Cuồng Thám

Chương 1146: Chương 1146ANH LỪA TÔI GẠT





“Bà nội gấu nhà nó là có ý gì?” Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi tên bắt cóc cường tráng một câu.

“Ừm...” Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nghe thì hình như là mấy lời mắng chửi người ta thì phải?”

“Mắng chửi người ta sao?” Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu chặt mày, lại vỗ nhẹ vào hai má của Triệu Ngọc rồi hỏi: “Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, anh có biết tôi là ai không?”

“Mày là đồ chó chết, ngu ngốc, vô dụng...” Triệu Ngọc một hơi mắng mỏ ra hơn mười loại danh từ khó nghe.

“Cái này...”

Người đàn ông đang định phiên dịch thì người đàn ông đeo mặt nạ lại giơ tay lên để ra hiệu: “Không cần phiên dịch, tôi có thể nghe hiểu! Kỳ quái thật...”

Hắn ta lại cúi đầu, nhìn kĩ phản ứng của Triệu Ngọc, còn lật hai con mắt của hắn lên nữa, lại hỏi: “Anh có biết tên anh là gì không?”

“Tôi là ông nội anh đấy... cháu ngoan à, đừng dập đầu, ông không mang tiền lì xì đâu!”

“Hả!?”

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức giơ súng lục lên, chĩa ngay vào mặt Triệu Ngọc.

Ai ngờ, vào đúng thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc bỗng nhiên lại giật nảy mình một cái, cả người run rẩy như bị điện giật vậy, khóe miệng còn hộc ra rất nhiều nước miếng ghê tởm.

“Tôi... Tôi tôi tôi... Tôi biết... Tôi biết...” Triệu Ngọc run rẩy nói, thậm chí phát ra tiếng như bị điện giật vậy.

“Ồ?” Hai mắt của người đàn ông đeo mặt nạ sáng lên, vội vàng hỏi: “Anh đã biết những chuyện gì?”

“Chuyện đó... Chuyện đó...” Triệu Ngọc bắt đầu lẩm bẩm mà chỉ về phía cái hầm vừa bị đào đằng xa: “Tôi biết kho báu không ở nơi đó! Mục đích mà các anh đào hầm không phải vì kho báu, cũng không phải vì chạy trốn...”

Hả!!?

Nghe được lời ấy, người đàn ông đeo mặt nạ và tên bắt cóc cường tráng cuối cùng cũng không còn vẻ trấn định như trước nữa, tất cả đều lộ ra sự kinh ngạc.

“Anh... Anh làm sao mà biết được?” Người đàn ông đeo mặt nạ vội hỏi: “Không phải vì kho báu, cũng không phải để chạy trốn, thế thì là vì cái gì?”

“Thì là một cái bẫy chứ gì!” Triệu Ngọc giống như người máy vậy, vừa rung rung vừa nhanh chóng thốt lên: “Các anh đào ra một cái hố, đơn giản chỉ là muốn che tai mắt mà thôi, sau khi cảnh sát xông vào đây, khẳng định sẽ chui vào cái hố đó để đuổi theo, bị các anh lừa...”

Hả?

Người đàn ông đeo mặt nạ run rẩy cả người, sắc mặt biến đổi.

Tên bắt cóc cường tráng bên cạnh khẩn trương đến mức toát ra mồ hôi lạnh, mà tên bắt cóc nhỏ gầy đằng xa thì có vẻ luống cuống chân tay, cực kỳ khẩn trương.

“Thật ra... Thật ra con đường thực sự mà các anh muốn chạy trốn vốn không phải cái hố kia, trong đại điện này, khẳng định còn có một con đường bí mật khác, mà con đường bí mật đó mới là nơi các anh thực sự muốn đi vào để chạy thoát...”

Hả!?

Nghe được lời ấy, người đàn ông đeo mặt nạ và đồng bọn không tự chủ được mà nhìn về phía ngai vàng trên đại điện.

Không ngờ Triệu Ngọc lại trợn tròn mắt, nhìn thấy rõ tất cả biểu cảm của bọn chúng dù rất nhỏ. Hắn chỉ lừa một câu mà chẳng những đã xác minh được suy đoán của mình mà còn tìm được con đường bí mật thực sự.

Hừ!

Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, thì ra đó mới là đường rút lui thực sự, thảo nào vừa rồi bọn chúng hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào!

“Tại sao... sao có thể như thế chứ?” Người đàn ông đeo mặt nạ liên tục lắc đầu, hỏi dồn với vẻ không thể tin nổi: “Làm sao mà anh có thể biết được? Các anh vừa mới đến đây không lâu, không thể nào lại...”

“Tôi là một thần thám vĩ đại, tôi làm việc cực kỳ nghiêm túc, luôn nhìn rõ mọi việc, quan sát tỉ mỉ, từng phá được vô số vụ án tầm cỡ, được người dân khen tụng là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, là người kết thúc mọi tội ác...”

Triệu Ngọc tự biên tự diễn phiên bản người máy, người đàn ông đeo mặt nạ nghe mà chỉ muốn đấm chết hắn!

Người đàn ông đeo mặt nạ vươn hai tay túm lấy áo Triệu Ngọc, hung tợn hỏi dồn: “Tôi đang hỏi anh, làm sao mà anh biết về con đường bí mật hả? Nói mau!”

“Vừa rồi, lúc truy đuổi anh, tôi càng chạy càng cảm thấy không bình thường...” Triệu Ngọc đờ đẫn mà nói một cách máy móc: “Sở dĩ không bình thường, chủ yếu là vấn đề về thời gian!”

“Thời gian?”

“Chúng tôi bị nhốt trong căn cứ bí mật hơn hai mươi giờ...” Triệu Ngọc nói: “Mà vào lúc ban đêm, các anh đã trộm được hình ảnh búp bê, hơn nữa, chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian dùng để phân tích phá giải bí mật của búp bê, các anh ít nhất phải nhanh hơn chúng tôi một ngày rưỡi!

“Vừa rồi, lúc tôi đang truy đuổi anh, anh vốn có cơ hội chạy trốn qua cánh cửa phía Tây, nhưng anh lại cố tình chạy về phía Đông Bắc – vốn là phía không có lối ra, lại còn trốn vào một đại điện thế này nữa, hành động này căn bản không hợp lý với một kẻ bắt cóc đang liều mạng chạy trốn!”

“Hơn nữa trước đó, các anh còn ném lựu đạn khói nữa, còn có con tin bị bắt cóc đã sớm được chuẩn bị sẵn ở điện Quan Khánh. Tất cả những chuyện này đều khiến tôi cảm thấy các anh đã lập kế hoạch trước và cứ thế hành động theo.”

“Cho nên, xuất phát từ bản năng của thần thám, tôi không thể không bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề:”

“Thứ nhất, rốt cuộc các anh có ý đồ gì? Thứ hai, rốt cuộc các anh đã vào Cố Cung và bắt đầu tìm kiếm kho báu từ lúc nào? Thứ ba, kho báu được giấu ở nơi nào? Thứ tư, rốt cuộc các anh có tìm được kho báu hay không? Thứ năm, có phải các anh thật sự muốn làm nổ kho báu và cùng chết với kho báu hay không?”

“...” Người đàn ông đeo mặt nạ không nói gì, nghiến răng hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó, khi anh vọt vào điện Quan Khánh, tôi lại không sốt ruột đi giải quyết vấn đề con tin mà là dành thời gian để đến phòng giám sát, xem lại đoạn camera giám sát trong hai ngày qua một lượt!” Triệu Ngọc nói rất nhanh như người máy vậy: “Kết quả, tôi phát hiện tất cả các anh đều không phải vào từ cửa chính! Chuyện trộm đồ vật thì chẳng hề gì, nhưng mà trốn vé thì thật vô lý đúng không?”

“Ừm...” Tên bắt cóc cường tráng bên cạnh nhíu mày, lập tức hỏi người đàn ông đeo mặt nạ: “Quan trên, không lẽ thuốc không có tác dụng sao? Tại sao hắn ta lại hỏi lại chứ? Ngài có thấy lạ không?”

“Đương nhiên, nhiều đoạn băng video như vậy, tôi không thể nào xem hết một lượt được.” Triệu Ngọc vẫn lẩm bẩm một mình: “Cho nên tôi đã tập trung tất cả lực chú ý vào camera gần điện Quan Khánh, lúc ấy mới phát hiện ra không ngờ các anh lại đột ngột xuất hiện trong điện Quan Khánh!”

“Kể từ đó, tôi phát hiện ra có bí ẩn gì đó trong điện Quan Khánh!” Triệu Ngọc nâng giọng điệu lên: “Mà bây giờ các anh đào một cái hố to như vậy, rõ ràng là sau khi bắt cóc con tin mới thực hiện, cho nên bây giờ, cái hố này chỉ là một thủ thuật che mắt thôi! Bên dưới đó không phải là hầm ngầm thì có lẽ chỉ là cống thoát nước...”

“Ồ?” Ai ngờ, nghe được lời này, người đàn ông đeo mặt nạ lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: “Nói như vậy, căn cứ để anh suy luận đều có được từ camera sao?”

“Đúng vậy! Các anh tài cao nên gan cũng lớn, cho rằng chúng tôi không có khả năng truy đuổi đến tận đây, cho nên cũng không hề động gì đến camera xung quanh...” Triệu Ngọc nói: “Nếu không phải đã xảy ra chuyện thì chẳng ai lại đi lưu ý đến đống camera theo dõi đó làm gì!”

“Thế nên...” Người đàn ông đeo mặt nạ lại hỏi: “Về con đường bí mật ở điện Quan Khánh, còn có ai khác biết nữa không? Anh có nói cho tên cảnh sát nào khác hay không?”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Tôi không nói cho ai cả, lúc trước chỉ xuất phát từ suy đoán, không có căn cứ chân thật thì không thể kết luận lung tung được...”

“Phù...” Người đàn ông đeo mặt nạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Vậy thì... Về chuyện kho báu thì sao? Anh đã tra được cái gì?”

“Tôi... Tôi tra được... Tôi tra được...”

Tiếng nói của Triệu Ngọc càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, người đàn ông đeo mặt nạ không thể không cúi đầu xuống...

Ai ngờ, ngay tại lúc người đàn ông đeo mặt nạ cúi đầu thì Triệu Ngọc lại mạnh mẽ vùng lên, giơ tay giật lấy khẩu súng lục của người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó đập mạnh đầu vào miệng của hắn ta!!!

Á!!!

Người đàn ông đeo mặt nạ bị đau đến mức lùi lại một bước, còn Triệu Ngọc thì giơ súng bắn liền, nhắm ngay người đàn ông đeo mặt nạ mà bóp cò súng.

Cạch cạch cạch…

Nhưng mà, cò súng lục đã được bóp, âm thanh lạch cạch cũng vang lên, nhưng lại không có bất cứ viên đạn nào bắn thủng ngực cả...

“A... Ha ha... Ha ha ha...”

Một trận cười lạnh vang lên, Triệu Ngọc sợ hãi nhìn thấy khóe miệng của người đàn ông đeo mặt nạ bật ra tơ máu, nhưng lại nở nụ cười một cách tà dị. Giây tiếp sau, hắn ta vươn tay phải ra, chỉ thấy một viên đạn bị hắn ta nắm chặt trong tay.

Thì ra, hắn đã sớm tháo viên đạn ra khỏi khẩu súng rồi!

À...

Triệu Ngọc lúc này mới ý thức được tình hình nguy hiểm rồi.

Lúc này, tên bắt cóc cường tráng rút dao găm ra và đứng ở trước mặt Triệu Ngọc; mà tên bắt cóc nhỏ gầy đằng xa cũng cầm súng chĩa ngay vào Triệu Ngọc...

Soạt...

Bởi vì đứng thẳng vuông góc, quần của Triệu Ngọc lại bị mất đi thứ ràng buộc, sột soạt tụt xuống, lộ ra quần đỏ bên trong...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.