng ai ngờ, sau khi tiếng cửa “kẹt kẹt” vang lên, có kẻ thò ra hất tay về phía Triệu Ngọc, ra hiệu bảo Triệu Ngọc qua đó!
Mẹ nó...
Trong lòng Triệu Ngọc bội phục những tên bắt cóc này rồi, nếu như là người khác cởi quần nhục nhã mình thì nói không chừng, mình đã không nhịn được mà nổ súng từ lâu rồi.
Nhìn thấy đối phương mở cửa, Triệu Ngọc cũng không khách sáo nữa, kéo lại quần rồi vui vẻ chạy tới.
Sau khi hắn lẻn qua khe cửa nhỏ hẹp và bước vào đại điện, cửa lớn lập tức bị một tên bắt cóc lực lưỡng dùng sức đóng lại.
Ngay sau đó, người này kéo Triệu Ngọc đến khu vực giữa đại điện, sau đó giơ tay ra hiệu về phía Triệu Ngọc, ý là muốn lục soát người hắn.
Triệu Ngọc không có gì phải che giấu, liền giơ hai tay lên để hắn ta lục soát.
Chỉ có điều, hai tay giơ lên lại khiến quần rơi xuống, lập tức làm bọn bắt cóc được “mở rộng tầm mắt”.
“Không phải tôi cố ý đâu...” Triệu Ngọc giải thích: “Quần bị người ta kéo rách, không phải tôi cố ý...”
Hắn vừa dùng dáng vẻ lưu manh giải thích, vừa nghiêm túc quan sát tình huống trong điện. Thấy nhóm con tin đã bị bọn chúng đưa đến vị trí trung tâm, hẳn là để đề phòng cảnh sát đột kích.
Nhóm bắt cóc có ba người, một người đứng bên cạnh tấm bình phong chăm chú nhìn chiếc mặt nạ của mình, một người có vóc dáng thấp bé ở phía xa nhìn chằm chằm con tin đang đào đất, một người khác chính là người đàn ông lực lưỡng đang đứng cạnh mình.
Người đàn ông cường tráng tức giận xoay người Triệu Ngọc lại, vừa cẩn thận lục soát một lần, đợi đến khi xác định được không có gì bất thường mới gật đầu nhẹ với người đàn ông đeo mặt nạ.
Lúc này, Triệu Ngọc mới thấy rõ ràng hình dáng của người đàn ông đeo mặt nạ, hắn vốn cho rằng tên này từng hô “baka” thì ít nhất cũng là một người Đông Á thuần chủng mới đúng?
Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn ta càng giống một người con lai Á Âu, mũi cao, xương lông mày nhô ra, thậm chí ngay cả màu mắt cùng khác biệt so với người châu Á.
Thế nhưng, nhìn hình dáng bề ngoài của hắn ta, thì lại thấy đó là kiểu người phương Đông điển hình.
Trung Tây kết hợp như vậy khiến người này trông khá đẹp mắt, nếu như cao hơn một chút nữa thì có thể trở thành một mỹ nam tiêu chuẩn.
“Nghe nói... anh tìm tôi?” Triệu Ngọc cũng không để ý đến bề ngoài hiện tại của hắn, lúc này vừa nâng quần, vừa lẫm liệt hỏi: “Sao vậy? Có phải có rất nhiều vấn đề, muốn nghiên cứu thảo luận với tôi không?”