Cuồng Thám

Chương 1150: Chương 1150GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG





Mấy phút sau...

Toàn bộ con tin bị bắt cóc ở điện Quan Khánh đều được cứu ra, Tiêu Hàng dẫn theo nhóm đặc công của phòng Đặc Cần vọt vào đại điện, vừa tiếp ứng con tin vừa tiến hành tóm bọn bắt cóc bị ngất trong điện.

Điều mà Tiêu Hàng lo lắng nhất đương nhiên là sự an nguy của Triệu Ngọc. Cho nên khi vừa vào đại điện, chuyện thứ nhất chính là tìm Triệu Ngọc.

Nhưng mà, Triệu Ngọc thì tìm được rồi, hơn nữa hắn vẫn an toàn, nhưng... hành động cử chỉ của Triệu Ngọc lại là thực sự kỳ quái, làm anh ta cứ cảm thấy bất an...

Lúc này, anh ta nhìn thấy Triệu Ngọc đang ôm một người đàn ông vào lòng, đưa lưng về phía cửa lớn, yên lặng ngồi trong góc tường ở một bên của đại điện.

Hơn nữa, Triệu Ngọc còn cúi đầu vuốt ve cái trán của người đàn ông kia, giống như bị bệnh thần kinh vậy, còn không ngừng than thở điều gì...

Chuyện này...

Tiêu Hàng ngây ra một lúc, lo lắng Triệu Ngọc gặp phải nguy hiểm gì nên nhanh chóng ghìm súng, thật cẩn thận mà bước về rồi phía đó.

“Ừm... Ừ... Tôi biết rồi, tôi rất vừa lòng với câu trả lời của anh... Nhưng mà, tôi còn một vấn đề quan trọng nữa, ừm...”

Tiêu Hàng nghe thấy Triệu Ngọc mở miệng nói, nhưng anh ta lại càng thêm buồn bực, dáng vẻ của Triệu Ngọc dịu dàng săn sóc thế kia, tại sao cứ như muốn tán tỉnh người yêu thế? Phát điên nhất chính là Triệu Ngọc lại không mặc quần, chỉ có mỗi cái quần đùi màu hồng...

Tại sao lại...

Có phải đầu của Triệu Ngọc bị cái gì kích thích hay không? Giới tính biến đổi à?

Tiêu Hàng đang muốn mở miệng hỏi thì Triệu Ngọc lại bỗng dưng quay đầu lại, giơ tay ra hiệu cho anh ta tránh cho xa một chút, ý của hắn là bảo Tiêu Hàng đừng làm phiền hắn!

Chuyện này...

Tiêu Hàng nhìn thấy rõ, thì ra người mà Triệu Ngọc đang ôm trong lòng đúng là đầu lĩnh của đám bắt cóc này - người đàn ông đeo mặt nạ!!

Hắn thế này là... đang làm gì?

Chẳng lẽ trúng tà à?

Chậc chậc...

Nhìn thấy Tiêu Hàng vẫn không đi, Triệu Ngọc đành phải quay đầu lại, vung tay ra hiệu cho anh ta tới gần mình một chút.

Chờ Tiêu Hàng đến gần thêm vài bước, lúc này hắn mới chỉ đằng xa mà nhỏ giọng nói: “Bên trong răng giả của mấy người kia có thuốc độc, anh mau lấy nó ra đi, ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng tự sát!”

“À...” Tiêu Hàng hiểu ra, lúc này mới nhanh chóng dẫn người đi xem xét những kẻ bắt cóc khác.

Khi anh ta đi sang phía bên kia đại điện, rõ ràng nhìn thấy một mảnh bừa bồn, đổ nát sau một trận đại chiến, long ỷ bị lệch, ghế dựa nát, bình phong tinh mỹ cũng nát!

Lợi hại hơn chính là bề ngoài của ba kẻ bắt cóc kia đúng là quá thê thảm nhỉ?

Cả ba tên này, không một tên nào may mắn thoát khỏi đòn “choang choang” của xẻng, ngay cả tên bắt cóc nhỏ gầy giữa điện cũng không trốn thoát nổi. Quần chúng phẫn nộ đã đánh ba tên này một trận, đến mức da tróc thịt bong, hoàn toàn biến dạng, vô cùng thê thảm...

Nhưng mà, cứ việc người ta đã chết ngất rồi, nhưng Tiêu Hàng vẫn không dám chậm trễ, dù sao một kẻ trong đó còn buộc bom vào người!

Vì thế, anh ta lập tức gọi đội phá bom chuyên nghiệp đến đây để xử lý bom. Thế là người của tổ kỹ thuật đều căn cứ vào chỉ dẫn của Triệu Ngọc, thu hết thuốc độc trong miệng bọn chúng...

“Chậc chậc...”

Tiêu Hàng đứng phía trên cái hố to bị đào ra, lấy đèn pin chiếu vào bên trong, nhưng chỉ thấy trong cái hố đó tối om, ngoài ngửi thấy một thứ mùi nấm mốc ra, anh ta chẳng nhìn thấy thứ gì cả.

Bây giờ anh ta đã đoán được cơ bản rằng con đường hầm bị đào ra này có thể không phải chỗ giấu kho báu, mà chỉ là con đường cho bọn bắt cóc dùng để chạy trốn.

Thế nhưng, tuy rằng con tin đã được giải cứu an toàn, bọn bắt cóc thuận lợi bị bắt, nhưng về chân tướng của cả sự kiện thì anh ta vẫn không hiểu ra sao, cái gì cũng không biết.

“Đội phó, chuyên gia của khu du lịch sẽ đến đây ngay lập tức!” Lúc này, một anh đặc công liếc nhìn hố to rồi nói: “Hẳn là bên dưới hố này có cái gì! Anh xem, trên miệng hố trơn nhẵn kia rõ ràng có dấu vết bị mài, hẳn là con đường bí mật từ thời xưa nhỉ?”

“Đội phó...” Anh ta hưng phấn hỏi: “Kho báu biến mất tám mươi năm đó thật sự đang ở ngay bên dưới cái hố này sao?”

“Không thể nào!” Tiêu Hàng vỗ vỗ tay, lắc đầu nói: “Những kẻ đó biết rõ mình không trốn thoát nổi, tại sao còn muốn đào ra cái hố này làm gì? Nghe rất vô lý!”

“Thế... bọn chúng định làm gì?”

Tiêu Hàng thở dài, ánh mắt không thể không lại nhìn về phía Triệu Ngọc xa xa, anh ta biết, nếu muốn làm rõ chân tường thì chỉ có thể hỏi vị thần thám đại nhân này thôi.

Thế nhưng...

Anh ta lén liếc trộm một cái, chỉ thấy Triệu Ngọc dịu dàng ôm người đàn ông đeo mặt nạ vào trong ngực, vẫn còn tình tình tứ tứ điều gì đó...

Hắn muốn làm gì vậy chứ...



Đang lúc buồn bực, Tiêu Hàng bỗng nhiên nhìn thấy một cái túi da nhỏ trên mặt đất, anh ta ngồi xổm xuống, mở túi da ra, mới nhìn thấy ống tiêm và thuốc bên trong...

À...

Liên tưởng đến hình ảnh Triệu Ngọc lẩm bẩm với người đàn ông đeo mặt nạ, cuối cùng anh ta cũng hiểu được: rất có thể là Triệu Ngọc đã tiêm thuốc nói thật cho người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó moi thông tin xác thực từ miệng của hắn ta!

Lợi hại!

Quá lợi hại!

Tiêu Hàng không khỏi nhìn Triệu Ngọc với cặp mắt khác xưa, chiêu này thật đúng là tuyệt diệu, chẳng khác gì gậy ông đập lưng ông, dùng phương pháp của người để trị lại người đó!

Thật không thể tưởng được, sau trận đại chiến, Triệu Ngọc vẫn còn có lối suy nghĩ chu đáo như thế sao?

Chỉ dựa vào điểm này thôi... Mình thật đúng là có chênh lệch không nhỏ so với hắn đấy!

Nghĩ đến đây, Tiêu Hàng không thể không tâm phục khẩu phục Triệu Ngọc hơn.

“Mau cho tôi vào! Mau cho tôi vào đi!” Đột nhiên, một tiếng la hét đầy sốt ruột của phụ nữ từ cửa đại điện truyền đến.

Tiêu Hàng quay đầu nhìn, đúng là Thôi Lệ Châu, cô ta đã sớm không chịu nổi nữa rồi.

Đương nhiên là Thôi Lệ Châu sốt ruột, Triệu Ngọc tiến vào điện Quan Khánh lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, cô ta đã sớm sốt ruột đến độ sắp điên lên rồi, năm lần bảy lượt yêu cầu Tiêu Hàng tấn công cứu người.

Thấy Tiêu Hàng không đồng ý, cô ta còn định một mình xông vào, Tiêu Hàng bất đắc dĩ, đành phải tìm người trông chừng cô ta. Nhưng không ngờ tới, cô ta vẫn có thể chạy tới đây.

Nhưng mà bây giờ, nguy hiểm đã hết, Tiêu Hàng tất nhiên không có lý do ngăn trở, liền nhanh chóng ra hiệu cho cấp dưới cho cô ta vào.

“Sếp ơi! Sếp ơi!”

Bởi vì Triệu Ngọc ngồi trong góc tường, nên Thôi Lệ Châu nhất thời không nhìn thấy được. Cô ta gọi hai tiếng mà không thấy đáp lại, lại nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Tiêu Hàng, lập tức bật khóc nức nở: “Sếp ơi! Anh ở đâu thế? Sếp ơi... không phải anh đã đồng ý với tôi rồi sao? Anh không thể...”

“Này!” Tiêu Hàng kinh hãi, vội vàng lẻn đến trước mặt cô ta để ngăn cản: “Gọi cái gì đấy hả? Không thấy sếp nhà cô đang làm việc à? Suỵt...”

“Hả?”

Nhìn theo ngón tay của Tiêu Hàng, Thôi Lệ Châu mới nhìn thấy Triệu Ngọc đang khoanh chân ngồi xếp bằng ở góc tường.

Mắt thấy Triệu Ngọc còn sống, cô gái lập tức tươi cười rạng rỡ, thế nhưng, sau khi nhìn thấy động tác cụ thể của Triệu Ngọc, cô ta lại không thể không nhíu mày: “Ủa? Sếp tôi đang làm cái gì thế? Úp mặt vào tường hối lỗi hay làm gì?”

Còn đang nghi hoặc thì di động của Thôi Lệ Châu bỗng nhiên vang lên, đúng là Miêu Anh gọi tới.

“A lô?” Thôi Lệ Châu nhanh chóng bấm nghe.

“Tiểu Thôi, Triệu Ngọc đâu? Đang ở cùng với cô à?” Miêu Anh hỏi: “Tại sao lại không nghe điện thoại?”

“Ừm... có, tôi có thể nhìn thấy anh ấy!” Thôi Lệ Châu trả lời.

“Tốt!” Miêu Anh vội vàng nói: “Cô nói với anh ấy một câu, bảo anh ấy yên tâm đi, chúng tôi đã bắt được toàn bộ đám bắt cóc ở Văn Uyên Các rồi! Bom không có vấn đề gì hết!”

“À... Được... Ừm...” Thôi Lệ Châu nghe mà thấy mơ hồ.

“Đúng rồi.” Miêu Anh lại hỏi: “Tình hình bên phía điện Quan Khánh bây giờ thế nào rồi? Cứu được con tin ra chưa?”

“À, họ được cứu ra rồi, tất cả bọn bắt cóc đều đã bị bắt! Yên tâm đi, con tin không bị thương gì cả, sếp cũng không sao cả!” Thôi Lệ Châu không chút nghĩ ngợi đã trả lời.

“Ừm? Cô có ý gì?” Miêu Anh lập tức nhận ra có vấn đề, vội hỏi: “Cái gì mà sếp cũng không sao cả? Chẳng lẽ... Triệu Ngọc lại làm việc ngốc gì sao? Không lẽ anh ấy... lại chơi bạt mạng à!?”

“Chuyện này... Chuyện này ấy à... Ha hả...” Thôi Lệ Châu không biết nên nói như thế nào, ánh mắt liếc Triệu Ngọc một cái, sau khi nhìn thấy quần đùi màu đỏ của Triệu Ngọc, mới nửa đùa nửa thật nói: “Chỉ là quần bị rách thôi, nên mua quần mới rồi, ha ha... ha ha...”

“Cái gì? Quần?” Miêu Anh ngạc nhiên hỏi lại.

“Phó đội trưởng Miêu!” Lúc này, Tiêu Hàng đã sớm không chịu nổi nữa, nhanh chóng đoạt lấy di động, lớn tiếng hỏi: “Cô nói Văn Uyên Các và kẻ bắt cóc là có ý gì? Chẳng lẽ... bên phía Văn Uyên Các cũng đã xảy ra chuyện sao?”

“Hả?” Miêu Anh càng thêm kinh ngạc: “Anh không biết à? Triệu Ngọc không nói cho anh à?”

“Ừm...” Tiêu Hàng có vẻ mất mặt: “Không!”

“Đội phó Tiêu!” Miêu Anh nói cực kỳ hưng phấn: “Vụ bắt cóc ở điện Quan Khánh và cả lựu đạn khói lúc trước chỉ là hỏa mù che giấu sự thật của bọn chúng thôi, thật ra, mục tiêu thực sự bọn chúng là Văn Uyên Các!”

“Hả? Văn Uyên Các?” Tiêu Hàng kinh hãi.

“Đúng!” Miêu Anh kích động nói: “Thật ra, kho báu thực sự đang ở ngay bên dưới Văn Uyên Các đấy! Cái miệng hố đã bị bọn chúng đào ra rồi!!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.