“Đây là hai vấn đề đó!” Triệu Ngọc cười ha ha: “Có điều, ai bảo ông đây có tâm tình tốt chứ? Mua một tặng một vậy!”
“Thuốc của các anh đúng thật là có điểm thiếu sót, sau khi cho Thôi Lệ Châu sử dụng xong, cô ấy vẫn có thể nhớ kĩ anh đã từng hỏi cái gì, chỉ cần thôi miên một chút là cô ấy có thể nhớ lại được tất cả!” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ, khẳng định là các anh biết điểm khiếm khuyết đó, cho nên mới hạ độc và sát hại mấy vị chuyên gia kia?”
“Vậy... Búp bê Nga cũng chỉ còn lại ảnh chụp, các anh lại không có kính vạn hoa, làm sao có thể giải mã được?” Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
Ha!
Triệu Ngọc cười trong lòng một tiếng, phát âm “búp bê Nga” của người đàn ông đeo mặt nạ làm sao mà nghe giống chửi bậy như vậy chứ! Thảo nào trước đó lại cứ cảm thấy hắn ta như đang chửi bậy vậy!
“Các anh có chú ý tới váy của búp bê Nga không?” Triệu Ngọc nói: “Màu sắc váy, đường viền cùng hoa văn giống với kiến trúc trong Cố Cung, vách tường là màu đỏ, hoa văn trên mái hiên, lại thêm ngói xanh nữa, vô cùng tương xứng.”
“Chúng tôi đã điều tra rồi, toàn Trung Quốc chỉ có Cố Cung thời Thanh mới có loại kiến trúc ấy! Cho nên chúng tôi đã tìm được nơi này...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Vốn định tới xem xét, thật sự không ngờ được lại có thể gặp mấy người! Đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Triệu Ngọc am hiểu chân lý nói dối, biết vừa thật vừa giả mới là mấu chốt để quyết định, nếu như chỉ là giả dối thì ngược lại sẽ bị lộ ra.
Quả nhiên, khi nghe thấy lời giải thích của Triệu Ngọc, người đàn ông đeo mặt nạ và mấy tên đồng bọn không có biểu hiện gì là nghi ngờ, người đàn ông đeo mặt nạ nói với vẻ đầy thâm ý: “Không ngờ người chế tạo búp bê Nga lại còn lưu lại một manh mối như vậy...”
Há lại chỉ có manh mối ấy?
Triệu Ngọc cười lạnh, ông đây còn chưa nói với anh chuyện ma nữ áo đỏ đâu! Có điều, những câu chuyện liên quan đến quốc gia khác như vậy thì không nên nói sẽ tốt hơn.
“Thảo nào...” Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài: “Các anh có thể tìm được nơi này, nhưng lại không biết vị trí cụ thể!”
“Không phải hiện tại đã biết rồi sao?” Triệu Ngọc chỉ vào những người đang đào hố: “Được rồi, tôi khuyên các anh đừng làm chuyện vô ích nữa, các anh đã bị bao vây rồi, vậy thì dù cho đào được kho báu thì có làm được gì đâu? Còn không phải giúp chúng tôi một ân lớn hay sao?”
“Hừ!” Người đàn ông đeo mặt nạ híp mắt lại, cười lạnh nói: “Anh Triệu, ai thắng ai thua vẫn chưa quyết định đâu! Trong tay chúng tôi có con tin, chỉ cần máy bay trực thăng vừa đến thì chúng tôi vẫn còn cơ hội!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thật sự không hiểu nổi các anh! Trung Quốc lớn như vậy, cho các anh máy bay trực thăng thì làm gì được chứ?”
“Tôi hỏi anh, các anh căn bản không thể xác định thì tại sao lại sơ tán du khách sớm như vậy?” Người đàn ông đeo mặt nạ lại hỏi.
“Để đề phòng lỡ như thôi!” Triệu Ngọc chỉ vào con tin, trả lời: “Chính vì sợ xảy ra tình huống này đấy, nhưng kết quả là lại vẫn xảy ra!”
“Vậy... Ở dưới Triêu Phượng Lâu, tại sao anh có thể phát hiện ra tôi?” Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi lại.
“Tôi làm thế nào mà anh không biết sao?” Triệu Ngọc không chút do dự trả lời: “Lúc giao thủ trong căn cứ bí mật, tôi đã sớm nhớ kĩ từng động tác của anh! Dưới Triêu Phượng Lâu, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra anh! Chỉ là thằng nhóc anh chạy nhanh quá! Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới hướng dẫn viên du lịch kia lại là đồng bọn của anh...”
“Vậy...” Người đàn ông đeo mặt nạ còn muốn hỏi điều gì đó.
“Này! Tới lượt tôi rồi chứ?” Triệu Ngọc lại hỏi ngược lại: “Tên anh là gì? Các anh là do ai chỉ thị? Dám đến quốc gia chúng tôi làm ra chuyện lớn như vậy, hậu phương của các anh nhất định rất vững chắc đúng không?”
“Hừ hừ...” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: “Cái này thì anh không cần phải biết! Dù tôi biết anh sẽ lập tức biến thành một người chết, tôi cũng sẽ không nói đâu!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Mẹ nó không nói tên sao? Thật đáng khinh bỉ!”
“Ha ha ha...” Người đàn ông đeo mặt nạ không nhịn được mà cười to: “Anh Triệu, tôi rất thưởng thức năng lực của anh, nếu như không phải là anh thì bây giờ chúng tôi tuyệt đối sẽ không bị động như vậy!”
“Nhưng mà, anh giết nhiều đồng đội của tôi như thế, anh cho rằng tôi sẽ buông tha cho anh sao?”
“Này! Anh thật vô sỉ...” Triệu Ngọc chỉ ra ngoài đại điện: “Hai người vừa rồi ở bên ngoài đều là anh tự nổ súng bắn chết, anh thật là độc ác, vì để diệt khẩu mà ngay cả người của mình cũng giết!”
Hửm!?
Kiểu nói này của Triệu Ngọc khiến cho người đàn ông cường tráng và tên bắt cóc nhỏ gầy bên cạnh đều sững sờ, rõ ràng là bị câu nói này làm cho kinh ngạc.
“Baka! Còn muốn châm ngòi ly gián sao?” Người đàn ông đeo mặt nạ hung ác giơ súng lục lên, vô cùng muốn bóp cò.
Ai ngờ đúng lúc này, bên cạnh chỗ đào hố bỗng nhiên truyền đến một tiếng “bịch”, con tin đào hố còn thốt lên một tràng.
Mọi người nhất thời bị âm thanh ngoài ý muốn này hấp dẫn, liền quay đầu nhìn lại, thấy mấy con tin đào hố đã dừng tay lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía dưới hố, dường như phát hiện ra thứ gì đó rất ngạc nhiên.
Tên bắt cóc nhỏ gầy thấy thế, vội vàng nhảy xuống hố, sau đó đập thùng thùng mấy lần, phía dưới bất ngờ truyền đến tiếng đá vỡ vụn.
Không bao lâu sau, tên bắt cóc nhỏ gầy bò ra khỏi hố, hưng phấn nhẹ gật đầu với người đàn ông đeo mặt nạ.
“Hừ hừ...”
Người đàn ông đeo mặt nạ lộ vẻ đắc ý, đầu tiên là lấy ra một chiếc túi da nhỏ hình chữ nhật ở trong ngực, sau đó đưa cho tên bắt cóc cường tráng, rồi mới giơ khẩu súng lên một lần nữa, nhắm thẳng vào Triệu Ngọc.
Tên bắt cóc cường tráng sau khi nhận lấy thì nhanh nhẹn mở túi, rút ra một ống kim, sau đó thuần thục mở một ống thuốc, lấy ống tiêm hút thuốc vào.
“Anh Triệu.” Người đàn ông đeo mặt nạ khinh miệt nói với Triệu Ngọc: “Vừa rồi anh đoán không sai, đúng thật là chúng tôi đang trì hoãn thời gian, cho nên tôi mới nói nhảm với anh nhiều như vậy!”
“Tiếp theo... mới thật sự là thời khắc quan trọng!” Hắn ta đưa mắt nhìn về phía tên bắt cóc cường tráng, tiếp tục nói: “Thật ra, nếu muốn chúng tôi nói thật với anh thì cũng đơn giản thôi! Nhưng đáng tiếc, nếu như anh muốn biết chân tướng thì chỉ có thể đến âm phủ nghe ngóng thôi! Đến lúc đó, nhất định anh sẽ thua tâm phục khẩu phục...”
Nói xong, người đàn ông cường tráng cầm ống tiêm tới gần Triệu Ngọc, tất nhiên là muốn chích vào Triệu Ngọc.
“Này... Từ từ hãy chích...” Triệu Ngọc tỏ vẻ kinh sợ, hai tay liên tục vung lên: “Anh chờ một chút đã, tôi còn có lời muốn nói! Các anh cho tôi dùng thuốc, không phải là muốn biết chúng tôi đã biết được điều gì sao? Tôi sẽ nói cho anh biết, tôi sẽ nói hết tất cả...”
“Không không không...” Người đàn ông đeo mặt nạ bỗng chỉ chỉ khẩu súng ngắn: “Tôi chỉ tin tưởng khi anh bị đánh thuốc sẽ nói thật thôi! Lúc anh tỉnh táo thì tôi không thích, cách nói chuyện của anh quá giả dối...”
“Dựa vào cái gì chứ?” Triệu Ngọc kháng nghị: “Tôi là người chính trực, chưa từng nói dối, anh không thể... Này... Này...”
Mặc dù Triệu Ngọc chống cự, nhưng sức lực của người đàn ông cường tráng quá mạnh, chỉ dùng một cánh tay là đã có thể khống chế được Triệu Ngọc, sau đó nâng ống tiêm lên chích, “kít” một tiếng liền bơm hết vào cổ Triệu Ngọc!
Á!
Triệu Ngọc nhe răng nhếch miệng, tròng mắt đỏ bừng, nhưng người đàn ông cường tráng kia vô cùng mạnh, hắn căn bản không thể tránh thoát được.
Trong nháy mắt, toàn bộ thuốc đã đi vào thân thể Triệu Ngọc, tên bắt cóc cường tráng lúc này mới bỏ ống tiêm ra.
“A... A a a...”
Triệu Ngọc che lấy chỗ bị chích, cả người bắt đầu loạng choạng, khóe miệng còn phun ra bọt mép. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn dần dần mơ hồ, không nhìn rõ được gì nữa, cuối cùng ngửa mặt nằm dưới đất.
“Hừ hừ hừ...” Người đàn ông đeo mặt nạ đắc ý đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của Triệu Ngọc, sau đó chậm rãi nói: “Triệu Ngọc... Triệu Ngọc... Anh quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi, đừng vùng vẫy, anh sẽ cảm thấy rất thoải mái, điều chỉnh hô hấp đi... Đúng... Từ từ thôi...”
Theo lời nhỏ giọng nhắc nhở của hắn ta, quả nhiên là Triệu Ngọc dần dần bình tĩnh lại, giống như một người gỗ bị điều khiển vậy.
A...
Người đàn ông đeo mặt nạ thỏa mãn nhẹ gật đầu, hỏi: “Triệu Ngọc, về những chuyện liên quan tới kho báu, rốt cuộc là các anh đã biết được bao nhiêu phần rồi?”
“##$$%...” Triệu Ngọc đờ đẫn trả lời một câu, nhưng giọng nói vô cùng nhỏ.
.
Người đàn ông đành phải ghé lỗ tai lại gần, lúc này mới bất ngờ nghe rõ, hóa ra Triệu Ngọc nói là: “Bà nội gấu nhà nó, tao nguyền rủa cả nhà mày bà nội gấu nhà nó...”